CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Vẻ hiếu kỳ trong mắt thiếu phụ họ Lục kia cực kỳ rõ ràng, quan sát Tần Nghi Ninh thẳng thừng không chút nào che giấu, ánh mắt tràn ngập vẻ gây hấn. Dáng vẻ kiêu căng của nàng ta còn hơn một Trưởng Công chúa như Lý Hạ Lan. Từ thần thái hiện giờ của nàng ta, có thể thấy được, cô gái này là một thiên chi kiêu nữ sinh ra đã ngậm thìa vàng, e rằng cả đời này chưa từng gặp phải điều gì không được như ý.



Vừa suy nghĩ, Tần Nghi Ninh vừa bước xuống xe ngựa, hành lễ với hai người.



Với tư cách là Trưởng Công chúa, đương nhiên là Lý Hạ Lan kiêu ngạo nhận lễ của Tần Nghi Ninh.



Nhưng thiếu phụ kia cũng phản ứng giống như Lý Hạ Lan, cũng không hoàn lễ, chỉ hất cằm lên, thờ ơ nhìn Tần Nghi Ninh.



“Từ lâu đã nghe nói tiểu thư Tần gia vô cùng xinh đẹp, hôm nay gặp, đúng là cả ta cũng không bằng, quả thật là…” Đôi môi đỏ mọng hé ra, tặc lưỡi, tìm không được từ thích hợp để miêu tả, nhưng nàng ta cũng không cảm thấy lúng túng, cười nhẹ một tiếng, nói như ban ơn: “Ngươi có thể gọi ta là Lục phu nhân.”



Đây quả thật là một nữ tử có địa vị cao theo họ mẹ, bằng không, nữ tử đã lấy chồng mà tự xưng là phu nhân thì phải mang họ chồng.



Tần Nghi Ninh cụp mắt, ngoan ngoãn nói: “Lục phu nhân.”



“Ừ.” Dường như Lục phu nhân rất hài lòng đối với sự ngoan ngoãn nghe lời của Tần Nghi Ninh, nàng ta lại liếc nhìn trang phục giản dị của nàng, cười khinh miệt.



“Cũng chẳng trách khi nói chuyện với ta, Trưởng Công chúa An Dương xem ngươi như là thiên tiên vậy. Nàng ta quen tật thổi phồng, ta thân bồ liễu thế này, mà nàng ta khen ngợi như là người trời, ta còn tưởng hôm nay sẽ gặp được một nàng thôn nữ nhỏ thô kệch nữa chứ!”



“Không ngờ trên đời thật sự có người như được làm từ nước giống ngươi, dù ăn mặc đơn sơ nhưng vẫn rất xinh đẹp. Có thể thấy được, trước kia ở Đại Yên, vì phụ thân ngươi có địa vị cao, ngươi ăn mặc nhung lụa gấm vóc thì trông còn tao nhã tới mức nào! Đáng tiếc là ta không có duyên nhìn thấy cái dáng vẻ đó.”



Tần Nghi Ninh thầm kinh ngạc ngẩng lên nhìn về phía Lục phu nhân.



Nàng ta chỉ mới gặp nàng lần đầu tiên, vì sao trong lời lẽ lại chứa toàn gươm dao, liên tục chọc vào chỗ đau của nàng, câu cuối cùng của nàng ta ngầm nguyền rủa Tần gia sẽ không thể đổi đời được nữa.



Kiểu ăn nói như thế này, thực sự là vô cùng khó ưa.



Có lẽ là Lục phu nhân quen biết Trưởng Công chúa An Dương và bất bình thay cho Trưởng Công chúa cũng không chừng.



Tuy nhiên, nơi này dù sao cũng là nơi cung đình trọng yếu, thân phận của Tần Nghi Ninh không thể so sánh với hai người trước mặt nên không dám ở chỗ này lâu. Nói chuyện đã không thoải mái thì Tần Nghi Ninh cũng không yếu đuối đến mức đứng tại chỗ để người khác ức hiếp.



Do đó Tần Nghi Ninh lễ độ và khách khí cáo biệt.



Lý Hạ Lan cười nói: “Được rồi, vậy thì lần sau có thể gặp lại.”



“Đa tạ Trưởng Công chúa.” Tần Nghi Ninh hành lễ, lễ độ từ biệt rồi lại leo lên chiếc du bích xa.



Lý Hạ Lan và Lục phu nhân nghiêng người tránh qua một bên.



Đợi khi xe ngựa đi xa, Lục phu nhân mới nói: “Trưởng Công chúa cũng có lúc nhìn người sai lầm rồi. Ta thấy nha đầu Tần gia này thật sự là một đứa hết sức an phận, mềm yếu đến mức để người không có chút sức lực phản kháng.”



Lý Hạ Lan nhướng mày, rồi liền ôn hòa hiền hậu mỉm cười: “Có lẽ đúng là bản cung nhìn nhầm rồi. Tuy nhiên bản cung nghĩ, người có thể khiến một nam nhân anh tuấn tài hoa như Kiêu ca ca điên đảo thần hồn, đương nhiên là có chỗ hơn người.”



“Ồ?” Dường như Lục phu nhân thấy hứng thú, trong mắt lóe lên vẻ thú vị: “Ta từng nghe đồn Trung Thuận thân vương cưỡng đoạt nha đầu Tần gia về phủ, xem ra chuyện này có thật sao?”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

“Đúng vậy, đã có chuyện đó. Mấy ngày trước, bản cung đến Vương phủ làm khách, còn gặp nàng ta.”



“Vậy thái độ của Vương gia đối với nàng ta ra sao?” Giọng Lục phu nhân hơi cấp thiết.



Lý Hạ Lan cười nói: “Cũng không phải ngươi không biết tính tình của Kiêu ca ca, tuy nhiên ta thấy, suy cho cùng thì Kiêu ca ca đối xử với nàng ta rất đặc biệt.”



“Hẳn là một nam nhân yêu ghét rõ ràng như Trung Thuận thân vương muốn nghĩ cách báo thù, nên mới hành động như vậy.”



Hai gò má của Lục phu nhân ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng khẽ nói: “Thật sự không dám giấu diếm, tiên phu và Trung Thuận thân vương coi như là bạn cũ, ta và hắn cũng có duyên gặp mặt mấy lần, đó thật sự là một hảo hán có ý chí sắt đá, sẽ không say đắm một tiểu nữ tử như vậy.”



Lý Hạ Lan cười nói: “Phu nhân nói đúng, tuy nhiên bản cung coi như cũng lớn lên cùng Kiêu ca ca, đôi bên quen thuộc nhất, từ nhỏ đến lớn, bản cung cũng không thấy Kiêu ca ca để tâm tới bất kỳ nữ tử nào.”



Lục phu nhân thấy Lý Hạ Lan xưng hô quá thân thiết với Bàng Kiêu thì không hài lòng, do đó cũng sốt ruột nói:



“Giờ Trưởng Công chúa đã đính ước với người ta rồi, dù sao Trưởng Công chúa đã gọi ta là tỷ tỷ lâu như vậy, ta cũng liền nhiều lời một phen. Người đã đính ước với Định Bắc Hầu, sau này làm dâu của Quý gia, nhưng khi nhắc tới Trung Thuận thân vương, người luôn miệng gọi hắn là Kiêu ca ca, người nói Định Bắc Hầu sẽ nghĩ như thế nào? Phải chăng Trưởng Công chúa vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Trung Thuận thân vương?”



Câu nói cuối cùng đầy ngả ngớn, Lục phu nhân còn khẽ xỉ đầu móng tay sơn đỏ tươi lên gương mặt của Lý Hạ Lan.



Lý Hạ Lan nghĩ tới cuộc hôn nhân khiến nàng ta bất mãn, lại nghĩ tới người mà nàng ta luôn tâm niệm, tâm trạng liền không vui, không nhịn được lại mỉa mai nói:



“Không phiền Lục tỷ tỷ quan tâm tới chuyện của bản cung. Nghe nói quý phủ lại vừa có thêm hai gã trai lơ mới tới, dáng dấp tuy tuấn tú như nhau, nhưng tính tình không tốt, không chịu hầu hạ Lục tỷ tỷ. Lục tỷ tử hãy cứ quan tâm đến chuyện nhà của mình đi.”



Bị nhắc tới chuyện lén bao trai lơ, Lục phu nhân không những không cảm thấy xấu hổ, mà còn gật đầu: “Đàn ông ấy à, thật ra cho dù dáng dấp tướng mạo thế nào, chẳng phải lên giường đều như nhau hay sao? Chỉ xem thân thể có cường tráng hay không mà thôi! Hai anh em song sinh kia mới tới, tuổi còn nhỏ, người còn quá non nớt, lại xấu hổ vì tới hầu hạ người, thực sự là không thú vị gì cả, còn phải trải qua dạy dỗ nhiều nữa mới có thể sử dụng được.”



Cho dù Lý Hạ Lan có suy nghĩ phóng khoáng đến mấy thì rốt cuộc cũng là một cô nương chưa có chồng, nghe Lục phu nhân nói như vậy, mặt nàng ta liền đỏ bừng, trong lòng vừa ngượng ngùng vừa phức tạp.



Tuy nhiên Lý Hạ Lan không quên mục đích của mình.



“Lục tỷ tỷ nói đúng. Trên đời này có mấy ai có thể tuấn tú và cường tráng như Kiêu ca ca, lại còn văn võ toàn tài, sau này nếu thành hôn, không biết hắn sẽ lấy một nữ tử như thế nào đây?” Trong giọng nói của Lý Hạ Lan tràn đầy mong mỏi.



Lục phu nhân nhớ tới dáng dấp của Bàng Kiêu, trong lòng chợt cảm thấy dục vọng dâng trào, không sao kiềm chế được. Đáng tiếc là trước kia nàng ta từng gợi ý mây mưa với Bàng Kiêu, nhưng hắn tỏ vẻ xem thường, khiến nàng ta mất mặt, từ đó về sau không muốn tìm tới Bàng Kiêu nữa.



Nhớ tới nha đầu Tần gia vừa rồi, vậy mà có thể được Bàng Kiêu đoạt về phủ, cho dù là làm nhục để báo thù thì nhất định là hai người bọn họ đã gạo nấu thành cơm, chuyện tốt như vậy lại cho Tần thị được hưởng, còn nàng ta thật lòng mời mọc thì lại bị cự tuyệt.



Lục phu nhân hừ một tiếng, cũng không thèm chào từ biệt Lý Hạ Lan, liền không vui bỏ đi.



Lý Hạ Lan nhìn theo bóng lưng của Lục phu nhân, cười giễu cợt, thầm mắng đồ đê tiện, rồi quay về cung Từ Ninh.



Ở bên này, Tần Nghi Ninh ngồi xe rời khỏi hoàng cung, vẫn chưa lập tức quay về Nghênh Tân Quán mà cùng Băng Đường ngồi trong xe ngựa, chờ trong một ngõ nhỏ vắng vẻ, phái Ký Vân đi thăm dò xem Bàng Kiêu có đi ra không.



Đợi một canh giờ, Bàng Kiêu mới rời cung, theo Ký Vân tới chỗ xe ngựa.



Màn xe được vén lên, Bàng Kiêu ung dung nhảy lên, nhe răng cười nhìn Tần Nghi Ninh: “Chờ sốt ruột không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi