Vẻ mặt Lục phu nhân cực kỳ khó coi, quay đầu lại, liền thấy gương mặt làm nàng ta chán ghét của Tần Nghi Ninh.
“Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tần Nghi Ninh mỉm cười: “Tần gia ta mua nhà, hôm nay ta tìm đến chủ nhà trước để ký giấy tờ. Sao Lục tỷ tỷ dẫn theo nhiều người như vậy xông vào, còn nói chuyện vô lễ với phụ thân như vậy?”
Nói tới đây, Tần Nghi Ninh liếc đôi mắt đẹp về phía Lục Hành: “Phải chăng là Lục gia có điều gì hiểu lầm nhà ta?”
Rõ ràng là Tần Nghi Ninh ám chỉ Lục gia cố ý đùa bỡn Tần gia, người đưa ra lời mời là hắn, Tần Hòe Viễn nhận lời, hơn nữa còn khách khí đến trước bao một tầng lầu của Túy Tiên Lâu để gặp Lục Hành, nhưng Lục phu nhân lại dẫn người tới gây sự.
Nếu những chuyện này đều do Lục gia bố trí từ trước, vậy thì chẳng khác nào giẫm đạp tôn nghiêm của Tần gia xuống bùn.
Đạo lý đơn giản như vậy, Lục Hành hiểu, Lục phu nhân hiểu, mà mấy người vây xem dưới lầu cũng hiểu.
Mặt mày Lục phu nhân tái mét, vội nói: “Ngươi đừng vội ăn nói bừa bãi, Lục gia đâu có hiểu lầm Tần gia cái gì đâu!”
“Không có hiểu lầm?” Tần Nghi Ninh liền lạnh mặt: “Như thế có nghĩa là Lục tỷ tỷ cố ý làm rồi? Tần gia ta rốt cuộc có thù oán gì với Lục tỷ tỷ, mà ngươi phải xúc phạm gia phụ như vậy chứ!”
Tần Nghi Ninh vốn trời sinh xinh đẹp, lúc tức giận, đôi mắt hạnh lóe lên sáng quắc như thể có một ngọn lửa vừa đốt lên trong đó, ánh mắt sáng rực như câu hồn người của nàng khiến Lục Hành ở trên lầu ba không cầm lòng được, chậm rãi đi xuống.
Thấy nàng vốn xinh đẹp ôn nhuận như ngọc, đột nhiên lại trở nên đầy tính công kích mà vẫn tươi đẹp như vậy, Lục phu nhân khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng đố kỵ và oán hận.
Nếu như trẻ lại mười tuổi, mình sẽ chịu thua nàng ta sao?
“Ngươi đừng chụp một cái mũ lớn như vậy lên đầu ta! Ta và Tần đại nhân không thù không oán, vì sao phải cố ý xúc phạm ông ấy?”
“Vậy thì vì sao ngươi đến đây? Chẳng lẽ là ngươi dẫn theo thuộc hạ đi dạo, tiện thể ghé ngang qua?”
“Ngươi!”
Làm sao Lục phu nhân không nghe ra ý châm chọc của Tần Nghi Ninh?
Thế nhưng chuyện đã đến nước này, quả thật là nàng ta khó lòng giãi bày. Ở trước mặt Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn, đương nhiên nàng ta không thể nói là vì nhận được tin Tần Nghi Ninh và Lục Đức Hàm ký giấy tờ mua bán nhà nên cố ý tới quấy rối ngăn cản, dạy cho Tần Nghi Ninh một bài học nhớ đời.
Nếu chỉ có nàng ta và Tần Nghi Ninh, đương nhiên nàng ta không sợ gì cả, nhưng bây giờ Lục Hành và Tần Hòe Viễn đều có mặt, hơn nữa vừa rồi trong tình huống không biết trên lầu ba còn có Tần Hòe Viễn, nàng ta đã nói ra những lời không nên nói, còn ra lệnh cho thuộc hạ cứ việc xử trí người trên lầu ba, rằng có chuyện gì đã có Lục gia chịu trách nhiệm.
Lúc này, đối diện với ánh mắt của Lục Hành, Lục phu nhân chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cả người phát lạnh.
Bởi vì quyết định của Lục gia, từ trước đến nay không đến lượt nàng ta tự quyết.
Trong lúc Lục phu nhân không nói được lời nào, Lục Đức Hàm đã tới trước mặt Tần Nghi Ninh, dừng lại cách ba bước, hành lễ nói: “Tần tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
“Lục công tử.” Tần Nghi Ninh uốn gối đáp lễ.
Lục Hành nhìn Tần Nghi Ninh, trong ánh mắt chứa đựng ba phần cân nhắc, ba phần tán thưởng và bốn phần hiểu rõ tất cả.
Hắn biết rõ tính tình của Lục phu nhân. Tuy nàng ta là người không có đầu óc, lại rất ương ngạnh, nhưng nếu Lục phu nhân biết hắn cùng Tần Hòe Viễn ở trên lầu thì tuyệt đối sẽ không hành động như vậy.
Bởi vậy, Lục Hành kết luận, chắc chắn là Lục phu nhân nhận được tin tức nào đó, nghĩ lầm là Tần Nghi Ninh ở trên lầu ba, cho nên nàng ta mới dám làm ầm ĩ như vậy, do đó mới xảy ra chuyện hôm nay.
Vừa rồi ánh mắt kinh ngạc của Lục phu nhân khi nhìn thấy Tần Nghi Ninh, Lục Hành đã nhìn thấy rõ ràng, rõ ràng là nàng ta không thể tin được lúc này Tần Nghi Ninh lại xuất hiện ở nơi này.
Chuyện này rốt cuộc Tần Nghi Ninh trù tính ra sao, lại thao tác ra sao?
Lục Hành không tin Tần Nghi Ninh sẽ vừa vặn cũng hẹn người ở đây bàn chuyện. Càng không tin hộ vệ theo bên cạnh Tần Nghi Ninh đều là những kẻ vô dụng, vậy mà không ngăn nổi đám tay chân của Lục phu nhân xông lên lầu ba.
Hẳn là lúc này lòng của Lục phu nhân cũng như gương sáng, nhìn thấy rõ ràng việc Tần Nghi Ninh cố ý tính kế với mình, đúng như hắn suy đoán.
Một cái bẫy rành rành như vậy, đã quang minh chính đại chèn ép thành công kế sách dự định chia rẽ Thánh thượng và Tần Hòe Viễn của Lục Hành, đồng thời cũng trả đũa chuyện mấy ngày nay Lục phu nhân xúc phạm Tần Nghi Ninh.
Đây là mưu kế của Tần Hòe Viễn? Dù sao thì Tần Hòe Viễn đã nổi danh là Trí Phan An.
Hoặc là, chuyện này do người thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp trước mặt hắn trù tính?
Lục Hành nghiêng về suy đoán thứ hai.
Bởi vì nếu Tần Nghi Ninh không liên quan tới việc này, nàng cũng sẽ không đứng ở chỗ này, chủ động chỉ trích Lục phu nhân.
Lục Hành cảm nhận được, Tần Nghi Ninh là một người rất cứng cỏi, Lục phu nhân động tay động chân ở phía sau lưng, nàng khinh thường không thèm đếm xỉa, nàng chỉ muốn quang minh chính đại giẫm nát những tảng đá cản đường trên đầu mình.
Nàng càng muốn nói thẳng với bọn hắn, bất luận là thái độ hung hãn của Lục phu nhân đối với việc nhà cửa của Tần gia, hoặc là kế hoạch gây chia rẽ của hắn đối với Thánh thượng và Tần Hòe Viễn, nàng đều nhìn ra rất rõ ràng, hơn nữa còn muốn công kích trước mặt như vậy, để bọn hắn hoàn toàn thấm thía chỗ đau!
Một nữ tử có gương mặt xinh đẹp như vậy, đặc biệt như vậy, lại thông tuệ và có khí phách như vậy, thật sự là xưa nay Lục Hành hiếm thấy.
Như có ai đó dùng sợi lông tơ quét qua tâm khảm của Lục Hành, hắn cảm thấy trái tim mình vừa nhột nhạt, vừa mềm nhũn. Mặc dù kế hoạch của hắn bị phá hỏng, nhưng không hiểu sao, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác vui thích không sao giải thích được.
Ý niệm trong đầu Lục Hành biến đổi rất nhanh, phân tích ra cũng rất nhiều, nhưng thật ra trên thực tế chỉ là trong thời gian một hơi thở, nhưng vẻ mặt hắn hoàn toàn không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường.
“Xin Tần Tiểu thư bớt giận. Việc hôm nay có lẽ là sự hiểu lầm. Ta giao hảo với Tần đại nhân, cũng không có ý gì khác. Lại càng không có ý định sỉ nhục, huống chi ta đâu có cố ý gây ra chuyện bực này để làm khó dễ Tần đại nhân? Làm như vậy đối với ta không có bất cứ lợi ích gì!”
Tần Nghi Ninh cười nói: “Đúng vậy, đối với ngươi thì không có lợi gì, thế nhưng đối với Lục phu nhân thì lại rất có lợi! Chẳng phải nàng ta đã tuyên bố rằng phải cho Tần gia chúng ta không thể sống nổi ở kinh thành này!”
Lục Hành mỉm cười nói: “Lục môn thế gia truyền thừa hơn trăm năm, trong nhà khó tránh khỏi vàng thau lẫn lộn. Trở về nhà, tất nhiên ta sẽ dạy dỗ nghiêm khắc hơn.”
Nói xong lời cuối cùng, chợt Lục Hành dịu giọng, bước tới gần bên tai Tần Nghi Ninh, nhẹ giọng nói: “Tần tiểu thư không hài lòng với cách hành sự của Lục phu nhân, lần này ta trở lại sẽ xử lý tất cả cho tiểu thư. Mưu kế hôm nay của Tần tiểu thư cũng đã thành công rồi, hai nhà chúng ta cũng nên giữ chừng mực. Kế sách của bọn ta cũng không thành công, chúng ta coi như hòa, được chứ?”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh hết sức kinh ngạc, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Lục Hành đã thấy rõ bản chất sự việc rồi.
Thảo nào còn trẻ như vậy, hắn đã có thành tựu như vậy.
Tần Nghi Ninh cũng không lúng túng khi nghe hắn nói toạc ra, thản nhiên mỉm cười nói: “Lục công tử đã nói như vậy, đương nhiên là Tần gia chúng ta nể mặt Lục công tử rồi. Tuy nhiên, Lục công tử hoàn toàn khẳng định là chúng ta hòa sao?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Quả nhiên là nàng!
Từ ý tứ trong lời nói, đã có thể kết luận chuyện ngày hôm nay quả thật là do nàng trù tính.
Dáng vẻ tự tin và thẳng thắn nói cho Lục phu nhân biết, chuyện hôm nay là do nàng bố trí, khiến trong thoáng chốc, tim Lục Hành đập rộn.
Mặc dù hắn đã thành hôn, mặc dù xem như hắn cũng đã từng gặp vô số người, nhưng cái cảm giác tim đập rộn ràng trước mặt một nữ tử thì từ trước đến nay hắn chưa từng nếm trải.
Trong lúc Lục Hành nhìn Tần Nghi Ninh thần bí khó lường, Tần Hòe Viễn xuống lầu, đi tới bên cạnh bọn họ.
Thấy toàn bộ sự việc đã được nói rõ, mà Tần gia cũng không tiện thực sự công khai đối chọi với Lục gia, Tần Hòe Viễn liền nói: “Ta cũng tin tưởng Lục công tử thật lòng muốn làm bạn với Tần gia, cũng biết Lục công tử tuyệt đối không có ác ý, chuyện hôm nay hãy kết thúc ở đây thôi. Hôm khác có cơ hội, chúng ta lại gặp cũng không muộn.”
Lục Hành cười nói: “Đúng, chuyện hôm nay nói cho cùng là Lục gia chúng ta quản lý người nhà không đúng cách, xin Tần đại nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ xử trí chuyện này.”
Tần Hòe Viễn mỉm cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, không đáng đâu. Lão phu và tiểu nữ xin cáo từ trước.”
Lục Hành liếc nhìn Tần Nghi Ninh rất nhanh, dung mạo xinh đẹp rạng rỡ của nàng thoáng chốc in sâu trong lòng hắn.
“Ta tiễn Tần đại nhân.”
“Không dám, công tử dừng chân.”
Tần Nghi Ninh liền bảo người của mình theo sau Tần Hòe Viễn xuống lầu.
Lục Hành thấy người đi xa, mới chậm rãi chắp tay sau lưng nhìn về phía Lục phu nhân.
“Nói đi, hôm nay rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nếu ngươi không thể giải thích được, ta sẽ không thể làm gì khác hơn là đưa người tới chỗ tộc lão, để họ định đoạt xử trí ngươi. Đến lúc đó thì ta cũng không thể định đoạt được chuyện đó nữa rồi.”
Nước mắt mà Lục phu nhân kiềm chế cả buổi, rốt cuộc cũng rơi xuống.
Nàng ta kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra hôm nay, cuối cùng nghẹn ngào nói: “Nhị đường ca, thực sự là ta không cố ý. Chỉ là nghe nói cái con đê tiện Tần Nghi Ninh lại ngang nhiên chống đối ta, ta không kiềm chế được.”
Lục Hành mỉm cười, vô cùng ôn hòa nhìn Lục phu nhân, nói: “Hôm nay ngươi hãy nghe ta một câu, sau này đừng đối địch với Tần gia, nhất là Tần Nghi Ninh.”
“Vì sao? Mối thù chịu nhục hôm nay, ta còn chưa báo!”
“Chịu nhục? Nguyên nhân là vì phẩm hạnh của ngươi không đứng đắn, đối xử không tốt với người ta, hôm nay mới trở thành như vậy. Nếu như ngươi kịp thời thu tay đúng lúc, hoặc có thể tới điền trang dưỡng lão bảo dưỡng tuổi thọ, thì ta sẽ đảm bảo ngươi suốt đời cơm áo không lo.”
Vừa nghe câu “về điền trang dưỡng lão”, Lục phu nhân liền tái mặt rít lên chói tai.
“Không! Làm sao ta đến chỗ đó được? Ta mà ở đó, nhất định là ăn không vào, cũng ngủ không ngon! Đường ca, ngươi thực sự nhẫn tâm thấy chết mà không cứu sao!”
“Thấy chết mà không cứu? Hiện tại ngươi càng ngày càng lợi hại rồi, còn học được cái thói mặc cả với ta.”
Lục Hành vẫn tươi cười, chỉ là nếp nhăn ở khóe môi khi cười lại dần nhạt đi.
Dù sao cũng là người có kinh nghiệm trong thương trường, chỉ cần hắn muốn, thì mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế lẫm liệt.
Tuy Lục phu nhân không phải là người có quan sát tính tế, nhưng nhìn vẻ mặt không thể nhịn được của Lục Hành, cũng đã đủ khiến lòng Lục phu nhân đau nhói.
“Nhị đường ca, ta mà đến nơi đó, nhất định sẽ ngột ngạt chết mất. Nhị đường ca, ta không muốn đi.”
“Ở điền trang phong cảnh tươi đẹp, dân cư lại thưa thớt. Ngươi về đó, sẽ được tự do thoải mái, sao lại không đi?”
Lục phu nhân bị bốn tiếng “tự do thoải mái” kia làm xiêu lòng rồi.
Huống chi, hiện giờ vì tự ý quyết định, nàng ta đã vô tình đắc tội với Lục Hành rồi.
Cuối cùng, Lục phu nhân đành cúi đầu dẫn theo đám tay chân rời đi.
Mà Lục Hành vẫn đứng tại chỗ, ngẩn ngơ nhìn chỗ vừa rồi Tần Nghi Ninh đứng, không kìm được mỉm cười.
Thú vị, thực sự là càng lúc càng thú vị!