CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Con tuấn mã màu đỏ thẫm đi đầu kia lao tới với tốc độ cực nhanh, thanh niên ngồi trên giục ngựa cũng có mưu tính sẵn, rõ ràng là dốc toàn lực lao tới.



Nhưng Kinh Trập võ nghệ cao cường, công phu nội gia cũng luyện tới nhuần nhuyễn, sức một tuấn mã lao đầu tới đâu chỉ ngàn cân? Ấy thế Kinh Trập chỉ đánh một chưởng tới đã khiến con ngựa kia hí dài một tiếng, miệng phun máu đổ ầm ra đất.



Thanh niên trên lưng ngựa mặc bộ cẩm bào màu lam, nụ cười sảng khoái bởi giục ngựa phi nhanh trên mặt phút chốc tắt ngúm, đầu óc thoáng cái trống rỗng, phản ứng không kịp liền bị vật cưỡi kéo ngã đổ ra đất, đầu va mạnh vào mặt đất.



Thanh niên chỉ nghe trong tai vang lên ong ong, rồi không biết gì sau nữa.



Mắt thấy người dẫn đầu lại dễ dàng bị người ta đánh ngã ngửa trên đất chỉ bằng một chưởng, thậm chí còn không kịp rên lên một tiếng, không biết còn sống hay đã đi đời nhà ma, những thanh niên con ông cháu cha đi sau đều siết chặt dây cương, nhìn người ngã nằm không dậy nổi kia bằng ánh mắt lo lắng.



Kinh Trập vẫn đứng nguyên ở hàng đầu của chữ phẩm, nhìn mọi người, mặt trầm như nước.



“Các ngươi là người phương nào, lại dám công khai mưu sát cô nương nhà ta ngay giữa phố?”



“Ngươi là cái thá gì, một tên hầu mà cũng dám hạ độc thủ với tiểu công tử của Trình gia!” Trong lúc nói chuyện, đã có một thanh niên tung người xuống ngựa, lao thẳng về xe họ, “Cùng lắm chỉ là một con đàn bà lẳng lơ, bị chơi chán rồi thì nên biết điều ở yên tại nhà, ra ngoài đi dạo quyến rũ ai đấy hả? Ngươi không…”



Ánh mắt Kinh Trập sắc lạnh, vươn tay không chút khách khí đánh cho gã nhị thế tổ nọ một cái bạt tai chát chúa.



“Đúng là miệng lưỡi bẩn thỉu.”



“Chát…”



“Ai da!”



Gã thanh niên bị đánh quay vòng vòng tại chỗ mấy vòng, trước mắt biến thành màu đen, đặt mông ngã ngồi trên đất.



Những người như bọn chúng bình thường hoành hành đã quen, mấy ngày trước chỉ là không để ý va phải xe ngựa Tần gia, ấy thế lại khiến lão hàng thần không có cốt khí đó đuổi cùng giết tận.



Bây giờ người ngã xuống chính là con trai độc nhất của Thượng thư bộ Binh mới nhậm chức Trình Mãnh, Trình Việt. Người va phải xe ngựa của Tần Hòe Viễn khi trước cũng là Trình Việt, nhưng sau có Thượng thư bộ Binh ra tay, cả đám bọn chúng đều không sao, nhưng công tử nhà Thị lang bộ Lễ thì lại xui xẻo bị đẩy ra gánh trách nhiệm, phải lãnh án lưu đày.



Cả đám đều để ý nghĩa khí huynh đệ, huynh đệ nhà mình phải bị lưu đày bởi sự nhỏ mọn của Tần Hòe Viễn, cả đời bị phá hủy, sao bọn chúng có thể bỏ qua?



Tần Hòe Viễn là quan viên Thánh thượng trọng dụng, khi bọn họ ở nhà, các bậc trưởng bối đều dặn dò không được chọc đến Tần Hòe Viễn.



Nhưng Tần Hòe Viễn không chọc được, vậy lão vẫn còn một khuê nữ từng bị Trung Thuận thân vương chơi cơ mà!



Vậy nên bọn chúng mới cho người canh giữ ngày đêm quanh tiểu viện Tần gia, đợi Tần Nghi Ninh ra ngoài.



Hôm nay khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, sao bọn chúng có thể bỏ qua?



Không phải Tần Hòe Viễn hẹp hòi lắm ư, không phải sợ cưỡi ngựa va phải xe ngựa ư, vậy bọn chúng sẽ biểu diễn lại việc ấy trên chính khuê nữ của ông ta.



Ai ngờ một hạng nữ lưu như Tần Nghi Ninh mà Tần Hòe Viễn cũng chịu sắp xếp cho đứa tàn hoa bại liễu ấy tên thị vệ có thân thủ lợi hại đến vậy.



Tần Hòe Viễn bị bệnh rồi chắc?



“Ngươi, ngươi lại dám đánh bản thiếu gia, ngươi biết bản thiếu gia là ai không hả?”



“Ngươi là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi muốn tổn thương cô nương nhà ta.” Kinh Trập lạnh mặt, đứng trước xe ngựa khiến tất cả những người có thể xông tới xe ngựa đều không dám làm gì.



Mà động tĩnh nơi này cũng đã kinh động rất nhiều người tới vây xem.



Mắt thấy tình hình không đúng, mấy tên con quan liền tính chuồn trước. Nhưng Trình Việt vẫn còn hôn mê trên đất đằng kia, bọn chúng cũng không dám ném một mình Trình Việt ở lại chỗ này.



Có mấy tên có quan hệ thân cận với Trình Việt đều xuống ngựa kiểm tra tình hình của hắn ta, miệng lại mắng những câu không sạch sẽ với xe ngựa.



Còn đa phần chỉ đơn thuần là đi theo xem náo nhiệt, giờ thấy tình hình không ổn, sợ thị vệ bên Tần Nghi Ninh vì tự vệ mà động thủ ngay ngoài phố, lỡ may gây ra thương vong gì thì chuyện sẽ không thể cứu vãn.



Vậy nên đã có người cơ trí lệnh cho gã gầu đi theo, bảo tới Ngũ thành binh mã ti báo tin cũng có, có cả người về các nhà báo tin.



Tần Nghi Ninh vẫn luôn ôm Liên Tiểu Chúc ngồi trong xe ngựa, ngăn Băng Đường và Ký Vân đang muốn nâng màn xe mắng chửi ỏm tỏi với người ngoài kia.



Nàng gõ ngón tay đeo chiếc nhẫn noãn ngọc hình hoa sen lên mặt bàn, thấp giọng nói: “Đám người này e tới có mưu đồ trước. Thân phận bọn chúng không đơn giản, bảo Kinh Trập đừng nên động thủ làm chúng bị thương nữa.”



“Vâng.” Cách một tấm rèm, Tiểu Mãn thấp giọng tuân lệnh, kế đó cắn răng nghiến lợi nói, “Đây đang ở Đại Chu, không có cách nào, chứ nếu trước kia, với tính khí của huynh đệ bọn ta thì ra tay là đã chết người rồi! Xem mấy đám này còn dám chửi rủa cô nương nữa không!”



Những mật thám này đều từng là người của Hoàng đế, cho dù chọc thủng trời cũng có người giải quyết cho, vậy nên khi họ làm việc cũng không chừa thủ đoạn nào, bất kể hậu quả.



Bởi vì thói quen này, thế nên cái gọi là thủ hạ lưu tình của họ, nhiều lắm cũng chỉ là không lấy mạng người ngay thôi.



Nếu là thị vệ bình thường, khi có ngựa xông tới, việc đầu tiên phải làm chính là dẫn ngựa ra, chứ không phải một chưởng đập chết cả ngựa.



Người bình thường, mấy ai có bản lĩnh như thế? Lại mấy ai có lá gan như thế?



Bên ngoài xe ngựa, đám nhị thế tổ đã mắng đủ thứ lời ô uế.



“Tần tiểu thư, Tần cô nương, nghe nói cô dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, dù sao cũng không còn là trinh tiết liệt nữ gì nữa, thôi mau ra đây cho mấy ca ca nhìn thử xem nào!”



“Ha ha, đúng đấy, bọn ta cũng đều là người thân phận bất phàm, vớ đại ai cũng không đến nỗi không nuôi nổi một thiếp thất. Tần cô nương, nếu cô chịu làm thiếp cho bọn này, bọn ta sẽ không tính toán lỗi lầm của cô nữa.”



….



“Đám người này đúng là miệng mồm bẩn thỉu, đúng là đáng ghét.” Băng Đường giận tới cắn răng nghiến lợi.



Ký Vân đã đặt tay lên thanh nhuyễn kiếm bên hông. Nếu không phải cô nương bảo bọn họ tạm yên tâm chớ nóng, nàng đã xông thẳng ra đâm cho đám người kia lủng trăm lỗ từ lâu.



Bốn người Kinh Trập, Tiểu Mãn, Tiểu Tuyết và Đại Hàn bên ngoài xe ngựa cũng đều hận không thể lập tức giết sạch những tên bại hoại này.



Nhưng chưa được ra lệnh, họ chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể hành động thiếu suy nghĩ. w●ebtruy●enonlin●e●com



Động tĩnh náo loạn nơi này càng ngày càng thu hút nhiều bách tính vây xem.



Đã có người bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ vào xe ngựa, có cả người khịt mũi, hết sức coi thường hành động ngang ngược của đám con quan.



Bách tính nghị luận có đủ mọi kiểu lời, vòng bao vây hẹp dần, hai bên đương sự đều bị vây kín ở giữa.



Cũng có bách tính từng nghe nói tới Tần Hòe Viễn, liền chỉ trỏ vào xe ngựa.



Mà lúc này, Tần Nghi Ninh vẫn bình tĩnh không đổi, nắm tay Liên Tiểu Chúc cầm trong tay mình dạy con bé viết chữ, dường như bên ngoài không hề có những tiếng chửi rủa mà chỉ như coi như có chó đang sủa.



Đúng lúc này, phía ngoài đám đông bỗng truyền tới một hồi xôn xao. Liền thấy đám đông tẽ ra một con đường như mặt nước bị Moses tách đôi, Chỉ huy sứ Trịnh đại nhân của Ngũ thành binh mã ti khu Đông dẫn theo thuộc hạ xông vào, ngăn cách hai phe đang giương cung bạt kiếm.



Trịnh đại nhân nhìn qua xe ngựa, lại nhìn con ngựa đã nằm xuống tắt thở bỏ mình và Trình Việt đang hôn mê, tức thời cảm thấy đầu căng đau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi