CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chợt nhận ra chân tướng sự việc, Tần Nghi Ninh hết sức bất ngờ. Nàng mơ hồ có cảm giác bị lừa. Thế nhưng nhìn thiếu nữ có khuôn mặt hồng hào như một trái táo chín trước mặt, với đôi mắt to tròn, Tần Nghi Ninh lại cảm thấy may mắn.



May là Đường Manh không sao.



May là sự việc không như mình tưởng tượng.



“Đa tạ Vương gia.”



Tần Nghi Ninh trịnh trọng vái lạy Ninh Vương:



“Vậy thì ta có thể đưa Đường cô nương đi rồi.”



Ninh Vương ngồi ngay ngắn ở chủ vị, nhìn Tần Nghi Ninh khoát tay.



Tần Nghi Ninh liền mỉm cười nhìn Đường Manh, nói:



“Đường cô nương, mời đi theo ta.”



“Tiểu thư đừng khách khí, cứ gọi tên của ta là được. Sau này cô nương là chủ, ta là tớ, hôm nay cô nương trượng nghĩa cứu giúp ta, ơn đức này cả đời ta sẽ không quên.”



Đường Manh chớp đôi mắt to tròn, nói rất nghiêm túc.



Tần Nghi Ninh cười khổ:



“Ta đâu có cứu ngươi chứ. Xem ra lần này ta đã làm điều thừa rồi.”



Đường Manh liên tục lắc đầu:



“Tiểu thư, từ lúc cha ta bảo ta mang theo “Dược điển” xuất gia, ta biết sớm muộn gì Đường gia cũng xảy ra chuyện. Quả nhiên về sau chuyện xấu tới…”



“Mặc dù ta đã thành người cõi tiên (trở thành đạo cô), nhưng vì chuyện của Đường gia cũng coi như nhìn quen tình đời ấm lạnh. Giáo phường bắt ta về, buộc ta hoàn tục, ta không chịu, bọn họ ngược đãi ta bằng mọi cách. Về sau, Chiêu Vận Ti thuê ta, ta được Vương gia đưa về, mới có được mấy ngày yên tĩnh.”



Đường Manh xúc động nước mắt lưng tròng:



“Tiểu thư, từ lúc nhà ta gặp chuyện đến nay, ngoại trừ Vương gia, tiểu thư là người duy nhất chủ động chìa tay giúp đỡ ta. Chúng ta bèo nước gặp nhau, cũng không nhân quả, tiểu thư là thiên kim, có thể vượt qua áp lực đồn đãi bên ngoài tới Vương phủ cứu ta, việc đó chất chứa nguy hiểm cỡ nào, ta đều hiểu rõ! Ân tình này, ta suốt đời cũng báo đáp không xong.”



Mấy lời của nàng khiến Tần Nghi Ninh, Chung đại chưởng quỹ, Thụy Lan và Thu Lộ đều xúc động.



Ban đầu Tần Nghi Ninh cứu người vì không muốn một cô nương trẻ tuổi bị hủy nửa cuộc đời, cũng không muốn cả nhà Chung đại chưởng quỹ gặp phải tai họa mà thôi. Nàng chưa hề nghĩ mình sẽ nhận được cảm kích hay báo đáp gì cả, giờ đây nghe Đường Manh nói như vậy, mặt nàng đỏ bừng, liền kéo Đường Manh hành lễ cáo từ Ninh Vương một lần nữa, rồi dẫn người rảo bước rời đi.



Ninh Vương vẫn ngồi thẳng tắp ở vị trí chủ nhà, chứng kiến tất cả, chợt mỉm cười với vẻ nghiền ngẫm:



“Không ngờ tên cáo già Tần Mông kia lại có được một cô con gái chân thực nhiệt tình như thế.”



“Đúng vậy.”



Một người chậm rãi đi ra từ sau bức vách trang trí, chính là thanh niên vừa rồi gặp Tần Nghi Ninh.



Ninh Vương chắp tay thi lễ với người thanh niên kia:



“Mấy lời nàng ta vừa nói, điện hạ có nghe thấy không?”



Người thanh niên gật đầu, gương mặt lộ vẻ buồn lo:



“Nàng ta nói không sai, những kẻ bảo thủ tự cho là vô địch thiên hạ, hoàn toàn là ếch ngồi đáy giếng, cho tới bây giờ còn có thời gian rỗi để cãi cọ nhau rằng nên chiến hay hòa.”



“bản Vương đã sớm thấy rõ. Những kẻ đó đều là một đám vô dụng, sau này nếu thật sự thành bị phá, bọn họ không sợ đến mức tiểu ra quần là cũng không mất mặt rồi! Ha ha ha!”



Ninh Vương cao giọng cười to.



Người thanh niên nghe vậy cũng mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh Ninh Vương ngắm nhìn bức “Bát tuấn đồ” hồi lâu, trên khuôn mặt lại từ từ hơi đỏ lên.



Ninh Vương nhận thấy, nhưng cũng không nói ra, mà lại hỏi:



“Điện hạ đã quyết định rồi sao?”



Người thanh niên sửng sốt, liền nói:



“Thế nào? Chẳng lẽ Hoàng thúc không đồng ý, muốn lùi bước rồi?”



Ninh Vương nhìn người thanh niên bằng ánh mắt sắc sảo, cất giọng trào phúng:



“bản Vương sẽ lùi bước ư? Chỉ là bản Vương không nghĩ tới, điện hạ có thể chủ động đưa ra lời buộc tội Tào Thái sư. Phải biết rằng, bản Vương cho rằng điện hạ chỉ là một bậc thầy thư họa, không quan tâm đến chính trị.”



Người thanh niên cười khổ:



“Đây là hoàng thúc cười nhạo ta nhiều năm nay không có công tích?”



Ninh Vương cười ha hả, nói:



“bản Vương vốn định lôi kéo lão cáo già kia làm đồng minh, nhưng cái tên tiểu hồ ly Tôn Nguyên Minh kia không chịu tỏ thái độ. Hôm nay trời giúp chúng ta, mà ngay cả Tần Mông cũng đều bị kéo vào, bây giờ muốn vạch tội lão giả Tào Bỉnh Trung kia lại càng dễ dàng.”



Người thanh niên hơi lo lắng:



“Chỉ sợ Tần thừa tướng không chịu.”



“Không chịu cũng phải chịu, cô con gái rất tốt của hắn sẽ giúp hắn đưa ra quyết định! Mặc kệ thế nào, Đường Manh cũng là tỳ nữ của con gái hắn, chịu sự che chở của Tần phủ. Đám Thanh Lưu cùng với đám người hai mặt chỉ chăm chăm đâm bị thóc chọc bị gạo kia nhìn thấy kết quả này, nhất định sẽ đứng về phía chúng ta.”



Ninh Vương vỗ vai người thanh niên kia trấn an, nói:



“Điện hạ an tâm đi. Chuyện này nhất định sẽ thành công! Cái ả đàn bà lẳng lơ cả ngày léo nhéo, ngả nghiêng, không sinh nở kia, còn muốn triệt hậu duệ của Hoàng huynh sao? Đúng là hoang tưởng! Ngay cả một tiểu cô nương cũng đều biết kết cục của ả ta, thế mà bản thân ả ta không nghĩ ra được, thực sự là buồn cười! Lần này bản Vương sẽ lột sạch lớp da lẳng lơ của ả ta! Xem khi không còn chỗ dựa của cha mình, ả ta làm được cái gì!”



***



Lúc này, Tần Nghi Ninh đã dẫn Đường Manh ngồi lên xe ngựa. Chung đại chưởng quỹ cùng với Thụy Lan, Thu Lộ đều đi theo bên ngoài xe, chạy một mạch tới khách sạn Đạp Vân.



Tần Nghi Ninh cười nói:



“Ngươi trước tiên nghỉ ở khách sạn, hai ngày tới ta sẽ tìm cơ hội đi ra, đưa ngươi đi hoàn tục. Sau khi hoàn tục, ngươi sẽ lập tức vào phủ với ta, chúng ta ở cùng một chỗ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”



“Dạ.”



Đường Manh cười gật đầu:



“Tiểu thư không cần khách khí với ta như vậy, sau này ta là tỳ nữ của tiểu thư, tiểu thư chỉ cần trông coi sai phái ta thôi.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, nàng có phần không ngờ Đường Manh sẽ thản nhiên đón nhận tình cảnh hiện tại.



Có lẽ là sau khi trải qua một phen sóng to gió lớn, trong lúc cùng đường vô lực xoay chuyển trời đất, người ta tương đối dễ nhận rõ vị trí của mình.



Tới khách sạn Đạp Vân, Tần Nghi Ninh bảo Chung đại chưởng quỹ bố trí một viện yên tĩnh cho Đường Manh xong, rồi mới gọi Chung đại chưởng quỹ tới căn dặn:



“Làm phiền Chung đại chưởng quỹ chăm sóc kỹ càng cho Đường cô nương, hai ngày nữa ta sẽ tìm cách trở ra.”



Lúc này Chung đại chưởng quỹ đã trừ bỏ được nguy cơ, mặt mày tươi tỉnh, nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt của người mang ơn cứu mạng, bên cạnh sự cung kính còn có sự thân thiết. Ông ta khom người nói:



“Cô nương yên tâm, ta nhất định làm tốt.”



Nghe ông ta đổi cách xưng hô, Tần Nghi Ninh cười nói:



“Tốt lắm, sau này còn nhiều việc phải nhờ cậy Chung đại chưởng quỹ, chỉ là hôm nay cũng không còn sớm, hôm khác chúng ta sẽ xem sổ sách.”



“Dạ, cô nương yên tâm, sổ sách đưa tới, tiểu nhân đều đã xem kỹ rồi, cô nương có thời gian rảnh thì xem qua một chút là được. Nếu lão Thái Quân của quý phủ hỏi tới, cô nương cứ nói hôm nay cửa tiệm trực thuộc Chiêu Vận Ti đều đã chuyển giao, kiểm tra một lượt rồi đối chiếu sổ sách là được. Chúng ta có ba tửu lâu, gồm Quy Lâm Lâu, Túy Tiêu Lâu và Ngọc Trản Lâu, hai khách sạn, một cái là khách sạn Đạp Vân mà chúng ta đang ở, cái còn lại là khách sạn Duyệt Thăng ở phố Đông.”



“Chung đại chưởng quỹ cơ trí, ta sẽ nói theo như thế.”



Tần Nghi Ninh ngẩng nhìn trời, nói:



“Thời gian cũng không còn sớm, ta cũng phải trở về rồi.”



“Dạ, để tiểu nhân gọi người hộ tống cô nương. Lần này nhờ ơn cô nương cứu mạng, cả nhà tiểu nhân nhất định kết cỏ ngậm vành, xin cô nương nhận của ta một lạy.” Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh đỡ Chung đại chưởng quỹ lên, cười nói:



“Chung đại chưởng quỹ không cần khách khí, sau này chúng ta càng phải nâng đỡ lẫn nhau mới có thể đi xa được.”



Chung đại chưởng quỹ cười gật đầu:



“Cô nương nói phải.”



Tần Nghi Ninh lại dặn Chung đại chưởng quỹ chiếu cố Đường Manh rồi dẫn theo Thụy Lan và Thu Lộ rời đi, vội vàng trở về tướng phủ.



Trên xe ngựa, Thụy Lan và Thu Lộ vốn rất kích động và phấn khởi, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt của Tần Nghi Ninh lại hóa thành lo lắng.



Đã cứu được người ra, vì sao trông cô nương không vui?



Trong lòng hai người đều có nghi vấn, Thụy Lan suy nghĩ kỹ càng, cho nên chưa lập tức lên tiếng, nhưng Thu Lộ thẳng tính, liền hỏi:



“Cô nương, vì sao cô nương không vui?”



Tần Nghi Ninh lấy lại tinh thần, thở dài lẩm bẩm nói:



“Lúc này ta sợ sự tình không ổn.”



“Hả?”



Thụy Lan và Thu Lộ đều giật mình, căng thẳng hỏi lại:



“Sao cô nương lại nói như thế? Chuyện gì không ổn?”



Tần Nghi Ninh thấp giọng nói:



“Các ngươi ngẫm lại lời nói và thái độ của Ninh Vương sẽ biết. Rõ ràng là ông ta đưa Đường cô nương đi vì muốn bảo vệ nàng ấy, nhưng cứ một mực làm ra vẻ cướp người, cũng không chịu giải thích với Chiêu Vận Ti, mặc cho tiếng xấu truyền khắp kinh đô, là vì cái gì?”



Thụy Lan và Thu Lộ đều hơi ngẩn ra.



“Ông ta làm như vậy, chẳng qua là vì mượn tay Thanh Lưu tạo áp lực cho Chiêu Vận Ti mà thôi. Nếu như người của Chiêu Vận Ti không chịu nổi áp lực mà đến phủ Ninh Vương đòi người, ta nghĩ nhất định kết quả cũng là dễ dàng đòi được người ra như hôm nay thôi.”



“Cô nương, ý người là…”



Thụy Lan đã hiểu ra phần nào, mặt mày liền tái nhợt.



“Mọi người đều biết Ninh Vương bắt người đi không chịu giao trả, nhưng Chiêu Vận Ti vừa đến, là Ninh Vương lập tức giao người, e rằng tất cả mọi người sẽ cho rằng Ninh Vương có quan hệ tốt với Chiêu Vận Ti, là cùng phe phái. Ông chủ trước của Chiêu Vận Ti là Đại biểu ca, phía sau Đại biểu ca là phủ Định Quốc công. Nếu tình hình phát triển theo chiều hướng như vậy, nhất định mọi người sẽ coi phủ Định Quốc công và Ninh Vương là cùng một phe. Chuyện này là do ta mà ra, ta là con gái của Thừa tướng, lại là cháu ngoại của Định Quốc công…



Tần Nghi Ninh nói tới đây, vẻ mặt đã hoàn toàn tái nhợt, tay chân cũng lạnh như băng.



“Lần này, ta sợ là mình đã trúng kế của Ninh Vương thay cho Đại biểu ca rồi, vô tình đưa phủ Định Quốc công và phủ Thừa tướng vào cùng một giuộc với phe Ninh Vương. Các ngươi hãy chờ xem, không bao lâu nữa, tin tức ta đưa Đường cô nương đi thành công sẽ nhanh chóng truyền ra.”



Vành mắt Thu Lộ đỏ lên, giậm chân nói:



“Nô tỳ còn tưởng Ninh Vương kia là một người có lòng hiệp nghĩa, không ngờ lòng dạ ông ta lại hiểm độc như thế! Vì lôi kéo phủ Định Quốc công, ông ta lại dùng thủ đoạn này!”



“Đúng vậy.”



Thụy Lan cũng nói:



“Thế thì… sự sắp xếp của Định Quốc công phu nhân…”



Tần Nghi Ninh nói:



“Có lẽ ngoại tổ mẫu cũng không có ý xấu, người chỉ nghĩ ta là một cô gái trẻ tuổi, biện pháp xử lý duy nhất là để Chung đại chưởng quỹ gánh trách nhiệm, sau đó ta lại đổi một chưởng quỹ. Chỉ cần không tiếp chiêu của đối phương, thì cũng không hề hấn gì. Thế nhưng bất luận là ngoại tổ mẫu hay là cha ta, đều không ngờ ta sẽ đi đòi người…”



Thụy Lan khuyên:



“Cô nương, chuyện đã đến nước này, người cũng chỉ có lòng tốt. Việc chúng ta cần làm lúc này là phải nghĩ cách đáp lời lão Thái Quân và tướng gia như thế nào. Nếu chẳng may họ trách tội cô nương thì làm sao đây?”



Tần Nghi Ninh cười khổ, mới hồi phủ vài ngày mà nàng đã trải qua nhiều âm mưu và thói đời ấm lạnh như thế rồi.



Nàng cứ tưởng sau khi về nhà, sẽ có thể sống yên ổn, người nhà giàu không phải lo cơm ăn, áo mặc, ít ra thì cũng không phải lúc nào cũng căng thẳng vật lộn tìm kế sinh nhai như tầng lớp dưới cùng của xã hội.



Nào ngờ, vì lợi ích và quyền lợi của mình, những kẻ sống trong lầu son gác tía này cũng ngấm ngầm hãm hại người khác không kém gì những người phải vật lộn mưu sinh nơi đầu đường phố chợ!



Tần Nghi Ninh hít một hơi thật sâu, ép buộc mình tỉnh táo lại. Nàng bắt đầu suy xét ảnh hưởng của việc này đối với tướng phủ, phủ Định Quốc công và đối với bản thân nàng.



Nếu đã trúng kế, cũng không thể quay ngược thời gian, chỉ có thể nghĩ cách đối phó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi