CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bàng Kiêu đương nhiên đã mắt nhìn bốn phương tới nghe tám hướng, khi từ sau lưng có người nhìn chằm chặp vào hắn và Lý Hạ Lan, hắn đã tức khắc nhận ra mọi cử động của mình đã bị người ta giám thị.



Trong đầu hắn thần tốc vận động tính xem đó là người nào, cung kính hành lễ với Lý Hạ Lan, nghiêm giọng nói: “Trưởng Công chúa xin hãy tự trọng.”



“Tự trọng?” Trông thái độ của Bàng Kiêu, cuối cùng Lý Hạ Lan mới thấy tuyệt vọng, bàng hoàng ngước đầu nhìn hắn khóc kể: “Nhiều năm thế rồi, tâm niệm ta khắc ghi chính là đợi khi trưởng thành có thể gả cho ngươi. Nếu ngươi vô tình với ta, vậy sao năm xưa, khi mẫu hậu và huynh trưởng ta mở lời đùa giỡn, cớ gì ngươi không cự tuyệt? Nếu ngươi cự tuyệt ta từ sớm, chẳng lẽ Lý Hạ Lan ta sẽ còn không biết liêm sỉ quấn lấy ngươi? Ngươi cho ta hy vọng, để tất cả giấc mộng khi lớn của ta đều là ngươi, thế mà giờ ngươi lại dám rút bỏ! Bàng Chi Hi, ngươi có còn là đàn ông nữa không?”



“Trưởng Công chúa đã nói là đùa, đùa thì cần gì phải coi là thật? Huống hồ, Bàng mỗ chưa từng có liên hệ gì với Trưởng Công chúa. Hai ta không quen thân, xin Trưởng Công chúa chú ý lời nói.” Bàng Kiêu cau mày lui về sau vài bước, Hổ Tử đứng sau không dấu vết viết vào bàn tay trái đặt ra sau lưng của hắn một chữ “Bắc”



Bàng Kiêu lập tức hiểu ra, người đang nhìn họ trong bóng tối kia, chính là Quý Trạch Vũ!



Không thể có chuyện Quý Trạch Vũ vô tình đi ngang qua, nhất định đã có người truyền tin thông báo!



Trưởng Công chúa An Dương và Quý Trạch Vũ đã đính hôn, không lâu sau sẽ thành hôn, dù Quý Trạch Vũ không có tình cảm gì với An Dương thì khi nhìn thấy thê tử sắp cưới của mình dây dưa với một nam nhân khác, người kia còn là bằng hữu tốt của mình, e không một người đàn ông nào vui vẻ cho nổi.



Trong những võ tướng của Đại Chu hôm nay, một Nam một Bắc chỉ có hắn và Quý Trạch Vũ.



Giữa họ thân mật không khoảng cách, chỉ cần liên thủ thì chính là đại sự long trời lở đất, khả năng thay đổi cả triều đại. Hoàng đế sao dám cho phép họ tiếp tục làm huynh đệ nữa? Vậy nên những chuyện khích bác ly gián mới liên tiếp xuất hiện.



Bàng Kiêu có thể hiểu được cách làm của Hoàng đế, nhưng không thể tha thứ và quên đi.



Hắn nghiến răng mạnh tới nỗi vang tiếng, xem ra ngay từ lần đầu tiên An Dương tới phủ tìm, hắn và Quý Trạch Vũ đã vô tri vô giác bước vào bẫy, mà chuyện này, còn là một tử cục không thể hóa giả.



Quý Trạch Vũ không thể kháng chỉ từ hôn, An Dương nhất định phải là thê tử hắn, một nam nhi chính trực há có thể cho phép thê tử mình thầm thương kẻ khác trong lòng?



Giờ phút này, Bàng Kiêu cảm thấy bất luận mình làm gì cũng là sai, làm gì cũng sẽ khiến Quý Trạch Vũ hiểu lầm. Đây chính là chỗ cao minh trong cục diện Thánh thượng sắp đặt, khiến bất kể trong lòng họ hiểu thấu mọi chuyện cũng không thể không hiểu lầm đối phương, sinh lòng hiềm khích.



Nhưng Bàng Kiêu hắn há phải kẻ yếu mềm mặc người ta bắt nạt?



Cho dù hiểu lầm là không thể tránh khỏi, hắn cũng quyết không để yên cho người ta gán tiếng xấu! Cho dù có thua, đó cũng là thua oanh liệt ngay chính, phải khiến người ta biết hắn chịu thiệt mới được!



Nghĩ tới đây, Bàng Kiêu càng nói chuyện không khách sáo.



“Trưởng Công chúa nhiễm phong hàn, nóng đầu quá, nghĩ không rõ ràng nên mới ăn nói bậy bạ đấy à? Nếu Trưởng Công chúa có bệnh thì nên đi gặp thái y, chớ nên ra ngoài đi lại mới phải.”



“Ngươi nói gì? Ta không bệnh! Ta không ăn nói bậy bạ! Bàng Chi Hi! Nếu ngươi là gã đàn ông không dám nhận thì cứ việc nói mình không dám, có gì đổ hết tội lỗi vào ta! Nói ta có bệnh? Há? Bây giờ ta đang rất tỉnh táo! Tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào trước đây!”



“Tỉnh táo mà còn có thể khóc lóc om sòm như một ả đanh đá, vậy chính là quy củ học không vào. Thánh thượng bận rộn triều chính, Hoàng hậu nương nương để tâm lo chuyện hậu cung, thành ra đã quên mất việc dạy dỗ Trưởng Công chúa? Bản vương thân là nghĩa đệ của Thánh thượng, cũng coi như một nửa huynh trưởng của người, chuyện này nhất định không thể mặc cho Trưởng Công chúa càn quấy, phá nát quy củ khuê phòng, đánh mất thể diện Hoàng gia.”



Bàng Kiêu trầm mặt, lệnh cho cung nhân Hà Hương sau lưng Lý Hạ Lan, “Hầu hạ Trưởng Công chúa lên xe, Bản vương đích thân đưa Trưởng Công chúa tới gặp Thánh thượng!”



“Ngươi, ngươi lại dám nói ta không có quy củ!”



“Người có quy củ?” Bàng Kiêu cười nhạt, “Chưa từng thấy khuê tú nhà nào mà lại bất chấp mặt mũi phu gia tương lai, chặn người la lối om sòm giữa phố! Người không cần thể diện, nhưng Thánh thượng vẫn cần mặt mũi Hoàng gia, tam đệ vẫn cần có mặt mũi! Trưởng Công chúa, mời lên xe, chớ nên ép ta nói ra lời khó nghe quá!”



Bàng Kiêu là kẻ hung ác, lên sa trường giết thủ cấp địch không chớp mắt, giờ lên cơn thịnh nộ, bao uy nghiêm đều hiển lộ ra hết, là sự ngông cuồng khiến lông tơ toàn thân Lý Hạ Lan dựng đứng, dẫu không phục hơn nữa thì bởi sự tôn trọng và sợ hãi với kẻ mạnh cũng không kìm được co rụt người.



Lý Hạ Lan ngoài mạnh trong yếu chống chế, “Người phải học quy củ chính là Bàng Chi Hi ngươi! Ngươi nhiều lắm chỉ là một Vương gia, nay nhàn rỗi ở nhà đến một chức quan cũng không có, lấy mặt mũi ở đâu mà đòi giáo huấn bản công chúa?”



Sắc mặt Bàng Kiêu càng lạnh hơn, trong đôi mắt phượng nổi lên cơn giận đen kịt và bão tố chực trỗi dậy.



Lý Hạ Lan mắng xong mới cảm thấy hối hận, dù gì nam nhân cũng cần thể diện, huống hồ bây giờ, Bàng Kiêu không có quan chức cũng là do Hoàng huynh không chịu cho.



Chẳng lẽ vì Hoàng huynh không chịu trọng dụng Bàng Kiêu nên hắn mới lạnh nhạt với nàng?



Trong lúc Lý Hạ Lan miên man nghĩ tới mấy khả năng, Hà Hương và mấy cung nhân đã đến gần đó, chuẩn bị xong đệm chân và ghế kê để lên xe, đoạn cưỡng ép đỡ Lý Hạ Lan lên xe ngựa.



Lên xe rồi, Lý Hạ Lan vẫn không quên giãy giục, phải đợi khi tỳ nữ giữ lại mới ngồi yên.



Bàng Kiêu trầm mặt tung người lên ngựa, không quan tâm chuyện nhà đất nữa, chỉ bảo Tạ Nhạc về phủ trước, đoán dẫn mỗi Hổ Tử lên đường “hộ tống” Lý Hạ Lan về cung, dáng vẻ hệt như bắt được đứa trẻ phạm sai lầm nên áp giải đối phương về giao cho người lớn.



Từ đầu tới cuối, Bàng Kiêu không hề quay đầu lại liếc qua Quý Trạch Vũ cái nào, chỉ làm như không biết hắn đã tới.



Tạ Nhạc cũng vô cùng có chừng mực, nhìn theo hướng đám Bàng Kiêu rời đi mà vừa than thở vừa lầm bầm lui về sau, đoạn cúi đầu bĩu môi, bước lên bậc cấp trở về Vương phủ.



Nhìn mảnh đất tuyết bị đủ dấu chân giẫm đạp trước cửa Vương phủ, trên gương mặt như tượng đá của Quý Trạch Vũ vẫn không lộ biểu cảm gì, trong mắt cũng không hiện chỉ một vui giận, quay người lên ngựa.



Thấy Quý Trạch Vũ như vậy, đám tùy tùng chỉ biết câm như hến. Trước khi cưới, vị hôn thê lại tới quấn lấy huynh đệ tốt của mình? Cái chuyện này mà truyền ra, mặt mũi xem như đã ném hết phân nửa, chẳng biết có phải trên đầu đã mọc thêm cặp sừng hùng vũ hay không? Bọn tùy tùng không dám hó hé một câu nào, cũng chẳng gan đoán thử xem dưới khuôn mặt bình tĩnh kia của Quý Trạch Vũ đang đè nén tâm trạng ra sao, chỉ biết ngậm miệng cúi đầu theo bước.



Trở về phủ, Tạ Nhạc lập tức thay ngay nét mặt tiếc nuối và nghi hoặc vừa rồi, phi như bay tới thẳng Tố Tuyết Viên.



Tần Nghi Ninh đang dạy Liên Tiểu Chúc học chữ, nghe lời truyền thì lập tức gác bút, bảo Liên Tiểu Chúc tự luyện tập trước rồi ra ngoài đón.



“Tạ tiên sinh, đã có chuyện gì mà vội vàng như vậy?”



Tạ Nhạc chắp tay với Tần Nghi Ninh, nói: “Tần tiểu thư, vốn hôm nay Vương gia định đi xem nhà, ngờ đâu vừa mới ra khỏi phủ đã gặp phải Trưởng Công chúa…”



Tạ Nhạc cẩn thận kể lại chuyện mới xảy ra trước cửa phủ cho Tần Nghi Ninh nghe một lần, cuối cùng bảo: “Lúc ấy Định Bắc Hầu đang núp ở một góc, trông rõ mọi việc, không biết đến cùng sẽ nghĩ thế nào. Vương gia cơ trí, lấy tư cách nghĩa huynh, giờ đã áp giải Trưởng Công chúa về cung gặp Thánh thượng rồi.”



Tần Nghi Ninh chau mày chốc lát, cười lắc đầu: “Tiên sinh chớ nên lo lắng, chuyện này Vương gia có thể bình an thoát thân. Thánh thượng sẽ không làm gì Vương gia đâu.”



“Hử?” Tạ Nhạc hỏi, “Sao lại nói như vậy?”



“Bởi vì hôm nay Vương gia giữ tiên sinh lại trong phủ. Với chuyện hôm nay xảy ra trước mắt bao người, muốn tìm một người tới làm chứng không phải việc khó gì. Nếu không muốn Trưởng Công chúa An Dương vướng cái danh không giữ phụ đạo, trời sinh tính phóng đãng bôi nhọ thể diện Hoàng gia thì Hoàng thượng liền không thể truy cứu chuyện này, cho dù đối mặt với chất vấn của Vương gia cũng chỉ có thể đẩy hết tội vào Trưởng Công chúa, hơn nữa còn mạnh tay dạy dỗ Trưởng Công chúa một phen.”



Tạ Nhạc cười gật đầu, “Tiểu thư nói không sai. Để ly gián quan hệ giữa Vương gia và Định Bắc Hầu, Thánh thượng thật sự là không cố kị gì, không thể trách Vương gia nắm chuôi được. Thánh thượng vốn tính trọng thể diện, quyết sẽ không cho phép chuyện này lan truyền. Chẳng qua là bên Định Bắc Hầu, cuối cùng vẫn không dễ giải quyết.”

Vietwriter.vn

Nói đến đây, Tạ Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Thánh thượng kế hoạch chu đáo, mục đích ban đầu chính là khiến Vương gia và Định Bắc Hầu sinh hiềm khích. Hôm nay, có lẽ mục đích này đã đạt thành.”



“Lòng dạ đế vương đúng là sâu không lường được. Khi chân chính ngồi lên vị trí kia, để giữ được những thứ đang có, khó bảo đảm sẽ không đánh mất một số thứ.”



Tần Nghi Ninh chậm rãi bước đến bên cửa sổ, trầm ngâm một lát mới nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng Định Bắc Hầu là người sáng suốt.”



“Định Bắc Hầu thông minh xuất chúng, không phải không rõ đây là điều Thánh thượng cố ý cho hắn thấy.” Tạ Nhạc nói, “Nhưng dù vậy, thân nam nhi cũng tuyệt không dễ dàng tha thứ cho chuyện thế này. Đây chính là chỗ cao minh của Thánh thượng.”



Tần Nghi Ninh gật đầu đồng tình, chỉ cảm thấy tình cảnh của Bàng Kiêu bây giờ thật sự rất khó khăn. Khi trước ở Đại Yên, nhìn hắn vẻ vang khí thế như vậy, nhưng thực tế vẫn luôn bước đi trên lửa cháy, còn không chỉ là một đống lửa.



Nàng muốn ở bên Bàng Kiêu, bình an sống hết cả đời, vậy nhất định phải giúp hắn mưu tính, không thể có chốc lát lơi lỏng.



“Cô nương.” Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng hô của tỳ nữ.



“Chuyện gì?” Tần Nghi Ninh bước ra đến cửa, vén màn bông.



Tiêm Vân hành lễ ngoài hành lang, nói: “Cô nương, bên ngoài có người tìm, nói là Tần lão Thái Quân, Tần Nhị phu nhân tới thăm, còn dẫn theo ba tỳ nữ của người.”



Tần Nghi Ninh hơi thoáng sửng sốt, ngoái đầu nhìn Tạ Nhạc.



Tạ Nhạc cũng vô cùng kinh ngạc, “Biết người trong phủ đã tới khách quán từ lâu nhưng vẫn chưa từng nghe tin gì, không ngờ hôm nay lại tìm tới cửa.”



Tần Nghi Ninh im lặng chốc lát, đáp: “Làm phiền Tạ tiên sinh thay mặt ta đi gặp tổ mẫu và Nhị thẩm, cứ nói giờ ta đang bị Vương gia cấm túc, không tiện ra ngoài. Còn ba tỳ nữ của ta, lần lượt là Băng Đường, Thu Lộ và Ký Vân, nếu đúng tên thì phiền tiên sinh bảo họ đến gặp ta.”



“Cô nương không định gặp lão Thái Quân trong phủ?”



Tần Nghi Ninh lắc lắc đầu, đáp: “Lão Thái Quân xưa nay chỉ quan tâm lợi ích, ta muốn nhìn thử xem bà ấy định làm gì. Vả lại, ta là người bị Vương gia cướp về, sao có thể tự nhiên hành động?”



Tạ Nhạc liền hiểu ý gật đầu. Tần Nghi Ninh có ý muốn xem thử, xem xem sau khi biết về thảm cảnh bị cướp đoạt của Tần Nghi Ninh hôm nay, liệu lão Thái Quân có còn coi nàng là người nhà nữa không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi