CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Nghi Ninh dẫn Liên Tiểu Chúc ẩn sau một lùm cây, nghe cây cối phát ra tiếng nổ lách tách khi bị đốt cháy, trong lòng nàng chợt nổi lên cảm giác sợ hãi và trống trải.



Tần Nghi Ninh từng sống ở trên núi, có tình cảm đối với từng lùm cây ngọn cỏ trong núi, thậm chí nàng nghĩ rằng cây cỏ cũng có linh hồn. Cũng không biết ngọn lửa này thiêu hủy bao nhiêu cây cỏ, và bao nhiêu thú rừng gặp họa?



Nhưng để bảo vệ Liên Tiểu Chúc, nàng không thể không làm như vậy.



Nắm chặt bàn tay nhỏ bé nóng hổi của Liên Tiểu Chúc, lúc này Tần Nghi Ninh càng thấu hiểu nỗi khó xử của Bàng Kiêu.



Vì bảo vệ đứa bé này, nàng phóng hỏa đốt rừng mà trong lòng còn không yên, còn Bàng Kiêu, vì sự thái bình của thiên hạ, vì tương lai của đại đa số người mà phải chinh chiến giết chóc, hẳn là trong lòng hắn còn khó chịu tới mức nào?



Đang nghĩ như vậy, chợt Tần Nghi Ninh nghe được từ xa có tiếng tên lệnh xé không khí nổ tung, nàng vội đứng lên, còn chưa kịp phản ứng, thì bốn phía xung quanh đều có tiếng tên lệnh đáp lại.



Tần Nghi Ninh liền suy đoán, những người này hẳn là thuộc những đội lên núi tìm kiếm và cứu giúp. Chỉ có điều, nàng không ngờ có nhiều đội đến như vậy.



Có lẽ chưa từng thấy nhiều tên lệnh đột nhiên phát ra như vậy, Liên Tiểu Chúc khá sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay áo của Tần Nghi Ninh, căng thẳng gọi tỷ tỷ.



Tần Nghi Ninh vuốt tóc nó trấn an, cười nói: “Muội đừng sợ, đó là những người đến tìm kiếm chúng ta. Họ tới tìm và đưa tỷ tỷ về nhà.”



Liên Tiểu Chúc cái hiểu cái không, nói: “Nhà tỷ tỷ, người?”



“Đúng vậy, bởi vậy muội đừng sợ.”



“Muội không sợ.” Liên Tiểu Chúc nghiêm nghị gật đầu, nhưng bàn tay đang nắm chặt tay áo cũng không thả lỏng, rõ ràng là vẫn rất sợ.



Thật ra Tần Nghi Ninh cũng hơi căng thẳng.



Nàng cũng sợ đám thích khách kia còn chưa đi hết, thấy lửa khói nên kéo tới.



Không bao lâu sau, Tần Nghi Ninh và Liên Tiểu Chúc nghe có tiếng bước chân chậm rãi đến gần chỗ hai người. Tiếng chân giẫm lên tuyết và cành khô hết sức giòn giã, giống như những bước chân kia đang giẫm nát trong lòng nàng vậy.



Hai người nín thở, tập trung tinh thần trốn trong lùm cây, không dám tùy tiện đi ra.



Qua kẽ lá, Tần Nghi Ninh thấy người dẫn đầu là một thanh niên vóc dáng nhỏ gầy, lưng hơi còng. Người này mặc trang phục Giáo úy Hổ Bí quân, mười người theo sau hắn cũng mặc trang phục Hổ Bí quân.



Sao lại như vậy?



Hổ Bí quân đã phụng chỉ trở về kinh thành Đại Chu rồi mà? Sao còn ở trên núi này?



Chẳng lẽ là Bàng Kiêu đã biết đội ngũ hàng thần bị tập kích giữa đường nên phái người tới?



Trong lúc Tần Nghi Ninh đang vô cùng hoang mang lo lắng, người thanh niên dẫn đầu đã khàn khan, cao giọng nói: “Hổ Bí quân phụng mệnh Trung Thuận thân vương đến đây tìm kiếm Nhị Bạch…”



Hắn lặp lại câu này mười lần.



Binh sĩ bên cạnh liền tiếp tục thay hắn hô to mười lần, sau đó đến lượt người kế tiếp.



Cứ lần lượt như thế, các binh sĩ Hổ Bí quân vừa tìm kiếm vừa hô to.



Rốt cuộc Tần Nghi Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng tràn ngập xúc động.



Không ngờ, Bàng Kiêu lại phái Hổ Bí quân tới đây tìm kiếm nàng! Sợ nàng không tin người của hắn, hắn còn dùng loại “ám hiệu” này.



Tần Nghi Ninh liền nắm tay Liên Tiểu Chúc rời khỏi bụi cây.



Bên này nàng vừa cử động, các binh sĩ tìm kiếm liền phát hiện ra nàng, đều vội vã quay đầu lại nhìn tới.



Thanh niên dẫn đầu lập tức bước tới chắp tay hành lễ: “Ngài là Tần tiểu thư?”



Dung mạo người thanh niên này rất bình thường, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, khi nhìn về phía Tần Nghi Ninh, hàm chứa bảy phần quan sát và ba phần đánh giá, chỉ có điều Tần Nghi Ninh không nhận thấy sự thù địch.



“Là ta. Vương gia của các ngươi đâu?” Tần Nghi Ninh ôm vai Liên Tiểu Chúc, vỗ nhẹ trấn an.



Người thanh niên lại liếc nhìn Liên Tiểu Chúc, lúc này mới chắp tay, cung kính nói: “Mời Tần tiểu thư theo chúng tôi.”



Nói đoạn, hắn quay sang người bên cạnh bảo: “Phát tên lệnh.”



Người kia lập tức phát một tên lệnh.



Không bao lâu sau, từ phía Đông Bắc, cách nơi này rất xa, cũng truyền tới tiếng tên lệnh.



Lúc này người thanh niên kia mới cười nói: “Tần tiểu thư, mời.”



Trong lòng Tần Nghi Ninh nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, nàng gật đầu.



Có mười người bảo vệ bên cạnh, Tần Nghi Ninh và Liên Tiểu Chúc không còn sợ thú dữ tấn công bất ngờ, càng không sợ có truy binh mai phục, do đó đi đường rất thuận lợi.



Tới chân núi, người thanh niên Giáo úy kia nhìn ra xa một lát, rồi chỉ về hướng có khói bếp bốc lên phía sau núi, cười nói: “Xin Tần tiểu thư đi theo ta. Xem ra các đội tìm kiếm khác đã tập hợp lại ở đó rồi.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, nghi hoặc nói: “Sao Vương gia của các ngươi không đến tìm ta?”



Người thanh niên kia nhìn xung quanh một chút, mới thấp giọng nói: “Sau khi Vương gia trở về kinh, Thánh thượng cảm thông với sự vất vả của Vương gia, đã ban cho Vương gia trăm mẫu ruộng tốt, trăm lượng vàng, mười mỹ nữ, lại cho nghỉ ngơi một tháng, ra lệnh cho Vương gia giao lại Hổ phù của Hổ Bí quân, hiện nay chủ soái của Hổ Bí quân là đại nhân Tả Tiến Vĩ.”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, bước chân đột nhiên khựng lại, thấp giọng kêu lên: “Thánh thượng tước đoạt quân quyền của Vương gia?”



Mười binh sĩ Hổ Bí quân kia thấy hai người có chuyện muốn nói, liền lui lại khoảng mười bước, theo xa xa phía sau.



Người thanh niên nghiêm nghị gật đầu.



Vắt chanh bỏ vỏ, đại khái là như vậy.



Tần Nghi Ninh mím môi, nhíu mày nói: “Vậy thì vì sao lần này Hổ Bí quân lại tới đây? Ta nhớ trước đó Hổ Bí quân đã được điều về kinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này hẳn là đã ở kinh thành rồi! Là Thánh thượng hạ chỉ cho Hổ Bí quân tới đây sao?”



Người thanh niên lắc đầu.



“Cũng không phải là Thánh thượng hạ chỉ, mà là Vương gia tự ý điều binh tới tìm kiếm tiểu thư.”



“Trời ơi, hắn điên rồi! Vốn đang bị nghi kỵ, lại tự ý điều binh, như vậy chẳng phải là trao nhược điểm của mình vào tay kẻ khác sao? Vương gia của các ngươi đâu? Hiện đang ở chỗ nào?”



Lúc này người thanh niên kia nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt khác.



Xem ra nữ tử mà Vương gia coi trọng, cũng không phải là người ngu ngốc.



“Tần tiểu thư nói không sai, thật ra Vương gia vốn đang ở nhà nghỉ ngơi, nghe nói Định Bắc Hầu bỗng nhiên dẫn người tập kích hàng thần Đại Yên thì vô cùng cấp bách, nhưng trong tay Vương gia lại không có người để sử dụng, liền cáo ốm, nhưng thật ra là đích thân vào trong quân sai người, vượt đường dài đến đây tìm kiếm tiểu thư và người nhà của tiểu thư.”



“Tuy binh phù của Hổ Bí quân ở trong tay Tả đại nhân, nhưng các huynh đệ trong quân chỉ chịu phục một mình Vương gia, Vương gia nói một câu là mọi người đều đi theo ra. Hổ Bí quân có tổng cộng mười vạn, Vương gia dẫn đi hai vạn, Tả đại nhân sợ không thể báo báo kết quả công tác với Thánh thượng nên vội vàng theo tới.



“Lúc rời kinh, Tả đại nhân đã dâng sớ buộc tội Vương gia tự ý điều binh, có ý đồ mưu phản, nhưng tờ sớ kia bị người của Vương gia cản lại. Mấy hôm trước, Tả dân lại mật báo một phong thư vạch tội Vương gia, nhưng vẫn bị người của chúng ta ngăn lại.”



“Tuy nhiên, bởi vì Vương gia tự ý điều binh, nếu bị người khác vạch trần thì chẳng khác nào mang tội tạo phản, bởi vậy dọc đường, Vương gia luôn che giấu hành tung của mình, vẫn chưa gặp mặt Tả đại nhân, cũng chưa để Tả đại nhân nắm được chứng cứ. Do đó, sau này Tần tiểu thư gặp Tả đại nhân, dù thế nào cũng phải lưu ý, không nên nói lộ ra.”



“Vương gia dẫn người ra roi thúc ngựa ngày đêm không ngừng chạy tới đây, tìm kiếm xung quanh đây năm sáu ngày rồi, vẫn không tìm được tiểu thư, nhưng tìm được nhiều người khác. Vừa phát hiện trong núi có lửa lớn, Vương gia đã nói nhất định là tiểu thư ở chỗ này, liền bảo đội chúng tôi tìm tới. Sau khi tên lệnh phát ra, xác định chúng tôi đã tìm được tiểu thư, Vương gia không kịp gặp tiểu thư, liền vội vàng ra roi thúc ngựa trở về.”



“Bởi vì lần này Vương gia thông báo với bên ngoài là bị bệnh nặng, đóng cửa từ chối tiếp khách, nhằm che mắt người khác. Tuy mật báo của Tả đại nhân bị chặn lại, nhưng khó đảm bảo Thánh thượng sẽ không biết được tin tức này từ con đường khác. Ngộ nhỡ Thánh thượng cố ý muốn vạch trần Vương gia, thì sợ rằng lý do bệnh nặng cũng không ngăn được Thánh thượng. Bởi vì Vương gia sợ Thánh thượng sẽ lục soát Vương phủ, cho nên mới vội vã chạy trở về.”



Nói tới đây, người thanh niên kia nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt liền có phần trách móc.



Hắn chỉ còn thiếu nước chỉ vào mặt Tần Nghi Ninh mắng một câu “Hồng nhan họa thủy” nữa thôi.



Mặt Tần Nghi Ninh hơi nóng lên, không chỉ vì xấu hổ, mà còn vì xúc động.



Nàng biết Bàng Kiêu vẫn luôn yêu thích nàng, khi gặp nàng, vẻ lãnh đạm và xa cách của hắn liền biến mất, trở nên nồng nhiệt như một ngọn lửa. Cho tới bây giờ, hắn cũng không ngại biểu lộ sự yêu thích đối với nàng, nhưng nàng vẫn không ngờ, hắn quan tâm tới nàng đến mức này.



Đến mức mà để tìm kiếm nàng, hắn thà nhận lấy tội danh kháng chỉ bất tuân, có ý đồ mưu phản, cũng phải dẫn binh đi tìm nàng.



Nàng thực sự không ngờ, vì tìm kiếm nàng, Bàng Kiêu đã phải trả giá đắt như vậy.



Hắn đã bị tước đoạt quân quyền, tình cảnh vốn đã gian nan, giờ đây vì tìm nàng, hắn hành động chẳng khác nào tự đào một cái hố sâu mà nhảy xuống.

Vietwriter.vn

Vì nàng, hắn đã trả giá đắt biết bao!



Hắn đối với nàng thâm tình như vậy, khiến nàng cảm thấy nếu mình không tận lực vì hắn, thì không xứng đáng với những gì Bàng Kiêu đã làm cho nàng.



Tần Nghi Ninh mím môi, hít sâu vài hơi mới làm dịu đi sự kích động trong lòng, nghiêm mặt nói: “Xin hỏi vị tiểu tướng này là người thế nào bên cạnh Vương gia? Xem cách ăn nói của ngài, không giống như một vị phó tướng, mà như một vị mưu sĩ bên người Vương gia, phải như thế mới không uổng phí tài năng.”



Người thanh niên nghe vậy ngẩn ra, liền cười nói: “Tần tiểu thư thật sự có mắt tinh đời!”



Lúc này, giọng hắn đâu còn là giọng thanh niên? Rõ ràng là giọng khàn khàn của một ông già.



“Lão phu là Tạ Nhạc, tự là Hồng Xương, là phụ tá bên người Vương gia, theo Vương gia đã được năm năm rồi. Vì lão phu sở trường về mưu kế, lại tinh thông thuật dịch dung, nên lần này Vương gia mới dẫn theo lão phu ra ngoài. Vương gia sợ người khác nói với tiểu thư không rõ ràng, khiến tiểu thư hiểu sai, cũng sợ một số chuyện của Đại Chu, người khác không thể giải thích rõ, mới dặn bảo lão phu theo bên cạnh Tần tiểu thư, giải thích nghi hoặc cho tiểu thư.”



Tần Nghi Ninh hiếu kỳ nhìn gương mặt trẻ tuổi kia, mỉm cười gật đầu: “Thì ra là Tạ tiên sinh, thực sự là thất kính rồi!”



“Không dám.” Lập tức người thanh niên khôi phục giọng nói khàn khàn: “Tiểu thư về nơi trú quân trước đi, sau đó thấy Tả đại nhân, tiểu thư cứ một mực không hé răng là được.”



Tần Nghi Ninh xua tay nói: “Không vội, tình huống hôm nay ta đã biết. Chúng ta nghĩ ra một đối sách rồi trở về cũng không muộn. Hơn nữa, những việc này không thuận lợi.”



Tạ Nhạc thấy Tần Nghi Ninh nói vậy, hơi kinh ngạc nói: “Lẽ nào Tần tiểu thư có kế sách?”



Tần Nghi Ninh nói: “Ta có một biện pháp, còn phải nhờ tiên sinh góp ý cho.”



“Xin được nghe tiểu thư nói rõ.” Tạ Nhạc chắp tay.



Tần Nghi Ninh liền nói: “Đại nhân Tả Tiến Vĩ đã được Thánh thượng đề bạt trở thành tân chủ soái của Hổ Bí quân, thì nhất định không phải là một người ngu xuẩn. Mật báo của ông ta không được Hoàng thượng đáp lại, nhất định sẽ nghi ngờ, sẽ tiếp tục mật báo, lần này các ngươi không nên ngăn cản nữa.”



“Ồ?” Tạ Nhạc nhướng mày: “Tần tiểu thư, đây là ý gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi