CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bàng Kiêu đích thân đến thăm, Tần Nghi Ninh cảm thấy khá bất ngờ. Theo lý hẳn Bàng Kiêu sẽ tránh chỗ này đi, tránh để Hoàng đế hoài nghi quan hệ giữa hắn với hàng thần Đại Yên đã dịu lại.



Nhưng nghĩ sang hướng khác, Tần Nghi Ninh lại hiểu được phần nào. Bàng Kiêu không phải kẻ ngu dốt, lần này tới không chừng đã chuẩn bị sẵn cả vở tuồng.



Đôi mắt Bàng Kiêu bùng lên hai ngọn lửa giận, nhìn Uất Trì Yến chăm chăm, suýt nữa đốt cháy cả cơ thể gầy gò của hắn.



“Xem ra vị vua mất nước như Yên Quận vương đây vẫn còn rất tự tại?”



“Ngươi!” Câu nói đầu tiên đã như dao đâm thẳng tim người. Mặt Uất Trì Yến đỏ bừng, trợn mắt nhìn trừng trừng vào Bàng Kiêu, cơ thể run lên vì giận.



Bàng Kiêu cười lạnh nói: “Nam nhi họ Uất Trì các ngươi, người duy nhất trông vừa mắt chính là Uất Trì vương gia, đó mới là nam nhi chân chính! Biết nước không giữ được, thà chết trận sa trường cũng không chịu nhận ô nhục! Tuy hắn chết dưới đao của ta, trên người ta cũng còn vết sẹo hắn để lại, nhưng trong lòng ta vẫn không thôi khâm phục, kính trọng hắn! Còn ngươi?”



Bàng Kiêu chậm rãi đến gần, bất kể về chiều cao hay về khí thế đều đè Uất Trì Yến không ngóc đầu lên được.



“Nếu ngươi còn chút nhiệt huyết của một chân hán tử, vậy phải nên giơ đao tự vẫn tạ tội với tổ tông mới đúng. Thế thì ta sẽ kính ngươi là một trang hảo hán, không giống như lão hôn quân kia.”



“Ngươi thì lại hay rồi. Chẳng những không cảm thấy sỉ nhục vì thành vua mất nước mà còn không biết xấu hổ ở đây tính chuyện phong nguyệt? Ngươi tưởng ngươi vẫn là Hoàng đế?”



“Tuy nữ nhân này là người ta không cần, nhưng ngươi cũng không tự nhìn lại mình đi, nhìn thử xem mình bây giờ là hạng người gì? Chăm sóc người ta? Ngươi tự chăm sóc mình cho kĩ đi!”



Giọng Bàng Kiêu không to, nhưng từng câu từng chữ đều như búa tạ hung ác đập mạnh vào tim Uất Trì Yến, khiến tim hắn như vỡ tan thành mảnh vụn. Mặt hắn truyền lên từng cơn nóng bừng, trong đầu luẩn quẩn một giọng nói đồng ý với lời Bàng Kiêu.



Hắn đúng thật như những lời ấy, không một chút khí tiết nam nhi, hắn cũng biết, mình không có can đảm như Hoàng thúc…



Hắn muốn cãi lại, nhưng không thể tìm ra câu nói hợp lý. Giờ đang trên địa bàn Đại chu, hắn đã không còn là Đế vương mà chỉ là một Quận vương. Còn cái tên ngông cuồng ngang ngược trước mắt này thì lại là một Vương gia khác họ, còn là kẻ dựa vào chiến công của mình để vào được Nội các, quyết định các quyết sách đại sự.



Vừa so sánh thế, hắn quả là không đất dung thân.



Thấy Bàng Kiêu khiêu khích cay nghiệt như vậy, trong lòng Tần Nghi Ninh không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười.



Hành động này của Bàng Kiêu chỉ có ba phần là diễn, bảy phần còn lại, e chính là vì ghen.



Đã lớn thế này rồi, nàng cũng đâu có làm gì khác thường, Uất Trì Yến cũng chỉ mới nói mấy câu, với thân phận hắn bây giờ thì cơ hồ không thể gây nổi sóng gió gì. Người này ấy thế vẫn tính toán nhỏ mọn thế, quả y một đứa trẻ bị người ta giật kẹo.



Tần Nghi Ninh nhìn Bàng Kiêu, nét mặt đoan trang, song trong đôi mắt xinh đẹp lại đầy ngập ý cười.



Bàng Kiêu bị ánh nhìn của nàng làm cho đỏ bừng mặt, cũng cảm thấy mình có hơi quá, liền hùng hổ trợn mắt trừng lại nàng.



Nếu không phải hôm nay vô trình đụng phải, hắn còn không thể cảm nhận sâu sắc được rốt cuộc Nghi tỷ nhi nhà mình hấp dẫn bao nhiêu.



Ban đầu khi tấn công Đại Yên, Uất Trì Yến đã dùng mọi cách để theo đuổi lấy lòng Tần nghi Ninh, thậm chí cưỡng ép nàng vào cung ý đồ chiếm làm của mình.



Nếu không phải khi ấy hắn nghĩ ra được biện pháp kia, e bây giờ Tần Nghi Ninh đã sớm thành một nữ tử trong hậu cung của Uất Trì Yến.



Nha đầu ngốc này, đến giờ mà còn có tâm trạng cười hắn?



Nghĩ thì nghĩ thế, song cơn giận trong lòng Bàng Kiêu vẫn bị ánh mắt dịu dàng của nàng khiến tiêu sạch phân nửa, chỉ tằng hắng một tiếng rồi lạnh nhạt lườm nàng.



“Làm sao, rời khỏi Vương phủ của bản vương, cuối cùng ngươi đã tìm được đường ra rồi? Ngươi yên tâm, nếu thật sự có ai không tính toán những chuyện kia chịu rước ngươi qua cửa, bản vương tất sẽ tặng một phần đại lễ, coi như không uổng chúng ta từng qua lại một hồi. Nhưng ngươi cũng không thể làm nhỏ cho người ta được chứ? Nữ tử bản vương từng vừa ý lại làm thiếp nhỏ cho người ta, thế không phải tự mình sa lầy?”



“Ngươi, ngươi đừng hiếp người quá đáng!” Thấy Bàng Kiêu lại làm nhục Tần Nghi Ninh như vậy, Uất Trì Yến không thể nhịn được nữa, liền nói, “Nếu ta tố tội ngươi, không biết Thánh thượng sẽ quyết định thế nào!”



“Thánh thượng quyết định thế nào là chuyện của sau này, cũng không tới phiên ngươi phải nhiều lời.” Bàng Kiêu cười giễu cợt.



Uất Trì Yến giận mà mặt đỏ tới tận mang tai, đang định lý luận thì Tiểu Lục Tử lại báo tin đám người Tần Hòe Viễn đã đến.



“Trung Thuận thân vương đại giá đến chơi, không biết có chuyện gì quan trọng?” Tần Hòe Viễn mỉm cười, giọng nói ôn hòa.



Bàng Kiêu nhếch mày nói: “Không có gì, lang thang qua cửa, thăm hỏi sức khỏe bạn cũ thôi.”



Thái độ của hắn vô cùng ngạo mạn, hoàn toàn đối lập với thái độ với Tần Hòe Viễn khi trước.



Tần Hòe Viễn nheo mắt, trong lòng đã có rất nhiều suy đoán.



Tôn thị đi ngay theo sau, kế đó là phu thê Nhị lão gia và Tam lão gia, đều cùng sinh bất mãn với thái độ khinh thường của Bàng Kiêu.



Nhất là Tôn thị.



Trước đó ở Đại Yên, Bàng Kiêu cứ mở mồm là lại kêu nhạc mẫu, vì Tần Nghi Ninh mà học chuyện ton hót nịnh nọt rất cừ.



Nhưng hôm nay mới qua chưa bao lâu, người này đã trở mặt nhanh như lật sách.



Lúc trở về họ cũng có nghe nói tới một số tin đồn giữa Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh, nhưng Tôn thị đều không coi là thật. Hôm nay xem ra, bà đã nghĩ quá lạc quan?



Tôn thị giận đỏ cả mặt cả tai, cố dằn cơn giận không lên tiếng.

Vietwriter.vn

Tần Hòe Viễn thì vẫn giữ thái độ ôn hòa, giọng nói lễ độ nho nhã: “Thì ra là thế, trước nay ta không biết Trung Thuận thân vương và Yên Quận Vương thành bạn lúc nào đấy. Huống hồ thăm hỏi sức khỏe bạn bè mà lại dùng cách như ngài đây? Hay phải nói tập tục kinh thành vốn đã như vậy? Lão phu tài sơ học thiển, quả thật là lần đầu tiên lãnh giá.”



Bàng Kiêu không thể không xúc động trước lời nói không hở tí nào của Tần Hòe Viễn. Nếu phải đối địch với người này, e cuộc sống sẽ vô cùng khổ cực.



Tuy lòng nghĩ vậy thì trên mặt vẫn cực kì ngạo mạn.



“Về sau Tần đại nhân sẽ còn cơ hội lãnh giáo nhiều hơn.”



Trông thái độ và giọng điệu này của Bàng Kiêu, Tần Hòe Viễn đã có thể chắc chắn thái độ của hắn có vấn đề.



Một người, cho dù có thay đổi thì cũng không thể thay đổi lớn đến thế chỉ trong thời gian ngắn. Lại ngó sang Tần Nghi Ninh, người làm phụ thân tất nhiên rõ tình cảm giữa Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu, thấy Bàng Kiêu khiêu khích như vậy mà nét đau khổ trong mắt Tần Nghi Ninh vẫn không tới đáy mắt.



Hai đứa bé này, chẳng biết lại đang mưu tính chuyện gì.



Tần Hòe Viễn đã chắc chắn suy đoán của mình, không những lắc đầu buồn cười mà còn phối hợp ra vẻ giận dữ: “Trung Thuận thân vương quý nhân bận nhiều chuyện, lão phu liền không giữ người nữa. Xin cứ tự nhiên.” Tần Hòe Viễn chắp tay chào, đoạn gọi Tần Nghi Ninh, “Nghi tỷ nhi, chúng ta về thôi.”



Tần Nghi Ninh cúi thấp đầu, lên tiếng đáp lại lời người nhà. Bóng dáng quạnh quẽ ấy khiến Uất Trì Yến thấy như có ai thò tay vào lồng ngực thỏa sức khuấy phá, như sắp moi cả tim phổi hắn ra.



Chưa bao giờ Uất Trì Yến khát khao quyền lực như bây giờ.



Nếu hắn có được quyền lực chí cao vô thượng, làm gì còn chỗ cho Bàng Kiêu càn rỡ? Hắn cũng không đến nỗi bị người ta làm nhục thẳng mặt, thậm chí cả khi thấy Tần Nghi Ninh bị làm nhục cũng không thể ra mặt cho nàng.



Người Tần gia đều đã trở về, Bàng Kiêu và Uất Trì Yến cũng không tiện tiếp tục đứng hoài trong viện.



Bàng Kiêu nở nụ cười khiêu khích với Uất Trì Yến, thấp giọng nói: “Làm sao? Không cam lòng?”



Uất Trì Yến cắn răng, không trả lời.



Bàng Kiêu nói: “Ngươi có biết trên đời này có nhân có quả? Những thứ ngươi phải chịu hôm nay, chẳng lẽ không phải là quả ác của phụ thân ngươi khi trước?”



“Khi phụ thân ngươi dung túng mẫu hậu ngươi ăn thịt Tần Tứ, ngươi đã làm gì? Sau khi nắm quyền rồi, ngươi đã làm gì với nàng? Hôm nay còn bày ra cái vẻ si tình khó bỏ, ngươi cũng không tự thấy ngượng à?”



Uất Trì Yến là một thư sinh nho nhã yếu đuối, những người từng tiếp xúc xưa nay đều là người có lòng văn nhã thiện chí, đây vẫn là lần đầu tiên có người sỉ nhục thẳng mặt như vậy, hiềm nỗi lời kẻ đó nói còn là sự thật không thể chối cãi.



Thấy Uất Trì Yến không đáp, Bàng Kiêu lại mỉm cười tiếp: “Phải rồi, còn một tin nữa đây. Nể tình ngươi từng là Hoàng đế Đại Yên, chuyện liên quan tới Đại Yên, ta cũng tốt bụng cho ngươi biết vậy.”



Uất Trì Yến đột ngột ngẩng đầu nhìn Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu thấp giọng: “Thái Thượng hoàng của các ngươi, lão giấu bạc trong quốc khố và nội khố, cả bạc đổi được từ việc bán thuế lương ở một nơi, ngươi biết chứ?”



Nghe vậy, Uất Trì Yến đột ngột mở to mắt.



Bàng Kiêu cười nói: “Ngươi yên tâm, Thánh thượng đã sai ngươi chia làm mấy đường, quyết ý tìm ra tung tích của số tài bảo kia. Bản vương cũng thay mặt Thánh thượng đa tạ các ngươi đã vô tư dâng hiến khoản tiền ấy. Tin chắc trong tương lai không lâu, chắc chắn bọn ta có thể tìm được số bạc nọ, đến lúc đó ta sẽ bày một bàn tiệc rượu, thành tâm đa tạ ngươi.”



Nghĩ đến những hành vi của phụ hoàng khi xưa, Uất Trì Yến thấy như cả người rơi vào hầm băng, lạnh buốt.



Khi ấy phụ hoàng giấu một số bạc lớn như vậy cũng không phải gom góp sức mạnh cho Đại Yên, mà thực tế chỉ vì một ngày có thể tự nổi dậy.



Tại sao hắn lại có một người cha như thế?



Số bạc ấy Thái Thượng hoàng không chịu dùng cho bách tính, không chịu dùng cho quốc gia, chỉ tham lam muốn dành cả cho mình. Bây giờ người Đại Chu đã sai binh mã đi khắp nơi tìm kiếm, bạc của Đại Yên há chẳng phải sẽ nhanh chóng rơi cả vào quốc khố Đại Chu?



Sắc mặt Uất Trì Yến chuyển từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím, cổ họng bừng lên một luồng máu tanh, suýt nữa phun ra một búng máu.



Bàng Kiêu hình như cũng lười nói thêm với Uất Trì Yến, chắp tay liếc nhanh qua hướng chính phòng rồi mới vừa kiêu ngạo nghêu ngao mấy câu hát vừa bước chân rời.



Nhìn theo bóng lưng Bàng Kiêu, vô số giọng nói cứ mãi ầm ĩ trong đầu Uất Trì Yến. Hắn cố nén cơn khó chịu, nhanh chóng trở về tòa viện của mình nhờ sự dìu đỡ của Lục công công, vừa vào cửa đã nôn ra, trong những thứ ô uế ấy còn có cả tia máu, khiến Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường đều hãi hùng hoảng sợ, vội vàng cho người đi thông báo mời đại phu.



Khi bên Uất Trì Yến đang hỗn loạn rối ren, Tần Nghi Ninh đã theo chân Tần Hòe Viễn tản bộ đến sau hậu viện.



Nơi này bốn phía rộng rãi, hai cha con đứng lặng trong cảnh tuyết, chỉ cần có người đến nghe lén là có thể dễ dàng phát hiện.



Tần Hòe Viễn lên tiếng hỏi thẳng: “Hôm nay Trung Thuận thân vương tới là cố ý muốn gây chuyện à?”



Tần Nghi Ninh gật đầu cười bảo: “Không chỉ lần này, kể cả việc cướp con đi lúc mới vào thành, cả việc con gặp Hoàng thượng tố cáo cũng là cố tình dàn dựng nên.”



Nói đến đây, Tần Nghi Ninh khó tránh hơi thấp thỏm: “Phụ thân, quan hệ của con và Bàng Chi Hi không căng thẳng như bề ngoài đâu, người có giận con không?”



Tần Hòe Viễn đứng chắp tay, cụp mắt lộ vẻ trầm tư, “Phụ thân sẽ không giận con.”



Nghĩ một lát, ông lại nói, giọng điệu có vẻ thư thái, “Đời người chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, đương nhiên phải sống hết mình cho đủ vốn. Mấy chục năm trước phụ thân đã băn khoăn quá nhiều điều, vậy nên mới cứ bó tay bó chân. Ta không mong con phải chịu trói buộc như ta, nếu con thấy Bàng Chi Hi tốt, vậy đừng nên bỏ cuộc, cũng chớ nên lo lắng quá nhiều. Mọi người đã có ta lo liệu cả, biết chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi