CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Cùng ngày, khi nghe tin Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ đánh nhau trước cửa phủ Phò mã, Tần Nghi Ninh há hốc mồm kinh ngạc.



Có phải trẻ con mới tí tuổi đầu đâu, sao lại đánh nhau như vậy?



Hai nhân vật được xem như chiến thần, động thủ với nhau vì một nữ nhân, nhưng không đấu võ, mà quấn lấy nhau tay đấm chân đá, nghĩ tới cảnh đó một hồi, Tần Nghi Ninh cũng không sao tưởng tượng ra được.



Hai người này không sợ tướng sĩ Hổ Bí quân và Long Tương quân nghe được sẽ khó chấp nhận à?



Tuy nhiên, không cần phải ngẫm nghĩ, Tần Nghi Ninh cũng đã đoán được đại khái sự việc.



Vả lại, cho dù Bàng Kiêu hẹn nhau với Quý Trạch Vũ rồi đóng kịch, hay là hắn cố ý khiêu khích Quý Trạch Vũ đánh một trận, thì đây chắc chắn là điều mà Thánh thượng mong muốn xảy ra.



Lý Khải Thiên tính toán cái gì trong đầu, người sáng suốt đều hiểu rõ. Đối với hai đại công thần nắm quân quyền trong tay, y dùng hết sức lực từng bước khơi dậy sự nghi kỵ giữa Bàng Kiêu và Quý Trạch Vũ, nhằm làm suy yếu sự liên kết giữa hai người.



Đối với người tương đối nghe lời như Quý Trạch Vũ, y liền tìm cách lôi kéo, còn đối với người có danh tiếng lừng lẫy, lại cứng đầu như Bàng Kiêu, thì y tìm mọi biện pháp làm suy yếu.



Nói chung, tình hình trong triều hẳn là rất hợp ý Lý Khải Thiên.



Quả nhiên, khi nghe thái giám bẩm báo rằng hai người đánh nhau trước cửa phủ Phò mã, Lý Khải Thiên liền nhướng cao đôi mày.



Y vui vẻ, ngón tay đeo nhẫn phỉ thúy gõ gõ lên tay vịn của ngai vàng, nét mặt cũng lộ vẻ không thể tin, cau mày hỏi: “Ngươi chắc chắn là không nghe nhầm chứ?”



Đại thái giám Lệ Quan Văn vội tươi cười nói: “Thánh thượng, làm sao nô tài có thể nghe nhầm chuyện này được? Tin tức này thực sự cũng khiến nô tài hơi bất ngờ. Hiện giờ chuyện này đã lan truyền khắp nơi, mọi người đều bàn tán là Trung Thuận thân vương và Quý Phò mã vì mỹ nhân mà nổi cơn thịnh nộ, nóng nảy đến mức bất chấp thể diện.”



Nghe vậy, Lý Khải Thiên cảm thấy rất vui vẻ, không kìm lòng được nở nụ cười, khẽ lắc đầu.



“Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, mới có thể có nóng nảy đánh nhau vì một cô nương.” Trong đôi mắt hiện lên vẻ hoài niệm, Lý Khải Thiên nói: “Trẫm cũng không nhớ rõ là mình từng có cảm xúc bồng bột như vậy hay không.”



Đôi mày của Lệ Quan Văn nhướng lên, thầm nghĩ không biết Thánh thượng nghĩ như thế nào mà lại đem chuyện tình cảm nam nữ nói với một thái giám như mình. Ông ta không hiểu, nhưng vẫn mở miệng nịnh hót.



“Thánh thượng chính là nam nhân tốt nhất, có biết bao nữ tử yêu quý ngài, nhưng cũng vì ngài bận việc triều chính, không có lòng dạ nào nói những chuyện này mà thôi.”



Lý Khải Thiên cười lắc đầu: “Đám nữ nhân tầm thường đó, ai nấy đều bởi vì trẫm là hoàng đế nên mới nịnh nọt trẫm mà thôi, Họ chỉ muốn nhận được lợi ích từ tay trẫm, trẫm biết rõ điều đó.”



“Ôi chao, Thánh thượng, ngài vốn là người đứng đầu thiên hạ, giàu có bốn bể, lại đang ở tuổi tráng niên, tràn ngập long uy thiên tử, ngài đâu có thể đòi hỏi nữ tử không sợ hãi “long tính” của mình chứ?”



Câu nói của ông ta có phần oán trách, có phần vui đùa, nhưng đa phần là bằng thân phận thấp kém của một thái giám, từ dưới nhìn lên mà tán dương sự uy nghiêm của Khải Thiên, với tư cách là một bậc thiên tử, cũng như sức hút mạnh mẽ của y, với tư cách là một người đàn ông.



Lý Khải Thiên không nói gì, nhưng trong lòng hết sức vui sướng, tâm trạng vốn đã vui vẻ lại càng khoan khoái.



“Ngươi là một nô tài nhưng cũng hiểu biết rất nhiều.”



“Nô tài đâu có hiểu những việc này, chẳng qua là tận mắt thấy, thì nói sự thật mà thôi.” Lệ Quan Văn tỏ vẻ hết sức kinh sợ.



Lý Khải Thiên nghe vậy lại mỉm cười, phì một tiếng, mắng: “Ngươi đúng là mồm mép trơn tru, cả ngày chỉ biết nói xuôi tai nịnh trẫm.”



“Nô tài không dám. Nô tài luôn trung thành và tận tâm với Thánh thượng, xưa nay chỉ nói thật thôi.”



Rốt cuộc Lý Khải Thiên kìm được nữa, bật cười ha hả: “Trẫm biết ngươi trung thành rồi. Thôi được, ngươi thay trẫm đưa thuốc tới cho phủ Trung Thuận thân vương và phủ Phò mã, bảo thái y đi cùng xem kỹ thương thế cho hai người bọn hắn, đừng để vết thương trở nên nghiêm trọng.”



Lý Khải Thiên đứng lên, chắp tay sau lưng thong thả bước đi thong thả vài bước, lắc đầu nói: “Bọn đều là rường cột nước nhà, lúc này bên ngoài không có chiến tranh, hai người bọn họ lại tự giết lẫn nhau trước, khiến người ngoài nhìn vào thấy rất kỳ cục. Ngươi cũng thay trẫm khuyên bọn họ vài câu.”



“Dạ. Nô tài nhất định chuyển lời quan tâm và răn dạy của Thánh thượng đến hai vị Vương gia và Hầu gia.”



Lý Khải Thiên rất hài lòng gật đầu, khi thấy Lệ Quan Văn nắm bắt được trọng điểm mà hắn muốn biểu đạt, liền khoát tay nói: “Đi đi. Nhìn kỹ tình huống của bọn hắn, trở về bẩm báo cho trẫm.”

Vietwriter.vn

“Tuân chỉ.” Lệ Quan Văn biến sắc, vừa thầm phân tích xem Lý Khải Thiên thích nghe loại tin tức nào nhất, vừa cung kính lui ra ngoài.



Lệ Quan Văn lập tức dẫn theo Mã thái y tới phủ Phò mã.



Khuôn mặt tuấn tú của Quý Trạch Vũ như được tạc bằng băng, đối mặt với một đại thái giám mà rất nhiều quan viên đều phải nịnh bợ như Lệ Quan Văn, hắn cũng chỉ hờ hững gật đầu.



Lệ Quan Văn cũng không dám thất lễ, liền cung kính hành lễ, ánh mắt lướt nhanh qua vết sưng đỏ trên trán Quý Trạch Vũ rồi liền cúi đầu, không dám nhìn lâu.



Mã thái y xem mạch cho Quý Trạch Vũ xong, lại kiểm tra một hồi rồi nói: “Những vết thương của Phò mã đều là vết thương ngoài da và không nghiêm trọng, chỉ cần bôi một ít thuốc mỡ xoa bóp có tác dụng hoạt huyết chống tụ máu là được.”



Quý Trạch Vũ hờ hững đáp một tiếng.



Trong lúc Mã thái y dặn bảo người hầu về cách dùng thuốc, Lệ Quan Văn nói: “Quý Phò mã, Thánh thượng bảo nô tài hỏi ngài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”



Quý Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng: “Bàng Chi Hi khinh người quá đáng, đáng bị trừng trị!” Dứt lời, hắn liền tức giận phẩy tay áo bỏ đi.



Lệ Quan Văn đứng tại chỗ, biết tính cách Quý Trạch Vũ vốn là như vậy nên cũng không so đo với hắn. Chờ Mã thái y dặn dò người hầu ở phủ Phò mã xong, Lệ Quan Văn liền đến phủ Trung Thuận thân vương.



So với phủ Phò mã, sự tiếp đãi ở Vương phủ nhiệt tình hơn nhiều.



Người sai vặt vừa hướng về phía trong thông báo, không bao lâu sau đã thấy đại quản gia Từ Vị Chi của Vương phủ đi ra, hành lễ với Lệ Quan Văn.



“Mời Lệ đại tổng quản vào trong ngồi.”



“Không dám, chúng ta phụng chỉ đến đây, còn phải nhanh chóng trở về phục mệnh. Không biết Trung Thuận thân vương ở đâu?”



Trên khuôn mặt Từ Vị Chi hiện lên vẻ xấu hổ, giấu đầu hở đuôi nói: “À, một lát nữa Trung Thuận thân vương sẽ ra.”



Thấy vậy, Lệ Quan Văn càng hiếu kỳ.



Từ Vị Chi dẫn Lệ Quan Văn đi tiền thính trước, vừa ở một bên tiếp khác, vừa giục người hầu vào trong bẩm báo, hạ giọng căn dặn: “Nói là Lệ đại tổng quản trong cung tới, Bàng phu nhân muốn phạt quỳ thì cũng chờ một lát.”



Người hầu vội vàng đi ra.



Mà Lệ Quan Văn nhạy bén nghe được mấy tiếng “Bàng phu nhân phạt quỳ”, khó tránh khỏi vô cùng kinh ngạc.



Không ngờ một nhân vật bá đạo như Trung Thuận thân vương, ở nhà còn bị phạt quỳ?



Lệ Quan Văn suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra.



Không ngờ sau khi trở lại phủ Trung Thuận thân vương, Bàng phu nhân lại có uy như vậy, một nhân vật chiến công hiển hách đầy mình như Trung Thuận thân vương mà vô cùng hiếu thảo, mẹ Cả bảo sao nghe vậy.



Lệ Quan Văn liên tục chắt lưỡi, thầm nghĩ nhất định Thánh thượng muốn biết Trung Thuận thân vương sống chung với mẹ Cả như thế nào.



Do đó Lệ Quan Văn liền ưỡn thẳng lưng, bày ra dáng vẻ của một nội giám tổng quản, nói: “Thánh thượng còn phân phó ta đến thăm hỏi Bàng phu nhân, không bằng bây giờ liền đi ngay đi.” Vừa nói, ông ta vừa bước vào trong.



Nghe vậy, Từ Vị Chi tái mặt, gấp gáp vò đầu bứt tai, nói: “Lúc này…lúc này không thích hợp đâu, Vương gia chúng ta sẽ ra ngay.”



“Hả?” Lệ Quan Văn dài giọng, cực kỳ uy nghiêm nhìn Từ Vị Chi: “Chúng ta phụng chỉ mà đến, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”



“Không dám, tiểu nhân không dám.” Từ Vị Chi chấn động cả người, vội vàng hành lễ, hết sức sợ hãi nói: “Xin đại tổng quản đừng để bụng. Nếu đại tổng quản phụng chỉ mà đến, thì hẳn là chủ tử trong nhà cũng không có lời oán thán. Mời đại tổng quản đi theo ta.”



Lúc này Lệ Quan Văn mới hài lòng gật đầu, đi theo Từ Vị Chi vào bên trong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi