CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Hai cô gái kia, một người khoác áo choàng đỏ sẫm, cổ áo lông màu trắng, dáng vóc cao gầy mềm mại đáng yêu, một người mặc áo ngắn tay bằng da cáo màu bạc phối hợp với chiếc váy vải bông màu lục nhạt, tay bưng một cái lò sưởi tay tinh xảo to cỡ quả táo, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.



Hai người đều khoảng mười bảy, mười tám tuổi, bên cạnh có nha hoàn, bà vú đi theo, khá phô trương.



Tần Nghi Ninh liền dừng lại nhìn đám người kia, không cần ngẫm nghĩ cũng biết, những mỹ nhân trẻ tuổi như vậy mà ở trong phủ Trung Thuận thân vương thì chỉ có thể là những người thiếp do Thánh thượng ban cho Bàng Kiêu.



Tần Nghi Ninh không muốn liên quan tới những người này, mặc dù sau này có thể sẽ chung sống dưới một mái nhà thì cũng là chuyện về sau, thật sự không cần gấp gáp nhận biết nhau. Do đó nàng chỉ khẽ gật đầu với hai người, rồi liền dẫn theo Liên Tiểu Chúc đi vòng qua bên cạnh bọn họ.



Thiếu nữ cao gầy dịu dàng đáng yêu nhìn chằm chằm Tần Nghi Ninh bằng đôi mắt long lanh như nước, con ngươi nheo lại, trong mắt hàm chứa vẻ thù địch không che giấu.



Tần Nghi Ninh đã nhìn ra, có lẽ hai vị cô nương này cố ý chờ ở chỗ này để tìm cớ gây sự.



Trong chớp mắt khi hai người lướt qua nhau, thiếu nữ dịu dàng đáng yêu chợt nhổ nước bọt về phía Tần Nghi Ninh.



“Phì! Đồ đê tiện! Không biết xấu hổ quyến rũ Vương gia!”



Tần Nghi Ninh nhìn bãi nước bọt dính trên váy của mình, kinh ngạc nhìn về phía cô gái dịu dàng đáng yêu kia.



Thiếu nữ vô cùng đáng yêu mặc áo màu lục không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vội vàng nói: “Nhu Nương, ngươi không nên gây sự!”



“Ngươi biết cái gì?” Nhu Nương cười lạnh nói: “Nếu ngươi không dám, thì chạy trở về đi, không ai bảo ngươi theo ta.”



Tỳ nữ bên cạnh liền đỡ thiếu nữ mặc áo lục, nói: “Tâm Triệt cô nương, chúng ta mau trở về thôi.”



Nhu Nương liếc xéo Tâm Triệt, lộ rõ ý giễu cợt.



Tần Nghi Ninh kéo tay Liên Tiểu Chúc, không để nó kích động, cười nhạt nói: “Là Nhu Nương cô nương nhổ sao?”



“Là ta, sao nào?”



“Ngươi liếm sạch sẽ cho ta!” Tần Nghi Ninh chỉ vào bãi nước bọt trên váy của mình.



Nhu Nương vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Nghi Ninh một lát, rồi đột nhiên mỉm cười giễu cợt: “Nếu ta nhổ vào mặt ngươi, có phải ngươi cũng bảo ta liếm sạch mặt ngươi?”



“Nếu như vậy, ngươi nghĩ là mình còn mạng sao?”



“Thối lắm!” Nhu Nương phẫn nộ rít lên: “Ngươi là cái thá gì? Chẳng qua là một con chó cái được Vương gia nhặt về! Sau này nhất định Vương gia sẽ giết sạch Tần gia các ngươi, kể cả ngươi! Ngươi cũng có thể lợi dụng khuôn mặt của mình, cầu xin Vương gia không giết ngươi, nhưng ở trước mặt tỷ muội bọn ta, ngươi là cái thá gì mà dám ngông cuồng như vậy?”



Tâm Triệt thấy Nhu Nương kêu la lớn tiếng như vậy, vội vàng kéo tay nàng ta: “Đi nhanh đi, dù sao thì chúng ta cũng là thiếp của Vương gia, cũng không cần nổi giận đến như vậy với một cô nương có thân phận không rõ ràng. Ngươi làm như vậy khiến Vương gia khó xử, cũng vấy bẩn thiên ân của Thánh thượng.”



Lời khuyên của Tâm Triệt nghe như ôn hòa, nhưng từng lời đều nhắn nhủ với Tần Nghi Ninh, bọn họ là thiếp thất được Thánh thượng ngự ban cho Bàng Kiêu, có thân phận cao quý, đương nhiên không giống như loại nữ tử ti tiện bị cưỡng ép vào cửa như nàng. Đây là nhắc nhở nàng phải giữ bổn phận.



Xem ra Tâm Triệt cô nương không chỉ thông tuệ hơn Nhu Nương một bậc.



Tần Nghi Ninh cảm thấy hơi buồn cười.



Lúc này nàng còn chưa vào cửa Bàng gia, các di nương đã xù lông cả lên rồi, vậy mà vội tới ra oai phủ đầu với nàng. Cũng may là ở bên ngoài, Bàng Kiêu đã khéo diễn kịch nên mới có một màn này.



Vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong đầu Tần Nghi Ninh chợt lóe linh quang, lập tức ra sức túm lấy cổ áo Nhu Nương, mạnh mẽ đè nàng ta xuống đất, ấn chỗ váy bị dính nước bọt vào bên miệng nàng ta.



“Ngươi liếm sạch chỗ này cho ta.”



Đám mười người Nhu Nương là những mỹ nhân được Lý Khải Thiên tìm kiếm về và dạy dỗ mấy năm, với hy vọng sau này có thể dùng vào việc quan trọng. Do đó, thường ngày ngoài việc học cách hầu hạ đàn ông như thế nào, cuộc sống của họ rất an nhàn sung sướng, hầu như không ai dám khinh thường bọn họ, giờ đây lại bị Tần Nghi Ninh đối xử thô bạo như vậy, nàng ta đâu còn có thể bình tĩnh như vừa rồi?



Nhu Nương vừa sợ vừa giận kêu to: “Ngươi buông ta ra! Đồ đĩ độc ác! Đồ đĩ đê tiện! Chờ Vương gia trở về, nhất định chàng sẽ nghiêm khắc trừng trị ngươi! Ngươi là con đĩ!”



“Trừng trị? Vậy cứ để hắn muốn trừng trị thế nào tùy thích! Hiện nay ta đã đến nông nỗi này rồi, còn có gì đáng sợ chứ? Ta dù sao cũng xuất thân thế gia vọng tộc, bây giờ ngay cả người như ngươi cũng đều dám ức hiếp ta, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao!”



Tần Nghi Ninh túm tóc Nhu Nương, vừa mắng vừa ghì nàng ta xuống đất, bất chấp nàng ta vùng vẫy muốn chụp lấy mình.



Thấy xảy ra đánh nhau, Tâm Triệt vội vã sai nha hoàn, bà vú tới can thiệp.



Lúc này, Liên Tiểu Chúc cũng bất chấp phép tắc Tần Nghi Ninh đã dạy, thoáng cái đã lao tới như một con mèo nhỏ bị chọc giận, tả xung hữu đột đánh ngã mấy nha hoàn, bà vú, đến nỗi mấy người này kêu la gào khóc “Ui da”, “Mẹ ơi”.



Ngay cả Tâm Triệt cô nương cũng bị Liên Tiểu Chúc đẩy lui ra sau hai bước, ngã ngồi trên mặt đất, chiếc lò sưởi tay cũng rơi xuống, than vương vãi trên mặt đất.



Mặt Nhu Nương bị đè dí xuống đất, lưng bị một chân của Tần Nghi Ninh ra sức giẫm lên, nàng ta la hét chói tai, gào khóc nức nở.



Nha hoàn, bà vú còn có người đứng dậy xông tới, lại bị Tần Nghi Ninh bạt tai, khiến cho đầu óc choáng váng, ngã lăn quay trên mặt đất.



Bảy tám nha hoàn, bà vú do Tâm Triệt mang tới đều bị Tần Nghi Ninh và Liên Tiểu Chúc đánh văng ra.



Nơi này tình hình hỗn loạn, tiếng gào thét liên tục vang lên khiến Mã thị và Diêu thị ở trong Tùng Hạc Đường cách đó không xa đều vội vàng khoác áo bông lao tới xem xét.



Vừa nhìn thấy Tần Nghi Ninh giẫm đạp lên người một mỹ nhân dáng vẻ chật vật, một tay còn túm cổ áo một nha đầu ném qua một bên, giống như một nữ tướng vô cùng mạnh mẽ, Mã thị và Diêu thì đều choáng váng.

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Ôi trời, đây là tiểu thư khuê các dịu dàng thông tuệ mà hai người nhận biết đây sao?



Sự ầm ĩ ở nơi này cũng làm kinh động người trước cửa thùy hoa.



Bàng Kiêu và Diêu Thành Cốc rảo bước đi tới, nhìn thấy giữa khu đất trống, chỉ có Tần Nghi Ninh và Liên Tiểu Chúc một cao một thấp đang đứng, tràn đầy khí thế, còn những người khác thì hoặc ngã ngồi hoặc ngã nằm sấp trên mặt đất, trong lúc nhất thời, hai người cũng sững sờ.



“Chuyện này là thế nào đây?” Không kìm lòng được, Diêu Thành Cốc hỏi.



Nhu Nương nghe hỏi, vội khóc lớn, nói: “Xin Vương gia cứu mạng! Con đĩ điên khùng này muốn giết người!”



Tần Nghi Ninh tăng lực giẫm dưới chân: “Còn dám mắng thêm một câu, ta lấy mạng ngươi!”



“A!” Nhu Nương bị giẫm, giọng nói cũng tắc nghẽn, hô hấp khó khăn, mặt trợn ngược, trắng dã.



Mã thị thấy cảnh đó thì mắt ngời sáng, trong lòng vô cùng sảng khoái. Lâu nay bà đã không vừa mắt dáng vẻ làm bộ làm tịch của mười người này rồi, không ngờ Nghi tỷ nhi lại có khí phách như thế, hạ gục đám người kia một cách nhanh gọn, không hổ là “bảo bối” của thằng cháu ngoại của bà.



Diêu thị cũng nhìn dáng vẻ như “nữ thổ phỉ” của Tần Nghi Ninh với vẻ nghiền ngẫm.



Sau khi kinh ngạc liếc nhìn nhau, vẻ mặt của Diêu Thành Cốc và Bàng Kiêu cũng giống như Diêu thị, cả ba người đều hiểu được phần nào.



Bàng Kiêu kìm nén ý cười, ho khan một tiếng, rồi mới sầm mặt, trầm giọng trách mắng: “Ngươi làm cái gì vậy? Đây là Vương phủ của bản vương, đâu phải chỗ để ngươi dương oai? Ngươi còn không buông ra!”



Thân hình chấn động, Tần Nghi Ninh nhìn về phía Bàng Kiêu với vẻ khó tin, giọng run lên, nhưng vẫn quật cường nói: “Rõ ràng là nàng ta tìm tới gây hấn trước, khạc nhổ lên người ta, còn buông lời nhục mà, ta…”



“Được rồi! Bọn họ là thiếp thất do Thánh thượng ban cho ta, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Ngươi còn dám nói bậy!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi