NChững lời ong tiếng ve trong thành tạm thời vẫn chưa truyền tới tai Tần Nghi Ninh.
Lúc này, nàng đàng đi theo Tôn thị chọn đồ trong cửa hàng trang sức.
“Mẫu thân, con từng này tuổi rồi, không cần mang trang sức đắt giá vậy đâu, đeo lên cũng không hợp.”
Tần Nghi Ninh đẩy cái hộp gấm bọc nhung đỏ thẫm về phía Tôn thị, trong hộp đặt đủ sáu mươi tư món trang sức tơ vàng khảm hồng bảo thạch, lớn như bộ diêu, trâm cài, nhỏ như nhẫn, khuyên tai, mỗi một món đều tinh xảo cầu kỳ, đặt dưới ánh nắng trông lấp lánh chói mắt, sang trọng lạ thường.
“Nhưng nếu mẫu thân dùng, con thấy lại hợp hơn đó.” Tần Nghi Ninh cầm một cây trâm đính hồng bảo ngọc có dải châu rủ xuống ướm thử lên búi tóc Tôn thị, cười nói: “Đúng là rất đẹp, mẫu thân vốn da trắng, viên hồng ngọc này tôn da người, hơn nữa thân phận mẫu thân cũng hợp với kiểu trang sức hoa lệ thế này.”
“Ta làm gì cần mấy thứ ấy?” Được con gái khen, khóe miệng Tôn thị cong cong, đặt cây trâm đính dải ngọc kia vào lại hộp.
“Ta muốn là nhân lúc này, chọn một bộ trang sức tốt làm đồ hồi môn cho con, dù gì đồ trang sức quý giá của chúng ta cũng vứt hết trên đường tới kinh rồi. Sớm biết vậy đã không chuẩn bị trang sức hồi môn cho con trước làm gì.”
“Phụ thân con nói, năm nay là tới lễ cập kê của con, ngày sau là nghị thân được rồi, chọn đồ trang sức hồi môn trước cũng không sai.”
Tần Nghi Ninh nghe lời Tôn thị mà mặt đỏ bừng, trong đầu bất giác hiện lên dáng vẻ Bàng Kiêu khi mặc mãng bào đỏ thẫm.
Nhưng khi nghe Tôn thị nói “nghị thân”, trong lòng lại bất giác hoảng hốt.
Phận làm con gái, hôn nhân đại sự tất nhiên phải nghe lời mai mốt nghe lệnh mẹ cha.
Nhưng quan hệ của nàng và Bàng Kiêu đã thân mật như vậy, lại chưa chắc được mẫu thân và lão Thái Quân cho phép, dù gì họ cũng không biết nội tình gì.
Nếu cuối cùng không thể gả cho Bàng Kiêu, nhất định nàng sẽ tiếc nuối cả đời.
Nhưng đổi một cách nghĩ khác, Tần Nghi Ninh lại đặt nỗi lo xuống.
Bởi vì quan hệ của nàng và Bàng Kiêu đã được Tần Hòe Viễn thừa nhận. Nên việc nghị thân cho nàng, bất luận lão Thái Quân và Tôn thị lựa chọn thế nào, cuối cùng vẫn phải hỏi ý Tần Hòe Viễn mới được.
Bây giờ Tần Nghi Ninh thực sự thấy may vì sự sáng suốt của phụ thân.
Cuối cùng, Tôn thị cũng mang lòng từ mẫu, dùng tiền riêng mua hết bộ trang sức kia. Bộ trang sức này, giá tiền đã đủ cho một gia đình khá giả bình thường lo việc gả con gái.
“Lát về con giấu trước đi, đừng để lão Thái Quân và các tỷ muội trông thấy. Bây giờ trong nhà kinh tế khó khăn, nếu biết ta dùng tiền như vậy, cho dù nó là tiền riêng của ta thì cũng khiến người ta chỉ trích.
“Mẫu thân, con biết ạ!” Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười.
Tôn thị véo má Tần Nghi Ninh, “Con đừng cười ta, ta cũng chỉ lo giữa chừng xảy ra chuyện gì. Đợi khi con tới lễ cập kê, chúng ta sẽ chọn một món trong này ra dùng, đợi đến khi con xuất giá, dùng bộ trang sức này cũng vừa tốt, vừa vui mừng mà trông cũng sang.”
Tần Nghi Ninh bị dáng vẻ sung sướng khó gặp của Tôn thị chọc cười.
“Kế hoạch của mẹ sớm quá rồi. Chuyện của con còn chưa bắt đầu tính nữa là.”
“Việc này có gì mà phải lo? Con ta mặt mũi thế này, lại có phụ thân chống lưng cho, chẳng lẽ còn sợ không kiếm được hôn sự tốt? Xưa nay một nhà có nữ trăm nhà cầu, chẳng qua chúng ta vừa mới đến, lại vì chuyện khi trước nên không thể rêu rao thôi. Nha đầu ngốc, con có tin là nếu chúng ta tung tin muốn nghị thân ra, đến bậu cửa cũng bị người ta đạp bằng không?”
“Làm gì đến mức ấy.” Tần Nghi Ninh lại bật cười.
Mẹ con hai người vừa nói vừa cười, khiến cho Kim ma ma, Ký Vân và Tiêm Vân đi sau cũng cười theo.
Đoàn người mua đồ trang sức xong thì tới một quán trà, tìm một nhã gian vào ngồi nghỉ ngơi.
Tôn thị gọi một bình Chính Sơn Tiểu Xung và mấy món điểm tâm, vừa uống trà vừa trò chuyện với Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh nhận ra ngay, từ khi biết Tào Vũ Tình không còn là thiếp của Tần Hòe Viễn, toàn thân Tôn thị như tỏa ánh hào quang, chớp mắt đã trẻ đi mười tuổi, thái độ với mọi người cũng thong dong hơn rất nhiều.
Mà bây giờ, Tôn thị cũng càng quý đứa con gái này hơn, không chỉ vì nàng có khuôn mặt giống Tần Hòe Viễn thời trẻ mà còn vì nàng thông minh và chín chắn, tuy Tôn thị làm mẹ nhưng lại luôn tìm được cảm giác an toàn từ nữ nhi, tựa như bất cứ chuyện gì nàng cũng có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Tình cảm của hai mẹ con, dường như đã thân mật hơn rất nhiều.
Đang lúc bầu không khí thong dong vui vẻ, Tần Nghi Ninh loáng thoáng nghe dưới đại sảnh có người đang gẫu chuyện trời đất, trong lời nói hình như có nhắc tới “Trung Thuận thân vương”.
Tôn thị thấy rất hiếu kỳ, liền ngước mắt nhìn Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh ra hiệu cho Ký Vân.
Ký Vân lập tức đi mở cánh cửa sổ vuông hướng xuống đại sảnh tầng một ra, tiếng ồn ào từ đại sảnh liền truyền cả vào tai, giọng nói của vị hán tử kia cũng nghe được rõ ràng chân thật.
“… Vậy mới nói, bậc hảo hán như Trung Thuận thân vương, rốt cuộc còn muốn đánh cướp trái tim của bao nhiêu nữ nhân nữa đây, ngay cả nữ tử như Trưởng Công chúa cũng vương tình mãi không quên được. Thật không biết trên đời này còn có nữ tử nào có thể từ chối một nam nhi giỏi giang như thế.”
Một câu đùa giỡn như thế khiến tất cả mọi người trong đại sảnh bật cười, tiếng cười như ẩn chứa bao hàm ý sâu xa. Nguồn : Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh nhíu mày.
Không biết giữa Bàng Chi Hi và Lý Hạ Lan lại có chuyện gì nữa rồi.
Tuy nàng hiếu kỳ nhưng không hề hoài nghi Bàng Kiêu. Hai người bọn nàng đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, sự thật lòng của Bàng Kiêu thế nào, sao nàng có thể không rõ ràng.
Chẳng qua là lời này vào tai Băng Đường, Ký Vân và Tiêm Vân, lại khiến cả ba thấp thỏm lo lắng.
Nhất là Tôn thị, vừa nghe có người nhắc đến Bàng Kiêu thì liền xụ mặt, thận trọng liếc mắt qua Tần Nghi Ninh, chỉ sợ con gái nghĩ đến chuyện đau lòng gì, bèn đứng dậy, nói: “Nghi tỷ nhi, hôm nay đi dạo cũng mệt rồi, chúng ta mau về thôi.”
“Vâng ạ!” Tần Nghi Ninh cười nghe lời, đi theo Tôn thị cùng lên xe ngựa.
Trước khi lên xe, Tần Nghi Ninh nhìn sang Kinh Trập vẫn luôn đi bên cạnh.
Kinh Trập lập tức bước tới.
Tần Nghi Ninh nhỏ giọng nói vào tai Kinh Trập mấy câu, Kinh Trập lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Tần Nghi Ninh về nhà, cất kỹ những đồ trang sức mới mua.
Băng đường cẩn thận quan sát nét mặt nàng, thấy không có vẻ gì là tức giận thì mới thấp giọng nói: “Cô nương đừng nên nghĩ nhiều, Vương gia không phải người như vậy.”
“Đúng vậy.” Băng Đường đi đầu, Ký Vân và Tiêm Vân cũng hùa theo an ủi.
Chỉ có Thu Lộ hôm nay không cùng ra là đầu óc vẫn mơ màng, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, Kinh Trập quay lại.
“Cô nương, thuộc hạ đã nghe ngóng bên ngoài, lời đồn có rất nhiều kiểu, nhưng tổng kết lại thì chính là Trưởng Công chúa An Dương đuổi theo sau lưng Trung Thuận thân vương, hình như có ý lấy lòng, sau bị Vương gia từ chối thì lại ầm ĩ khóc lóc.”
Vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một lá thư dâng lên: “Vừa rồi trên đường về phủ, gặp được tên hầu bên cạnh Chung Đại chưởng quỹ tới đưa thư cho cô nương, thuộc hạ liền mang vào cho người.”
Tần Nghi Ninh nhận lá thư nọ, thấy bên ngoài không viết tên người nhận, bèn tò mò rút lá thư ra.
Nội dung lá thư rất đơn giản, chỉ có bốn chữ rồng bay phượng múa, lực hằn cả trang: Tuyệt không chuyện này.
Lại là do Bàng Kiêu sợ nàng suy nghĩ bậy bạ, thế nên mới cất công truyền tới!
Tần Nghi Ninh bật cười.