CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tả Tiến Vĩ suất lĩnh hai vạn Hổ Bí quân, dẫn theo gia quyến của những hàng thần Đại Yên cứu được, trùng trùng điệp điệp lên đường về kinh. Dọc đường, tinh thần ông ta vô cùng phấn khởi, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa có “Bàng Kiêu” ngồi bên trong, rất sợ “tên xảo trá” kia sẽ nửa đường bỏ chạy.



Tuy nhiên, dọc đường “Bàng Kiêu” lại rất an phận, có lẽ là do bệnh rất nặng, hắn hoàn toàn không thể xuống xe, ở bên cạnh chỉ có một Giáo úy trẻ tuổi đi theo và một cô bé bảy tám tuổi mới được Hổ Bí quân cứu trên núi, chăm sóc thuốc thang.



Tả Tiến Vĩ đã từng gọi cô bé kia ra chỗ khác hỏi chuyện, nào ngờ cô bé kia lại bị câm điếc, chỉ biết rụt rè nhìn người khác, lộ rõ dáng vẻ khờ khạo, chất phác của người sống trong núi sâu, khiến Tả Tiến Vĩ hoàn toàn không còn hứng thú gặng hỏi.



***



Cùng thời gian đó, ở kinh thành, Hoàng đế Lý Khải Thiên đọc xong mật báo thứ hai do Tả Tiến Vĩ gửi về, tức giận hầu như không kiềm chế được.



Y tiện tay ném bản tấu lên bàn, bưng tách trà bằng sứ trắng bên tay trái, nhưng vì phẫn nộ mà tay run run khiến nắp tách trà rung lên leng keng, nước trà suýt nữa bắn ra ngoài.



Lý Khải Thiên tức giận ném tách trà xuống đất: “Trà ai pha đây? Nóng bỏng thế này, làm sao trẫm uống!”



“Thánh thượng thứ tội!” Cung nữ ở bên cạnh liền quỳ xuống dập đầu.



Thật ra mọi người đều biết, tách trà kia không hề nóng quá.



Bọn họ hầu hạ Thánh thượng, đương nhiên phải chu đáo chú ý đến những chuyện vặt này, nước trà cần phải có độ nóng sáu, bảy phần thì mới thích hợp để uống.



Thánh thượng nói như vậy, chẳng qua là gặp chuyện không vui, giận cá chém thớt mà thôi.



Đại thái giám Lê Quan Văn lập tức bước tới hành lễ: “Thánh thượng bớt giận, là nô tài sơ xuất.” Ông ta quay đầu lại trừng mắt nhìn cung nữ: “Còn chưa cút ra ngoài chịu phạt!”



Cung nữ kia sợ đến mức thất kinh hồn vía, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.



Chuyện này đối với nàng ta thật sự là sấm sét giữa trời quang, tai bay vạ gió! Nhưng cung nữ nào dám có ý kiến? Nếu nhiều lời thì e rằng sẽ không còn mạng để mà chịu phạt.



“Mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lao.” Lý Khải Thiên bình tĩnh lại, thở dài: “Các ngươi đều lui ra đi, Lệ Quan Văn ở lại.”



“Dạ, đa tạ long ân của Thánh thượng!” Cung nữ thở phào nhẹ nhõm, cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu ba cái, rồi cung kính lui ra.



Nội thị và cung nữ hầu hạ trong ngự thư phòng đều là người thân tín của Lý Khải Thiên, không gian riêng tư của y nhất định cần người đáng tin cậy mới được, bằng không, ở ngay tại địa bàn của mình, y cũng không thể hoàn toàn thả lỏng. Hôm nay y làm thế này cũng là một thủ đoạn mua chuộc lòng người.



Lý Khải Thiên đã quen lệ tát một cái, lại xoa một cái, từ lâu, Lệ Quan Văn đã hiểu rõ tính nết của Thánh thượng, biết nhưng không thể trách.



Đợi cho người bên ngoài theo nhau lui ra, trong ngự thư phòng chỉ còn lại Lý Khải Thiên và Lệ Quan Văn, Lý Khải Thiên mới nói: “Ngươi cũng biết nội dung tấu chương?”



Lệ Quan Văn bưng một chén trà khác tới cho Lý Khải Thiên, cười nói: “Xem Thánh thượng hỏi kìa, cả ngày nô tài chỉ biết đi theo hầu bên cạnh Hoàng thượng, làm sao biết chuyện bên ngoài? Nếu Thánh thượng muốn cho nô tài biết, đương nhiên là nô tài có thể biết.”



Lý Khải Thiêm ném bản tấu cho Lệ Quan Văn, nói: “Ngươi là lão cáo già, xem một chút đi.”



Lệ Quan Văn vội hai tay nâng bản tấu lên, xem kỹ một lượt, rồi liền sợ hãi nói: “Chẳng lẽ là…Trung Thuận thân vương muốn phản nghịch!”



“Hừ, hai người này đều không để trẫm bớt lo! Ai cũng muốn trẫm biến trở thành quả hồng mềm dễ bóp nặn! Binh phù của Hổ Bí quân đã giao lại cho trẫm rồi, vậy mà hắn còn dám hành động như vậy!”



Lệ Quan Văn vội khom người, không dám nói thêm nửa lời.



Mãi đến lúc xác định Thánh thượng đã bớt giận, Lệ Quan Văn mới nói: “Xem ra Trung Thuận thân vương thật lòng với tiểu thư Tần gia. Lần này đội ngũ quy hàng xảy ra chuyện, Trung Thuận thân vương cấp bách đến mức bất chấp mệnh lệnh của Hoàng thượng, liền dẫn nhân mã khẩn cấp đi cứu người. Xem ra, từ xưa đến nay, quả thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”



Nghe một thái giám ở trước mặt mình phân tích cái gọi là “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, Lý Khải Thiên không kìm được nở nụ cười: “Ngươi là hoạn quan nhưng biết cũng nhiều đấy.”



Lệ Quan Văn ngại ngùng mỉm cười, nói: “Thánh thượng, hôm nay Hổ Bí quân đóng quân ở ngoại thành, thực sự quá nguy hiểm. Ngài cũng phải sớm có sự chuẩn bị mới được.”



Lý Khải Thiên im lặng suy nghĩ trong chốc lát, gương mặt từ trước đến nay tràn ngập vẻ ôn hòa liền nở nụ cười: “Hiện giờ Quý Lam đang ở đâu?”



“Bẩm thánh thượng, Định Bắc Hầu vẫn đang quỳ hối lỗi ở bên ngoài. Hắn đã quỳ một ngày đêm rồi.”



Lý Khải Thiên thở dài, nói: “Tuy rằng lần này hắn hành động lỗ mãng, gây ra cho trẫm một rắc rối lớn, nhưng dù sao Quý Lam đối với trẫm cũng hết sức chân thành, còn biết trở lại kinh thành thỉnh tội với trẫm. Bảo hắn đừng quỳ nữa, vào gặp trẫm đi.”



“Dạ. Nô tỳ đi làm ngay.”



Lệ Quan Văn hành lễ lui ra, tới bên ngoài ngự thư phòng, nâng Quý Trạch Vũ đứng lên, trước tiên sai tiểu nội thị xoa bóp chân cho Quý Trạch Vũ, lại bôi thuốc mỡ lên đầu gối, rồi mới cung kính nói: “Hầu gia, Thánh thượng mời ngài vào nói chuyện.”



Quý Trạch Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói “Đa tạ” với Lệ Quan Văn, rồi mới vào trong ngự thư phòng.



Lệ Quan Văn vốn vẫn muốn vào hầu hạ, nhưng Thánh thượng không cho phép người ở một bên hầu hạ, do đó rốt cuộc Thánh thượng nói chuyện gì, mấy người này cũng không biết.



Mà lúc này, Bàng Kiêu vừa âm thầm trở lại phủ Trung Thuận thân vương, hắn đã biết được tin Quý Trạch Vũ cũng trở về kinh đô, thỉnh tội với Thánh thượng.



Bàng Kiêu nhíu mày, hồi lâu không nói lời nào.



Hổ Tử nói: “Vương gia, lần này ngài thực sự quá mạo hiểm rồi. Cho dù là vì Tứ cô nương, ngài cũng không thể… Bây giờ tuy ngài đã gấp gáp trở về, nhưng không có nghĩa là Thánh thượng không biết tình hình. Nếu Thánh thượng đã biết rõ, vậy thì nhất định là muốn nhân cơ hội cho ngài một vố lớn, đến lúc đó ngài nên làm thế nào?”



Đạo lý này, làm sao Bàng Kiêu không hiểu?



Chỉ là khi hắn quyết tâm muốn làm việc gì, thì hậu quả ra sao cũng không quan trọng. Ít nhất, hiện giờ hắn có thể xác định Tần Nghi Ninh còn sống, chứ không phải đã trở thành thi thể mà mấy ngày nay hắn liên tục nhìn thấy trong ác mộng.



Bàng Kiêu không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất là Tần Nghi Ninh bị ấm ức, bị thương tổn, thế nhưng lần này, hắn đã không cân nhắc được chu toàn.



Bàng Kiêu đâu có dự đoán được, Quý Trạch Vũ lại hành động quá khích như vậy, lại dám chống lại thánh chỉ, dẫn người đi chém giết?

Vietwriter.vn

Thế nhưng ngẫm kỹ lại, trong lòng Bàng Kiêu lại có phần khổ tâm.



Quý Trạch Vũ hành động như vậy, chẳng lẽ thật sự là chỉ vì báo thù giúp hắn thôi sao?



Với nhiều năm quen biết Quý Trạch Vũ, hắn biết Quý Trạch Vũ tâm cơ thâm trầm, đầu óc khôn khéo, không kém gì so với Thánh thượng. Là người cầm đầu Long Tương quân, uy chấn phương Bắc, áp chế người Tác – ta gắt gao, lại là một người hữu dũng hữu mưu như thế, sao có thể là người vì kích động nhất thời mà hành động bất chấp hậu quả?



Bàng Kiêu không cần ngẫm nghĩ, cũng hiểu rõ hành động lần này của Quý Trạch Vũ là một hòn đá ném hai chim.



Thế nhưng, hắn không muốn dùng tâm địa đen tối đi xét đoán một người huynh đệ.



Bàng Kiêu cũng không để ý tới lời đồn đãi bên ngoài, sau khi báo cho mẫu thân, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, hắn lại tiếp tục giả bệnh.



Mà đội ngũ Hổ Bí quân lặn lội đường xa tuyết lạnh, rốt cuộc cũng về tới kinh thành.



Lý Khải Thiên vừa nghe nói Tả Tiến Vĩ đã dẫn người trở về, liền phân phó Ngũ quân doanh, Thần Cơ doanh, Tam thiên doanh và cả một vạn Long Tương quân của Quý Trạch Vũ còn đóng giữ ở ngoài thành, kín đáo đến chặn phía ngoài cửa ngoại thành.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi