CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Trịnh đại nhân cười nói: “Tần tiểu thư, Tần thiếu gia chớ nên quá lo lắng, Tần đại nhân không có gì đáng ngại, vào xem là biết ngay.”



Tần Nghi Ninh vội đa tạ, đoạn cùng Tần Hàn, Tần Vũ đi theo Trịnh đại nhân bước vào cánh cửa sau lưng hắn.



Bày trí trong nhà không khác mấy với nhà chính của những gia đình khác. Vừa bước qua bậu cửa đã thấy ngay Tần Hòe Viễn đang trầm mặt nặng nề ngồi trên ghế chủ nhân. Sau lưng ông có bốn tùy tùng tướng mạo bình thường, còn lại loại gương mặt đại chúng ném vào đám đông thì không thể nhận ra.



“Phụ thân, người không sao chứ?” Tần Nghi Ninh bước nhanh về phía trước, “Người có bị thương không?”



“Đúng đấy Đại bá phụ, vừa nghe nói người xảy ra chuyện, mọi người đều rất sợ.” Tần Hàn cũng nói.



Thấy con cháu nhà mình đã đến, bấy giờ Tần Hòe Viễn mới hơi nở nụ cười, “Ta không có việc gì. May mà người bên cạnh tiếp được, không rớt thẳng từ kiệu xuống, chứ nếu bị ngựa phi ngang đạp thẳng lên, e giờ các con đã không còn thấy ta sống nhăn ngồi đây rồi.”



Tần Nghi Ninh nghe mà tim gan run rẩy.



“Con đường phụ thân tan làm trở về ở con phố sầm uất trong kinh thành, sao có thể có ngựa chạy ngang được?”



Tần Hòe Viễn nói: “Phụ thân cũng rất kinh ngạc. Dưới chân thiên tử, vậy mà lại có một đám con nhà quan phóng ngựa ngoài đường, không quan tâm người đi đường có thể bị thương hay không. Hôm nay là đụng phải cỗ kiệu của ta, lỡ ngày mai bọn chúng giết người thì phải làm thế nào?”



Thấy Tần Hòe Viễn ngồi đây than trách tức giận, Tần Nghi Ninh đoán được ngay trong này còn uẩn khúc, dù sao người phóng ngựa hôm nay cũng là một đám con em nhà quan.



Luật pháp Đại Chu đã coi như khá chặt chẽ.



Nhưng luật pháp có chặt chẽ mấy thì cũng chỉ để quản lý những người bình thường, còn những con em nhà quan này thì, phụ huynh hoặc tổ mẫu họ chính là người tạo ra luật pháp.



Thời buổi này, làm ra chuyện xấu rồi bao che giấu đi cũng không phải chuyện lạ gì.



Sắc mặt Tần Hàn và Tần Vũ đều không mấy tốt lành. Dù gì họ cũng tới từ Đại Yên, từng trải qua sự thống trị của hôn quân.



Họ không khỏi bắt đầu lo lắng cho đất nước này. Sự mục nát của một quốc gia không phải tạo thành trong một sớm một chiều, mà tất phải trải qua sự mài mòn tiêu hao lâu dài.



Mà bây giờ, Đại Chu mới lập quốc thời gian không lâu nhưng đã xuất hiện tình trạng này, khiến họ đều rất lo lắng cho tương lai.



Chính trong lúc cả phòng cùng im lặng, cửa bị đẩy ra, Trịnh đại nhân bước vào.



Sắc mặt Tần Hòe Viễn trầm nặng, nhìn Trịnh đại nhân, hỏi: “Đã tra ra là người nào làm chưa?”



Mặt Trịnh đại nhân túa mồ hôi mỏng, cũng không bận tâm hay lấy khăn tay lau, chỉ chùi sơ bằng tay áo rồi liền tươi cười đáp: “Tần đại nhân, đại nhân chớ nên nóng ruột, huynh đệ Ngũ thành binh mã ti của ta chính là ăn cơm nghề này, giờ đã đi khắp thành lùng bắt rồi. Chỉ là kinh thành lớn như vậy, không thể mới đó đã có tin tức ngay được. Đại nhân xem, có phải nên…”



Tần Nghi Ninh và Tần Hàn, Tần Vũ nhìn nhau, trong lòng đều tự có tính toán.



Kinh thành có lớn hơn nữa thì cũng đã qua lâu vậy rồi, không thể có chuyện đến giờ mà vẫn chưa bắt được mấy tên con ông cháu cha phóng ngựa trên phố.



Khả năng duy nhất là, những người này cũng là kẻ mà Ngũ thành binh mã ti không chọc tới nổi. Lại hoặc là sau lưng có kẻ nào cho lợi ích gì hòng bảo vệ cái đám hư hỏng kia.



Tần Nghi Ninh thầm tức giận trong lòng, những người này, không phải coi thường phụ thân là người từ nơi khác tới đó sao? Nếu là trước đây, tuy triều Đại Yên đã có thối nát, nhưng trừ hôn quân, người dám ức hiếp phụ thân nàng thì vẫn không hề tồn tại!



Nghe vậy, Tần Hòe Viễn cười ôn hòa, khách sáo nói: “Trịnh đại nhân phí tâm rồi.”



“Đâu có, đâu có.” Thấy Tần Hòe Viễn dễ nói chuyện như vậy, Trịnh đại nhân thầm thở phào nhẹ nhõm.



Vừa định khuyên Tần Hòe Viễn về nhà chờ tin tức trước, Tần Hòe Viễn đã cướp lời lên tiếng trước.



“Ta tin vào năng lực của Ngũ thành binh mã ti, chắc chắn sẽ bắt được người có tội nhanh thôi. Ngũ thành binh mã ti phụ trách trị an của kinh thành, chuyện này hẳn đã sớm quen tay làm nhanh. Lại nói, những người này làm ra chuyện rêu rao ngông cuồng như vậy cũng quả là một tai họa ngầm cho sự an toàn của bách tính.”



“Hôm nay người đụng phải là bản quan, bản quan biết Thánh thượng thánh minh, tất nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu ngày nào bách tính gặp nạn, bị giẫm đạp, bị thương, thậm chí là mất mạng, người dưới sẽ đánh giá Thánh thượng thế nào?”



“Vậy nên bản quan rất lo cho danh tiếng của Thánh thương, cũng lo nghĩ cho các huynh đệ của Ngũ thành binh mã ti, càng muốn đòi lại công bằng cho mình, vậy nên ta sẽ tiếp tục chờ ở đây.”



Trịnh đại nhân đúng thật trợn mắt há hốc mồm.



Hắn chỉ là kẻ thô lỗ, vẫn phải phí một phen đầu óc mới hiểu được ý Tần Hòe Viễn muốn nói.



Nói thẳng ra chính là, Tần Hòe Viễn không đi, ông muốn ở đây chờ họ bắt được hung thủ, nếu không chính là họ không để ý tới uy danh của Thánh thượng, Tần Hòe Viễn hoàn toàn có thể tới gặp thẳng Thánh thượng để tố cáo lão Trịnh này.



Mồ hôi trên đầu trên trán Trịnh đại nhân càng nhiều hơn.



Tần Hòe Viễn vẫn không đổi nụ cười, nói: “Trịnh đại nhân ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, vừa rồi đại nhân cũng mệt rồi.”



“Được rồi, được rồi.” Trịnh đại nhân tươi cười ngồi xuống, bụng nghĩ cùng lắm chỉ là một người có học, thân thể thì ốm yếu như gà bệnh thế này, tại sao ánh mắt khi nhìn người ta lại đáng sợ đến thế? Khiến người ta bất giác nảy sinh ý muốn tuân theo?



Tần Nghi Ninh lại lần nữa giao ánh mắt với Tần Hàn, Tần Vũ, lòng dạ đang căng thẳng yên ổn lại.



Tần Nghi Ninh nhận ra, chỉ cần có phụ thân ở bên lo liệu, nàng thật sự không sợ một điều gì. Cho dù có ngồi lại Ngũ thành binh mã ti chờ tin tức với thái độ thị uy như vậy, nàng vẫn không hề thấy lo lắng chút nào.



Tuy họ bình thản nhàn nhã, nhưng Trịnh đại nhân thì đã sắp khóc tới nơi.



Hắn nhiều lắm làm việc như ngày thường thôi mà, thần tiên đánh nhau, nhưng hắn thì có tội tình gì cơ chứ?

Nguồn : Vietwriter.vn

Muốn mời tôn đại Phật này đi, nhưng hắn cũng hiểu rõ chắc chắn Tần Hòe Viễn sẽ không từ bỏ ý định, dù gì Tần Hòe Viễn cũng có chức vị cao, lại rất được Thánh thượng coi trọng, cộng thêm chuyện với Lục gia mới xảy ra mấy hôm trước nên giờ ai nấy đều biết Tần gia mà khối xương cứng, nếu ai có ý đồ gì, vậy không chừng lại tự rước xui xẻo vào mình.



Nhưng hắn thì có thể làm gì được?



Hết cách, đành phải thêm một lần phái người ra ngoài, cẩn thận điều tra. Cho dù lật tung nóc nhà người ta lên cũng phải tìm ra hung thủ cho bằng được.



Trong không khí ngột ngạt như vậy, chỉ ngồi lặng đơ ở đấy chờ đợi thì rất dễ thấy nóng lòng.



Mồ hôi của Trịnh đại nhân đã sắp nhuộm ướt xiêm áo.



Tần Hòe Viễn thì vẫn thản nhiên chẳng lộ vẻ gì, không sốt ruột không nóng lòng. Chịu ảnh hưởng của cha, Tần Nghi Ninh cũng vô cùng bình tĩnh.



Cứ chờ như thế, mới đó đã qua hơn một canh giờ, cuối cùng bên ngoài đã có động tĩnh.



Có người của Ngũ thành binh mã ti xách một thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh nhạt bước vào.



Thiếu niên kia có khuôn mặt dung mạo tầm thường, trông còn có vẻ hèn nhát.



Thấy ánh mắt mọi người đều rơi cả vào mình, thiếu niên nở nụ cười lúng túng, nhất thời không biết nên nói gì.



Trịnh đại nhân vui mừng nói: “Đây chính là người đụng phải Tần đại nhân hôm nay. Tần đại nhân xem nên trừng phạt thế nào?”



Thiếu niên kia càng căng thẳng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, cằm hếch rất cao: “Muốn giết muốn chém tùy các ngươi, ông đây đếch sợ!”



Tần Hòe Viễn đứng bên cạnh thiếu niên nhìn hắn ta, chẳng hề để ý đến lời cố tình gây sự của hắn, chỉ hỏi: “Hàn đại nhân là người nào của ngươi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi