CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Theo đường này một mạch đi tới, mặc dù bề ngoài Lệ Quan Văn nhìn không chớp mắt, nhưng trong thâm tâm ngầm đánh giá nữ tử bên cạnh, trong lòng có một chút suy nghĩ.



Thảo nào Hoàng hậu nương nương nghe tin Tần thị cáo ngự trạng, rốt cuộc cũng bất chấp phụ thân và mẫu thân bị nhốt, vô cùng lo lắng, vẫn sai ma ma bồi giá đắc lực nhất bên người đi ra tra xét. Nếu cô nương này vào cung, thì so về dung mạo sẽ là người đứng đầu trong số các quý nhân chủ tử, nếu có thêm một chút mưu trí nữa thì nhất định có tiền đồ vô lượng.



Thái độ của Lệ Quan Văn đối với Tần Nghi Ninh lại càng thận trọng.



Trước kia khi Lệ Quan Văn còn là một tiểu thái giám trẻ tuổi đã từng bị bắt nạt, ông ta thấm thía nhất đạo lý “Đừng bắt nạt người trẻ tuổi nghèo”, lúc bước lên thềm son, còn không quên nhắc Tần Nghi Ninh: “Tần tiểu thư đợi ở ngoài điện, để ta đi bẩm báo Thánh thượng.”



“Dạ. Làm phiền công công.” Tần Nghi Ninh đáp với nụ cười lễ độ.



Lệ Quan Văn thấy thái độ của nàng rất đúng mực, lễ độ mà không mất đi phong thái, lại nghĩ lần này nàng ta đến là muốn cáo ngự trạng, người bị tố cáo là Trung Thuận thân vương như hung thần kia, một nữ tử như vậy, nào phải người bình thường? Trong lòng ông ta càng thêm coi trọng nàng.



Lệ Quan Văn đi vào bẩm báo, chỉ chốc lát liền đi ra, mời Tần Nghi Ninh đi vào.



Tần Nghi Ninh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng tâm trạng hết sức căng thẳng.



Lý Khải Thiên không giống như hai vị Hoàng đế Đại Yên, lòng dạ người này thâm trầm, thủ đoạn cao minh, người có thể bức bách một người thông minh tuyệt đỉnh như Bàng Kiêu không dám hành động thiếu suy nghĩ thì sao có thể là một nhân vật dễ đối phó?



Nói thật là trong lòng nàng rất hoảng sợ.



Nhưng nếu đã chọn biện pháp này, nàng không thể quay đầu lại nữa.



Bên trong ngự thư phòng rất rộng rãi, sàn nhà lát đá cẩm thạch đen bóng loáng đến mức có thể soi được, trên giá trưng bày không đặt những món đồ quý giá, mà xếp đầy sách, trên giá sách đặt phía sau chiếc bàn lớn sơn đen tự nhiên, bầy đủ loại kinh, sử, tử, tập. Lý Khải Thiên mặc một bộ thường phục màu vàng kim đang ngồi ngay ngắn sau bàn, ngón trỏ đeo nhẫn phỉ thúy gõ gõ trên mặt bàn, trong gian phòng trống trải, tiếng động phát ra rất lảnh lót.



“Thần nữ tham kiến Thánh thượng, Thánh thượng vạn tuế vạn an.”



“Miễn lễ.” Giọng Lý Khải Thiên đặc biệt ôn hòa và thân thiết.



“Tạ ơn Thánh thượng.”



Tần Nghi Ninh lại hành lễ một lần nữa, rồi liền đứng dậy, cúi đầu mà đứng.



Nàng đặc biệt theo Chiêm ma ma học tập phép tắc quy củ, trong lúc đi đứng toát ra phong thái đoan trang tao nhã, so với công chúa chân chính như Lý Hạ Lan, trông còn có phần đẹp mắt hơn.



Lý Khải Thiên ngồi ngay ngắn tại chỗ, kín đáo đánh giá nàng, thầm nghĩ rốt cuộc là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thảo nào Bàng Kiêu vừa hận lại vừa yêu nữ tử này, không sao quên được.



Giọng Lý Khải Thiên càng thêm ôn tồn.



“Từ lúc trẫm lên ngôi đến nay, đây là lần đầu tiên có người gõ trống Đăng Văn. Điều càng làm trẫm bất ngờ chính là, người có dũng khí gõ trống Đăng Văn cáo ngự trạng, lại là một tiểu nữ tử. Tần thị, ngươi có oan khuất to lớn gì? Nếu là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, trẫm sẽ phạt ngươi chuyện bé xé ra to, đùa bỡn trẫm.”



Tuy thái độ của Lý Khải Thiên ôn hòa, nhưng ý tứ trong lời lẽ của y không hề ôn hòa, hơn nữa Tần Nghi Ninh có phần hiểu rõ đối với thủ đoạn của Lý Khải Thiên, đối mặt với bậc đế vương lòng dạ thâm trầm như vậy, nàng cảm thấy sự áp bách tràn ngập như hóa thành thực thể, thành dây nhợ trói buộc quanh người mình.



Tần Nghi Ninh thở sâu, trấn tĩnh nói: “Bẩm Thánh thượng, thần nữ không dám lỗ mãng, thực sự là có nỗi oan khuất to lớn. Thần nữ đi cùng gia phụ từ nơi xa xôi nghìn dặm tìm tới nương dựa vào Thánh thượng. Vì biết Thánh thượng là thánh quân, triều đình Đại Chu như biển cả dung nạp trăm sông, phụ thân rốt cuộc có nơi dụng võ, mọi người toàn gia rất vui mừng, thầm nghĩ tới Đại Chu rồi, phụ thân có đấng minh quân để thành tâm cống hiến, thần nữ cũng có thể có được cuộc sống yên ổn chốn kinh thành phồn hoa. Nào ngờ trên đường đi, người Tần gia không những bị đạo tặc cướp bóc, phụ mẫu thất lạc, mà thần nữ vừa mới vào thành, đã bị ác nhân bắt cóc!”



Tần Nghi Ninh nói tới đây, trong đôi mắt đẹp tràn ngập nước mắt, nhưng nàng quật cường không cho nước mắt rơi xuống, vừa phẫn nộ vừa khuất nhục nói:



“Trung Thuận thân vương không đếm xỉa tới ý nguyện của thần nữ, cưỡng ép đưa thần nữ vào phủ, ý đồ… ý đồ làm loạn, thần nữ thân cô thế cô, thực sự không có cách nào. Hôm qua, Trung Thuận thân vương nói là đã chán ghét thần nữ rồi, liền đuổi thần nữa ra khỏi Vương phủ giữa đêm tối…”



Rốt cuộc nước mắt của Tần Nghi Ninh cũng lộp độp rơi xuống, nàng quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Thiên tử ở trước mắt, thế mà Trung Thuận thân vương lại dám làm ra chuyện vô pháp vô thiên như vậy, xin Thánh thượng phân xử cho thần nữ, nghiêm khắc trừng trị ác nhân!”



Nghe nàng khóc lóc kể lể tố cáo, Lý Khải Thiên nhướng mày vì bất ngờ.



Chuyện nàng bị Bàng Kiêu cướp mang về phủ khiến dư luận xôn xao, mọi người đều biết, Lý Khải Thiên càng biết nhiều hơn người thường một chút.



Y cũng từng nghi ngờ tình cảm giữa Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh, thế nhưng đúng như báo cáo của thám tử, xem ra đối với nàng, Bàng Kiêu rõ ràng vừa yêu vừa hận, vừa thích lại vừa đối xử độc ác.



Không ngờ một người luôn kiềm chế như Bàng Kiêu, vậy mà vì nhất thời nổi giận lại đuổi người lúc đêm tối.



Vở kịch hay ho náo nhiệt này khiến Lý Khải Thiên cảm thấy vui vẻ, tâm trạng thả lỏng. Chỉ là nét mặt y vẫn tỏ ra uy nghiêm như trước.



“Lại có chuyện như thế?” Hắn kinh ngạc đứng dậy, chắp sau lưng thong thả bước đi, nói: “Trẫm cũng không biết sẽ xảy ra chuyện đó.”



“Thần nữ bị nhốt ở Vương phủ, chịu đủ hủy hoại, nếu không vì cố gắng chống chọi hy vọng Thánh thượng ban ơn phân xử giúp cho thần nữa, thì thần nữ đã đập đầu chết rồi. Hôm nay rốt cuộc thoát khỏi hang cọp, thần nữ khẩn cầu Thánh thượng, dù thế nào cũng hãy lấy lại công bằng giúp cho thần nữ.”



Tần Nghi Ninh liên tục dập đầu.



Trong lòng Lý Khải Thiên vui vẻ, ngoài mặt nghiêm nghị nói: “Lời nói của ngươi là từ một phía, chưa đủ để tin tưởng. Thế này vậy, trẫm truyền Trung Thuận thân vương vào cung, các ngươi đối chất với nhau, nếu xác định việc này là đúng, trẫm sẽ lập tức vì ngươi đứng ra phân xử trừng phạt hắn, thế nào?”



Thoáng cái, Tần Nghi Ninh liền hiểu rõ.



Đây là Lý Khải Thiên muốn thấy Bàng Kiêu bị chê cười!



Người xấu xa như vậy, thực sự là…



Tần Nghi Ninh thầm tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, đây là kết quả mà nàng muốn.



“Lời thần nữ nói đều là sự thật, không sợ đối chất, thần nữ sẵn sàng đối chất với tên ác nhân kia!” Tần Nghi Ninh kích động nói.



Lý Khải Thiên gật đầu, liền mỉm cười bảo Lệ Quan Văn truyền Bàng Kiêu vào cung, lại bảo tiểu thái giám bưng ghế và mang trà bánh tới cho Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh liền dè dặt nghiêng mình ngồi trên ghế, cúi đầu, vô cùng lo lắng chờ đợi.

Vietwriter.vn

Không bao lâu sau, Bàng Kiêu liền nhanh chóng chạy tới, được Lệ Quan Văn dẫn vào ngự thư phòng.



Bàng Kiêu đi nhanh tới, Tần Nghi Ninh nghe tiếng bước chân, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.



Vẻ mặt Bàng Kiêu hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi kế tiếp là phẫn nộ và bối rối.



Hai mắt Tần Nghi Ninh đỏ ngầu vì thù hận, nhưng vì có Hoàng đế ở đây, nàng đành phải kìm nén lửa giận.



Lý Khải Thiên kín đáo quan sát hai người, trong lòng như mở cờ.



“Hiền đệ, ngươi cũng biết hôm nay trẫm tìm ngươi có chuyện gì chứ?”



Bàng Kiêu hành lễ với Lý Khải Thiên, rồi liền chắp tay nói: “Bẩm Thánh thượng, thần không biết.”



“Không biết?” Lý Khải Thiên cười nói: “Trẫm còn tưởng rằng, ngươi nhìn thấy tiểu thư Tần gia thì liền hiểu rõ chuyện gì xảy ra chứ. Trẫm hỏi ngươi, ngươi có cưỡng bức đưa nàng ta về phủ, làm nàng nhục nhã không?”



Nghe vậy, Bàng Kiêu sầm mặt, trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Bẩm Thánh thượng, thần chưa từng cưỡng bức nàng ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi