CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Cô nương, ta thấy hôm nay, ngay cả giới hạn cuối cùng, Yên Quận vương phi cũng đã bước qua rồi.” Băng Đường bước tới đỡ cánh tay Tần Nghi Ninh, thấp giọng nói: “Xem ra nàng ta và Cố thị chung sống với nhau trong Vương phủ không được tốt cho lắm.”



Ký Vân cũng nói: “Yên Quận vương cũng có vẻ quan tâm tới việc nạp thê thiếp.”



“Hắn đâu có quan tâm tới chuyện đó. Ta thấy đó là vì hắn không thể quên được cô nương chúng ta thôi.” Băng Đường cười trêu ghẹo: “Nếu Vương gia biết chuyện này, cũng không biết sẽ tức giận đến mức nào.”



Tần Nghi Ninh vừa nghĩ tới phản ứng của Bàng Kiêu khi biết chuyện này, thì không nhịn được nở nụ cười. Trước đây nàng không phát hiện, nhưng ở chung càng lâu, nàng càng nhận ra, trên thực tế Bàng Kiêu là người rất hay ghen. Ở bên ngoài thì hắn cư xử rất ngang tàng, nhưng đối với vấn đề hôn nhân của nàng, hắn lại cư xử rất hẹp hòi, sự tương phản như vậy thực sự rất thú vị.



Tần Nghi Ninh cười lắc đầu, xoay người trở về phủ.



Ai ngờ sự việc diễn ra đúng như câu nói của Băng Đường. Sau khi dùng cơm tối, Tần Nghi Ninh đang ngồi trên giường sưởi, dựa vào chiếc gối to kê sau đầu, đọc sách dưới ngọn đèn, thì từ cửa sổ phía sau tịnh phòng truyền tới một loạt tiếng động rất nhỏ.



Tiêm Vân và Ký Vân đang thêu thùa may vá, nghe tiếng liếc mắt nhìn nhau. Tiêm Vân liền tới đứng chắn trước mặt Tần Nghi Ninh, Ký Vân thì yên lặng đi ra phía sau xem tình hình.



Nàng cẩn thận lách mình tới trước cửa, lại nghe thấy tiếng của Bàng Kiêu.



“Là ta.”



Ký Vân ngẩn người, vội vén màn xác định, thấy quả thật là Bàng Kiêu thì thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vương gia.”



“Ừm. Cô nương nhà ngươi đâu?”



“Cô nương đang đọc sách.” Ký Vân hành lễ rồi liền dẫn Bàng Kiêu đi vào.



Tần Nghi Ninh đã đặt sách xuống.



Bàng Kiêu nhìn vào trong phòng, xác định thật sự không có người ngoài liền nhìn Ký Vân và Tiêm Vân khoát tay.



Hai tì nữ liếc nhau, cười trộm, hành lễ rồi lui ra.



Bàng Kiêu thổi tắt ngọn đèn, rồi đỡ Tần Nghi Ninh ngồi xuống, khom lưng đưa bàn tay to lớn nắm bàn chân mang vớ trắng của nàng, nhíu mày hỏi: “Sao chân lạnh vậy? Nàng đừng xuống đất, sưởi cho ấm người đi.”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Khí hậu ở đây lạnh lẽo thế này, ta thấy mình khó quen được trong thời gian ngắn.” Nàng nhấc tấm chăn mỏng lên định đắp, đã thấy Bàng Kiêu cởi giày, cũng leo lên giường, ngồi xếp bằng đối diện nàng, đưa tay nắm hai chân nàng đặt vào trong lòng mình.



“Ôi! Chàng làm cái gì vậy, mau buông ra!” Bàn chân chạm vào cái bụng ấm áp của Bàng Kiêu, Tần Nghi Ninh đỏ mặt, ngón chân co quắp lại, vội vã rút chân về.



Nhưng không để nàng từ chối, Bàng Kiêu nắm lấy mắt cá chân nàng, vén áo mình lên, đặt đôi bàn chân lạnh lẽo của nàng lên bụng mình, chỉ cách một lớp áo trong, còn hai tay ôm chân nàng, không để nàng tránh né.



“Sao, ấm áp không?” Bàng Kiêu sáp lại gần nàng, cười hì hì.



Mặt Tần Nghi Ninh đỏ bừng, nàng trừng mắt nhìn hắn, nhưng động tác vùng vẫy yếu đi. Trên người hắn giống như một cái lò lửa nhỏ, trong lòng rất ấm áp, xúc cảm ở bụng hắn rất tốt, giống như một khối sắt cứng rắn, bên ngoài bọc một lớp vải nhung.



Nghĩ tới vị trí nàng đang giẫm chân vào, Tần Nghi Ninh chỉ có thể co quắp ngón chân, không dám có động tác thừa nào, mặt đỏ tới tận mang tai. May là để phòng ngừa có người bên ngoài nhìn thấy bóng người trong nhà, vừa rồi đã thổi đèn, bằng không mọi người mà nhìn thấy dáng vẻ của nàng, không biết nàng còn xấu hổ tới mức nàng.



Tâm trạng Bàng Kiêu rất dễ chịu, hắn cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói: “Xảy ra chuyện Lục phu nhân, trong nhà không làm ầm lên với nàng sao?”



Hắn hạ giọng ghé sát mặt nàng, rõ ràng là sợ có người phát hiện ra hắn. Tần Nghi Ninh nghĩ tới diện tích hiện tại của phủ, trong hậu viện không chỉ có nàng, không kiềm chế được liền cẩn thận đứng lên, cũng thấp giọng nói: “Cũng ổn. Bị người của Lục gia buông lời hăm dọa, căng thẳng cũng là chuyện thường tình.”



Khi nàng hạ giọng, giọng nói cũng khác so với thường ngày, lộ ra vẻ lười nhác nũng nịu, khiến Bàng Kiêu nghe mà cảm thấy xốn xang.



Giọng hắn cũng hơi khàn đi.



“Nếu nàng có điều gì khó xử, cũng đừng giấu ta, chỉ cần nói với ta, nếu trong nhà nàng không giải quyết được thì còn có ta.”



Tần Nghi Ninh không kìm được nụ cười: “Ta biết chàng sẽ làm chỗ dựa cho ta, tuy nhiên chuyện này còn chưa nghiêm trọng đến thế. Hơn nữa, Lục gia có nền tảng rất vững chắc, chắc hẳn trước kia khi hai bên hợp tác đánh hạ nước Bắc Ký, cũng gặp phải không ít khúc mắc? Ta biết, với năng lực của chàng thì không cần phải e ngại ai cả. Nhưng nếu không cần thiết thì vẫn phải cẩn thận một chút, đừng vô cớ gây ra thị phi phiền toái mới được.”



Bàng Kiêu nghe Tần Nghi Ninh thân thiết căn dặn, không cảm thấy hụt hẫng vì bị nghi ngờ năng lực mà trong lòng vô cùng khoan khoái, như thể giữa mùa đông giá rét được ăn một bát canh thịt nóng hổi, từ trong ra ngoài đều ấm áp.



Giờ đây hẳn là Tần Nghi Ninh cũng rất thích hắn?



Trước kia, hắn mặt dạn mày dầy nghĩ đủ mọi cách kéo gần quan hệ giữa hai người, máu cũng đã từng đổ, tường cũng từng trèo qua. Vì theo đuổi Tần Nghi Ninh mà hắn đã làm những chuyện ngốc nghếch như vậy, là những chuyện mà từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng làm vì bất kỳ ai khác.



Hôm nay hết thảy đều đã có kết quả tốt đẹp, Tần Nghi Ninh đã toàn tâm toàn ý đối với hắn, hắn cảm thấy tất cả nỗ lực theo đuổi của mình đều rất hứa hẹn. Ít nhất thì, chỉ có người dũng mãnh quả quyết như hắn mới có thể ra mặt cho nhà vợ, không phải sao?



Bàn tay to của Bàng Kiêu thỉnh thoảng lại ấn nhẹ lên đôi bàn chân nhỏ nhắn của nàng, không sao giấu được vẻ tươi cười trên khóe môi.



Hắn bắt đầu hơi cảm kích vì trước kia Trịnh tiên sinh đã tìm được mình. Nếu Lý Khải Thiên không ép hắn phải ra chiến trường để giương cao ngọn cờ của Bàng gia thì bây giờ có thể hắn đã chết trong chiến loạn, cũng có thể bình an làm ông chủ của quán cơm nhỏ, điều duy nhất có thể khẳng định, đó là chắc chắn hắn sẽ không quen biết Tần Nghi Ninh.



Nếu như trên cõi đời không có người con gái này tồn tại thì thật sự là không có gì thú vị. Vietwriter.vn



Bàn tay to của hắn luồn vào vạt áo của mình, men theo cẳng chân của nàng, lòng bàn tay áp vào mu bàn chân nàng, thở dài nói: “Trước kia khi nhìn thấy nàng, nàng còn nhỏ như vậy mà đã bị người ta đuổi ra khỏi hiệu thuốc bắc, ngã lăn trên mặt đất, đồ vật trong sọt văng ra, dáng vẻ thật sự khiến người ta thương xót. Ta vốn nghĩ nàng sẽ khóc, nhưng nàng không khóc, ngược lại còn vuốt mặt một cái rồi quay đầu đi mua bánh bao luôn.”



Nghe vậy Tần Nghi Ninh sửng sốt, đột nhiên ngẩng lên nhìn Bàng Kiêu: “Chàng… chàng nói cái gì?”



Bàng Kiêu dịu dàng nhìn nàng: “Lúc đó ta vừa được Trịnh tiên sinh tìm ra không bao lâu, tình cờ nghe thấy Trịnh tiên sinh nói ra năm đó bọn họ bắt trộm đứa bé từ Tần gia, mới biết vì muốn trả thù, Trịnh tiên sinh đã đánh tráo nàng bằng một bé gái khác, còn đem nàng vứt bỏ.”



“Xưa nay ta luôn nghĩ rằng, họa không liên quan tới người nhà, chuyện của đời trước, vì sao phải liên lụy tới đời sau? Bởi vậy ta cầu khẩn Trịnh tiên sinh hồi lâu mới đến được Lương Thành, gặp được nàng. Chỉ có điều, lúc đó địa vị của ta trong quân còn thấp, lại bị Trịnh tiên sinh khống chế, cho nên số bạc để lại cho nàngthực sự không nhiều lắm.”



“Nghi tỷ nhi, xin lỗi vì đã khiến nàng phải chịu khổ trên núi nhiều năm như vậy.”



“Năm đó ta để lại cho nàng số bạc có hạn, cũng không đủ để nàng chống đỡ được bao lâu phải không?”



“Năm sau, khi ta trở lại Lương Thành thì không tìm được nàng nữa. Ta hỏi thăm rất nhiều người, bọn họ đều nói mẹ nuôi của nàng đã chết, họ cũng không biết tung tích của nàng.”



“Lúc đó ta buồn bã rất lâu, nếu không vì chuyện của Bàng tướng quân thì nàng vẫn là một tiểu thư ở Tần gia, hưởng thụ mọi vinh hoa, cần gì phải sống khổ cực như vậy.”



“Chàng… chàng là…” Đôi môi Tần Nghi Ninh run run, hai tay nắm lấy vạt áo Bàng Kiêu, nghẹn ngào thấp giọng nói: “Chàng chính là… mỹ nhân ca ca kia ư?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi