Bầu không khí trên xe ngựa vô cùng nặng nề, Tần Nghi Ninh thức trắng cả đêm, lại thêm cú sốc vì nghe tin Kinh Trập sắp bị xử chém khiến đầu nàng đau như sắp nứt, sắc mặt cũng cực tệ hại, tựa vào vách tường gỗ trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, đầu ngón tay day day mi tâm.
Tần Hòe Viễn nói: “Phụ thân cứ tưởng con đã về nhà rồi, không ngờ còn đang canh giữ ở nha môn Ngũ thành binh mã ti. Vừa rồi về nhà, mẫu thân con lo lắng lắm, bấy giờ ta mới biết con đang ở đây.”
“Khiến phụ thân bận tâm rồi, là con gái không phải.” Tần Nghi Ninh mở mắt, đôi mắt sáng vằn đầy tia máu, “Đêm qua phụ thân cũng không về nhà ư? Là vẫn luôn ở bên Thánh thượng?”
“Phải.” Tần Hòe Viễn cũng mang nét mặt đầy mệt mỏi, nói: “Hôm qua khi Trình Thượng thư dẫn người vào cung, đúng lúc ta cũng có mặt.”
Tần Nghi Ninh cười khổ nói: “Phụ thân không nói, con cũng biết là phải múa lưỡi một phen. Là con không phải, gây cho người rắc rối lớn như thế.”
Tần Hòe Viễn nghe vậy lại cười, nói: “Sao có thể tính là con không phải? Suy cho cùng con cũng chỉ là người đứng giữa không dưng chịu tội. Tính ra thì căn nguyên vẫn là do hôm ấy ngựa của phụ thân bị đội ngũ bọn chúng làm cho kinh sợ, phụ thân không muốn nhượng bộ, cũng không muốn để những tên nhị thế tổ đó không nể nang cố kỵ quấy rầy bách tính trong kinh, vậy nên mới đuổi cùng giết tận một phen, không ngờ lại gây rắc rối lớn như vậy.”
Tần Nghi Ninh nói: “Phụ thân, con không sợ rắc rối, nhưng là… Kinh Trập thực sự không cứu nổi ư?”
Tần Hòe Viễn thở dài gật đầu, nói: “Nghi tỷ nhi, con là người thông minh, phụ thân không nói con cũng tự hiểu rõ. Hiện giờ Thánh thượng đưa ra quyết định phạt Kinh Trập cũng chỉ là dùng một hạ nhân để chặn miệng Trình Thượng thư thôi, chuyện này, chúng ta chỉ tổn thất một người mà có thể duy trì sự cân bằng khó khăn lắm mới tạo ra được, không hề coi là chúng ta chịu thiệt được, người bị thiệt chính là Trình Thượng thư.”
“Nhưng dù sao cũng còn một mạng người cơ mà.” Giọng nói Tần Nghi Ninh đã hơi khàn khàn.
Tần Hòe Viễn nói: “Phụ thân biết suy nghĩ của con, biết con là người lương thiện. Nhưng thánh chỉ đã hạ, chúng ta còn có thể có biện pháp gì? Nghi tỷ nhi, ta biết con là đứa thông minh, không chừng có thể nghĩ ra cách cứu được mạng Kinh Trập. Nhưng con phải nhớ, con là con gái Tần gia, làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng làm.”
Ý Tần Hòe Viễn đã khá rõ ràng.
Kinh Trập chỉ là một hạ nhân, nếu vào lúc cần, hy sinh một hạ nhân cũng không phải việc gì lớn. Hiện Tần gia còn chưa có địa vị vững chắc trong kinh thành, cần nhất là sự coi trọng và bảo vệ của Thánh thượng. Giờ Thánh thượng đã xử Kinh Trập tội chém đầu, vậy tức đó là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu họ dám đi cầu tha mạng thì quả không khác gì cho Hoàng thượng một cái tát đau.
Chuyện này, nếu lấy góc độ của người ngoài nhìn vào, Tần Nghi Ninh biết mình không nên nhúng tay, để khiến chuyện thêm ồn ào bết bát.
Nhưng sở dĩ Kinh Trập ra tay, suy cho cùng vẫn là để bảo vệ nàng.
Nếu không phải vì nàng, làm gì có chuyện Kinh Trập bị liên lụy bỏ mạng?
Dù sao Kinh Trập cũng là người bên cạnh nàng, nếu có chuyện gì, nàng co cổ mặc kệ thì về sau còn lấy cái gì để khiến người ta tin phục? Huống hồ từ chính ý nguyện của mình, nàng cũng quyết không hy vọng Kinh Trập sẽ thật sự trở thành vật hy sinh vì mình.
Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh nói: “Phụ thân, con bảo đảm sẽ không làm ảnh hưởng tới lợi ích gia tộc.”
Nàng đang nói cho Tần Hòe Viễn, rằng nàng đã quyết ý cứu Kinh Trập.
Tần Nghi Ninh thấp thỏm nhìn Tần Hòe Viễn, trong lòng đang suy nghĩ, nếu phụ thân phủ định quyết tâm của nàng, thậm chí là nghiêm khắc trách tội, ngăn cản nàng, thế nàng nên làm gì.
Không ngờ một lúc sau, Tần Hòe Viễn lại phụt cười, dọa Tần Nghi Ninh sợ giật cả mình.
“Phụ thân, người…”
“Phụ thân biết ngay mà, cái tính con vốn là ương ngạnh như thế, hệt phụ thân hồi con trẻ, một khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải làm cho bằng được theo ý mình, không bao giờ quan tâm việc người khác sẽ ngăn cản ra sao.”
Tần Nghi Ninh nghe rồi mỉm cười: “Người bình tĩnh lý trí như phụ thân, làm sao có lúc như thế được? Phụ thân đừng có lừa con.”
“Ta lừa con chỗ nào. Con người, chẳng phải cũng từ kẻ lỗ mãng, nhiệt huyết ban đầu, dần dần trầm lắng lại thành bình tĩnh lý trí hay sao?”
Tần Hòe Viễn gỡ mũ quan xuống, vuốt mặt, nói: “Nghi tỷ nhi, nếu con muốn làm gì thì cứ làm đi, nhưng phải nhớ lời phụ thân vừa mới nói. Con đừng quên mình là người Tần gia, việc trước nhất là phải bảo vệ cho sự an toàn của gia tộc, chỉ khi gia tộc lớn mạnh, tương lai con ra ngoài mới có sức mạnh to lớn hơn.”
“Lời phụ thân con xin ghi nhớ.” Tần Nghi Ninh cảm kích nói, “Đa tạ người đã hiểu cho.”
Tần Hòe Viễn chỉ cười xoa đầu Tần Nghi Ninh.
Xe ngựa về nhà, Tần Nghi Ninh đi gặp Tôn thị, xong xuôi bảo phải về phòng ngủ bù.
Nhưng bọn hạ nhân đều có thể nhìn ra, sắc mặt Tần Nghi Ninh thực sự rất kém, nhất là những người hiểu rõ tình hình bên cạnh nàng.
Tần Nghi Ninh ngồi xếp bằng trên giường đất sưởi, tuy vừa mệt vừa buồn ngủ, song vì có chuyện Kinh Trập nên vẫn không tài nào ngủ nổi.
Chuyện chém đầu Kinh Trập là do chính miệng Lý Khải Thiên nói ra.
Bọn họ không thể xin tha mạng, vậy thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến Lý Khải Thiên tự mở miệng miễn tội chết cho Kinh Trập.
Nhưng đang êm đẹp, dựa vào đâu Lý Khải Thiên phải thả Kinh Trập?
Trong mắt Lý Khải Thiên, chỉ khiến Tần gia tổn thất một hạ nhân là có thể khiến Trình Thượng thư kia chịu thiệt, đó đã là đang thiên vị người Tần gia, nếu sơ ý một chút thôi thì rất có thể sẽ chọc giận Lý Khải Thiên, hậu quả sẽ trở nên khó mà gánh nhận nổi. Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh nhấc ngón tay day day ấn đường, cứ ngồi trên giường sưởi cạnh cửa sổ, im lặng nghĩ cách.
Thấy nàng không chịu nghỉ ngơi, đám Ký Vân khuyên nhủ hết lời mà không có kết quả, cũng chỉ đành đứng hầu hạ ở bên.
Cơm trưa bưng tới, Tần Nghi Ninh không động tới một miếng.
Cơm tối cũng vậy.
Nàng không ăn không ngủ như vậy, thực sự khiến mấy người Ký Vân và Tiêm Vân rất lo, cũng khiến ba người Tiểu Mãn, Tiểu Tuyết và Đại Hàn vô cùng xúc động.
Chuyện này Tần Nghi Ninh đã cố hết sức. Kinh Trập bị liên lụy nhưng nguyên do không phải từ Tần Nghi Ninh, tuy họ thương tiếc huynh đệ thì cũng không thể giận cá chém thớt lên nàng.
Ngay khi Băng Đường và Ký Vân bị tình trạng của nàng khiến lo lắng suýt thì đi tìm Tần Hòe Viễn, Tần Nghi Ninh bỗng tự xuống giường, lệnh bảo: “Đi gọi đám Tiểu Mãn lại đây, ta có lời muốn sai bảo. Ngoài ra Ký Vân đi một chuyến tới bên Chung Đại chưởng quỹ, cứ nói ta muốn sử dụng người ta ở Đại Yên, bảo ông ấy bí mật tới đây một chuyến.”
Thấy hai mắt Tần Nghi Ninh sáng ngời, bừng bừng ý chí, không hề có vẻ gì là suy sụp, ai nấy đều đoán không biết có phải nàng đã nghĩ ra cách gì không.
Thấy đám Ký Vân, Băng Đường đều trơ mắt nhìn mình, Tần Nghi Ninh không khỏi cười cười, nói: “Ta nghĩ ra một biện pháp, hẳn sẽ có tác dụng, các ngươi mau đi làm theo lời ta đi.”
“Dạ.” Mọi người vội chia nhau ra hành động.
Tần Nghi Ninh gọi mấy người Tiểu Mãn tới, nhỏ giọng dặn dò mấy câu, bọn họ nhìn nhau một cái vẻ không hiểu, song vẫn gật đầu, đoạn đi làm theo lệnh Tần Nghi Ninh.
Còn Chung Đại chưởng quỹ thì đã chạy tới không lâu sau đó. Bởi vì trời đã tối, vào nhà nói chuyện không tiện, Tần Nghi Ninh liền khoác xiêm áo ra chỗ xe ngựa ngoài cửa phủ gặp mặt Chung Đại chưởng quỹ.