CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Lời này là thật?” Nghe vậy, lão Thái Quân xúc động bật dậy, nắm chặt tay Tần Nghi Ninh, hỏi, “Có tin về phụ thân ngươi rồi?”



Chưa đợi Tần Nghi Ninh trả lời, lão Thái Quân đã vội vã nói ngay: “Nó thật đúng là vô lương tâm, tại sao lại không viết thư cho ta? Còn không biết cho ta hay nó đã bình an, chẳng lẽ trong lòng không còn quan tâm tới người mẹ này nữa rồi?”



Nước mắt lão Thái Quân lại tuôn rơi, Tần ma ma vội vàng lấy khăn tay tới cho bà lau nước mắt.



Tần Nghi Ninh bất đắc dĩ nhìn Nhị lão gia, kế đó rời mắt đi.



Nhị lão gia thầm biết là nếu mình còn không lên tiếng thì sẽ không ổn thật, liền nói: “Mẫu thân nói gì vậy, tính cách đại ca ra sao người hiểu rõ nhất, nếu thật sự có thư, chẳng lẽ đại ca lại không hỏi thăm người trước?”



“Không có thư tới?” Lão Thái Quân thoáng sửng sốt, nước mắt quên cả rơi, kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ Nghi tỷ nhi hỏi thăm được từ nơi khác? Phụ thân ngươi hiện vẫn còn tốt? Nó đang ở đâu?”



“Cháu cũng không biết phụ thân ở đâu, nhưng tin rằng với trí tuệ của phụ thân, nhất định người đang sống rất tốt.”



“Ngươi nói thế là ý gì, rốt cuộc đã có chuyện gì?”



Thấy lão Thái Quân nóng nảy, lại bắt đầu có ý to tiếng cãi cọ khóc lóc, Tần Nghi Ninh vội vàng nói chuyện Kinh sát ra. Thấy đám nữ quyến vẫn chưa hiểu, nàng lại nhìn Nhị lão gia xin giúp đỡ.



Tần Hòe Viễn không ở nhà, Nhị lão gia lo liệu mọi việc và được cả nhà tin tưởng, lời ông nói cũng tương đối có trọng lượng.



Vậy nên sau khi Nhị lão gia phân tích xong xuôi, nét mặt cả nhà đều có sự mừng rỡ.



“Việc này, con nói là thật?” Ánh mắt lão Thái Quân sáng rực, gương mặt tươi cười nhìn thẳng Nhị lão gia.



Nhị lão gia cười khổ đáp: “Đương nhiên là thật, chẳng lẽ nhi tử còn có thể lừa người?”



“Được, được, Tết năm nay, cuối cùng cũng có một chuyện đáng để vui rồi!” Lão Thái Quân nín khóc hóa cười, cuối cùng đã có thể thở phào một hơi, tâm trạng tốt đẹp.



Bầu không khí lập tức dịu lại. Lão Thái Quân thực sự yêu thương Tần Hòe Viễn đến tận trong xương, những người còn lại cũng cảm thấy chỉ khi Tần Hòe Viễn ở nhà mới được coi như có người đáng tin cậy.



Trong lòng Nhị lão gia thấy hơi xon xót. Theo lý là mấy hôm nay ông bận rộn trước sau, người nhà phàm có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đã quen tìm ông giải quyết, ông cũng tất cố hết sức mình. Không ngờ chỉ một cái tin rằng Tần Hòe Viễn sắp trở về mà còn khiến người ta yên tâm hưng phấn hơn cả lời khuyên bảo trực tiếp của ông.



Nhưng nghĩ theo một hướng khác, Tần Hòe Viễn sắp trở lại, chính ông cũng cảm thấy trong lòng sáng sủa, thư thái. Đại ca nhân phẩm đoan chính, tài đức song toàn, đối xử với người nhà không thiên vị ai, cũng chưa từng lạnh nhạt ai, ai có khó khăn tất đều giúp đỡ. Có một huynh trưởng tốt như vậy ở bên, Nhị lão gia cũng cảm thấy an tâm.



Ngay trong lúc người Tần gia đang vui vẻ ung dung, Uất Trì Yến ở cạnh đó lại khóc một tấm áo khoác lông chồn đen đứng trong khoảnh sân trống, ngẩng đầu nhìn pháo hoa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.



Tuyết nhẹ trong rơi lả tả, phủ lên vai lên đầu hắn những mảng trắng trong suốt.



Mà những điểm tuyết trắng ấy, trên cổ áo lông chồn màu đen của hắn lại hệt như vệt sương vương trên tóc mai.



Chàng trai chưa tới hai mươi lăm tuổi mà mái tóc đen đã hoa râm, hai đầu mày nhíu thật sâu thật chặt, tựa như một nút thắt không thể tháo gỡ.



Một cây dù che trên đỉnh đầu, ngăn cho hắn làn tuyết rơi nhẹ, cũng cản lại tầm mắt hắn.



Quay đầu, đã thấy Lý Nghiên Nghiên khoác áo lông chồn trắng mỉm cười đứng bên. Mà bên nàng ta, Cố Thường mặc áo gấm hồng nhạt đang đứng.



“Quận vương, ngoài sân giá rét, xin hãy về thôi. Bị cảm phong hàn thì không phải chuyện đùa đâu ạ.” Giọng Lý Nghiên Nghiên mềm như ru, ung dung thong thả, hệt như một người cũng thích mặc áo lông chồn trắng khác.



Cố Thường cũng nói: “Bữa tối người chẳng ăn bao nhiêu, dù gì cũng nên dùng nhiều thêm ít?”



Uất Trì Yến lắc đầu, gạt cây dù của Lý Nghiên Nghiên ra, vẫn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.



Pháo hoa đã không còn.



Trong mắt trời đen tuyền chỉ sót lại vài vệt mù mờ nhạt.



Hắn muốn ngắm pháo hoa, nhưng chưa được ngắm cho tận hứng.



Tựa vận mệnh của hắn, chưa từng gặp đúng thời, luôn vì đủ loại nguyên nhân mà khiến hắn không gặp đúng thời…



Nhưng thế thì biết làm sao được? Hôm nay hắn chỉ còn là một Quận vương, cả đời cũng không thể có thực quyền, càng không thể có được tự do. Nếu muốn sống, vậy phải ngoan ngoãn sống ngay dưới mắt Lý Khải Thiên, không thể vượt quá một điều gì, càng không thể khiến Lý Khải Thiên nghi ngờ mảy may. Phần đời còn lại, hắn chỉ có thể làm một con chim trong lồng, dẫu là khi chủ nhân đã chơi chán, thứ chờ hắn cũng quyết không phải tự do.



Thấy Uất Trì Yến thẫn thờ nhìn lên bầu trời, mấy sợi bạc lẫn trong mái tóc đen càng hiện rõ dưới ánh sáng đèn lồng.



Lý Nghiên Nghiên thấy lòng đau xót, hốc mũi nghèn nghẹn, suýt chút nước mắt đã tuôn rơi.



Bất kể phụ thân từng làm chuyện gì có lỗi với hoàng gia, hôm nay Đại Yên đã diệt vong, hết thảy đã như tan thành mây khói.



Những ngày cuối đời, nàng ta đã quyết ý bầu bạn bên Uất Trì Yến, chỉ làm một đôi phu thê bình dị. Nàng ta có thể hầu hạ hắn như đích thê nhà bình thường, vì hắn sinh con dưỡng cái, giải quyết những sự vụ trong nhà, vậy là đã đủ. Còn những phi tần khác, trên đường cơ hồ đã thiệt mạng cả, chỉ còn lại một Cố Thường, từ phi tử giờ cũng biến thành thị thiếp, tuy đã sinh được con nhưng chỉ là con trai thứ.



Không làm Hoàng hậu thì thế nào? Những ngày bình an như vậy, nàng ta đã có thể thỏa mãn.



Sau khi trải qua nhiều chuyện sinh tử như thế, Lý Nghiên Nghiên cảm thấy mình đã nhìn thấu việc đời. Chỉ cần trượng phu không mệnh hệ gì, nhà mẹ An Quốc công cũng vẫn bình an, nàng ta còn cần gì thêm nữa.



“Quận vương chớ nên đau buồn, đợi khi mọi chuyện yên ổn, chúng ta cứ vui vẻ sống qua ngày, sinh con dưỡng cái, bình an sống hết một đời, thế chẳng phải rất tốt ư?” Lý Nghiên Nghiên mỉm cười khuyên.



Cố Thường cũng nói: “Đúng vậy, thiếp nghe phía ngoài nói danh tiếng của Tần Tứ tiểu thư đã bị Trung Thuận thân vương làm hỏng hết. Trung Thuận thân vương dùng vũ lực cướp người đi, dùng mọi cách làm nhục, đợi khi Quận vương xong việc rồi, người có thể sang nhà họ, đưa nàng ấy tới đây làm một quý thiếp. Người không ngại nàng, cho nàng một đường sống, chắc hẳn Tần gia sẽ không phản đối. Về sau tỷ muội chúng ta cũng có thể bầu bạn nhiều hơn.”



Cố Thường có dung mạo xinh đẹp hút hồn, khi cười trong rất vui tai vui mắt, những lời này lại có lý có tình, khiến Uất Trì Yến nghe vào thì cả trái tim mù mịt cũng như có tia sáng chiếu rọi.



Lý Nghiên Nghiên nhíu mày, nhìn Cố Thường nghiến răng nghiến lợi, song không dám để lộ cảm xúc ra. Bất luận là Hoàng hậu hay một đích thê bình thường, trượng phu muốn lấy thiếp, nàng ta cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo, nếu không chính là mắc tội đố kị.



Cố Thường lại đắc ý nhướng mày, dù gì nàng ta cũng đã biến từ phi tử thành thị thiếp, còn gì có thể mất đi nữa đâu? Uất Trì Yến vẫn luôn lạnh nhạt với nàng ta, còn không bằng thêm một Tần Nghi Ninh tới, đến lúc đó đừng ai mong được tốt hơn.



Uất Trì Yến lạnh nhạt nói câu: “Về thôi.” Đoạn liền xoay người về phòng trước.



Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường đối mắt nhìn nhau, cùng trao đối phương một nụ cười khinh miệt, đoạn mới nối gót bước theo.



Giao thừa đi qua, mọi nhà yên ổn vô sự.



Mùng một đầu năm, Hổ Tử lặng lẽ tới đưa cho Tần Nghi Ninh ba bao lì xì, nói là của lão phu nhân, lão thái gia và thái phu nhân cho. Tần Nghi Ninh hỏi chuyện đích mẫu của Bàng Kiêu, Hổ Tử chỉ cười bảo không có chuyện gì đáng ngại.



Năm mới vừa sang, nha môn mở cửa, kì Kinh sát rầm rộ bắt đầu.



Đến ngày mười lăm tháng Giêng, trời trong tiết đẹp, Tần Nghi Ninh đang dạy Liên Tiểu Chúc viết chữ thì bỗng có tiếng hét to truyền vào trong sân.



“Về rồi! Hầu gia về rồi! Hầu gia về rồi!”



Tần Nghi Ninh bật đứng dậy, suýt nữa hất rơi cả chậu rửa bút men xanh trên bàn xuống đất, nhấc chân chạy thẳng ra ngoài. Vietwriter.vn



Vừa tới trong sân, đã thấy Tần Hòe Viễn khoác tấm áo khoác lông chồn màu xám giơ roi thúc ngựa tiến thẳng vào cửa viện.



“Phụ thân!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi