CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 391TRỞ VỀ NHÀ

Tần Nghi Ninh hơi lo lắng nhìn theo đoàn người của phụ thân ra khỏi cửa.



Mặc dù kế hoạch hoàn chỉnh mà nàng vạch ra đã được nàng nghiền ngẫm không biết bao nhiêu lần trong đầu, mỗi một khâu đều suy xét mấy loại khả năng có thể xảy ra tình huống bất trắc, nhưng khi sự việc thật sự diễn ra, nàng vẫn cảm thấy lo lắng cho sự an toàn của Tần Hòe Viễn và mọi người.



Tần Nghi Ninh trở về phòng, yên lặng chờ đợi.



Nhưng việc Tần Hòe Viễn, Tào Vũ Tình và các thị vệ còn lại trong nhà bị dẫn đi khiến người Tần gia sợ hãi.



Thực sự là bởi vì người của Tần gia đã trải qua rất nhiều bất trắc, từ lâu toàn gia đã ý thức được rằng, tình cảnh hiện tại của họ hoàn toàn không phải là cuộc sống nhàn hạ, ở vào vị trí này, có rất nhiều nhân tố nguy hiểm phải giải quyết.



Tẩu thuốc của lão Thái Quân đã mồi, nhưng bà ta chưa hút hơi nào, chỉ cần trên tay, ngơ ngác nhìn ra sân nhỏ tràn trề sắc xuân bên ngoài cửa sổ.



Tần ma ma ở bên cạnh thấp giọng khuyên bảo: “Lão Thái Quân, ngài đừng lo lắng. Lão gia thông minh như vậy, nô tì thấy không chuyện gì mà lão gia không làm được, lần này không chừng Thánh thượng có việc quan trọng giao cho Đại lão gia làm.”



“Đúng là có thể có chuyện này.” Lão Thái Quân cảm thấy trong lòng dễ chịu khá nhiều.



Tôn thị và Nhị phu nhân cũng gật đầu: “Nhìn thái độ khách khí của Lệ tổng quản đối với lão gia chúng ta, thậm chí còn ngấm ngầm có mấy phần lấy lòng, có lẽ cũng không có gì trở ngại.”



Vừa giải thích như vậy, mọi người liền đều bớt buồn lo.



Mọi người lại bắt đầu suy đoán về việc vì sao Lý Khải Thiên còn muốn gặp Tào Vũ Tình.



“Phải chăng là bởi vì Tào thị xinh đẹp?” Hàn nhị nãi nãi nâng cái bụng sắp lâm bồn, nhíu mày phỏng đoán.



Suy cho cùng, Tào Vũ Tình quả thật là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, cả người toát ra vẻ phong lưu quyến rũ, khiến ngay cả bọn họ là nữ tử mà khi nhìn nàng, gân cốt cũng muốn nhũn ra, cảm thấy tự ti mặc cảm.



Lý Khải Thiên là bậc đế vương, có cả thiên hạ trong tay, thích mỹ nữ là điều rất bình thường.



Mọi người đều tán thành lời phỏng đoán này.



Nhưng Tôn thị hơi lo lắng: “Tính tình của Thánh thượng, chúng ta đều chưa hiểu rõ, hay thay đổi thất thường. Ta thấy giờ đây Tào thị cũng an phận rồi, nhà chúng ta cũng không đến mức không nuôi nổi một thị vệ. Nếu nàng ta vào cung, còn không biết sẽ phải nếm trải cuộc sống nước sôi lửa bỏng thế nào.”



“Ngươi nói gì vậy, đúng là đầu to mà óc trái nho!” Lão Thái Quân hừ lạnh một tiếng: “Được vào cung, nghĩa là trở thành chủ tử, là người kề cận bên người Thánh thượng, nếu nhà chúng ta có được một người như vậy, chẳng phải sau này tràn đầy phú quý sao?”



“Nhưng nơi chốn tốt đẹp để đi về của một đời người, không hẳn là như vậy!”



“Ngươi quản quá nhiều rồi đó!”







Trong nhà, lão Thái Quân và Tôn thị lại bắt đầu tranh cãi. Nhị phu nhân và Hàn nhị nãi nãi liền ở một bên khuyên bảo.



Tần Nghi Ninh lại không mảy may quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh mà các nữ quyến trong nhà đang bận tâm.



Nhưng nàng cũng vui mừng vì họ không biết nội tình, cũng bớt đi mấy người lo lắng đến mức như đứng đống lửa, như ngồi đống than như nàng.



Cả đêm, Tần Nghi Ninh không ngủ.



Ký Vân, Tiêm Vân, Băng Đường và Thu Lộ đều ở trong phòng với nàng một đêm.



Mặc dù bọn họ không rõ nội tình như thế nào, nhưng thấy Tần Nghi Ninh lo lắng ngủ không yên, ai nấy cũng đều thương xót.



“Sáu bảy ngày nay, khó khăn lắm mới béo ra được một chút, bây giờ lại gầy đi rồi, lát nữa Vương gia nhìn thấy sẽ rất đau lòng.”



Băng Đường bất đắc dĩ, bưng một chén cháo đậu đỏ tới cho Tần Nghi Ninh: “Dù sao cô nương cũng phải nghĩ tới bản thân, chứ cứ lo lắng hết lòng hết sức cho người khác như vậy, chẳng lẽ không cần tới sức khỏe hay sao?”



Tần Nghi Ninh mím môi lắc đầu: “Ngươi đừng lo lắng thừa thãi, ta vẫn khỏe mà.”



“Nô tì đâu có lo lắng thừa thãi? Từ trước đến giờ, ta đã điều dưỡng cho cô nương biết bao nhiêu lần rồi? Từ lần trước bị thương mất máu quá nhiều, cơ thể của cô nương vẫn chưa hồi phục.”



“Sau nạn đói là lập tức phải chạy nạn, khi tới Đại Chu rồi, mỗi ngày đều phải mưu tính để tồn tại. Ta phải nói cho cô nương biết, cứ tiếp tục như vậy, cho dù sức khỏe tốt cỡ nào cũng phải suy sụp.”



Tần Nghi Ninh sợ Băng Đường càm ràm, đành phải bừng chén cháo lên ăn mấy miếng.



Lúc này Băng Đường mói nói: “Cô nương không vì bản thân, cũng phải vì Vương gia chứ! Vì cô nương, Vương gia đã đẩy những nữ nhân bên cạnh mình đi nơi khác. Sợ cô nương bị ức hiếp, Vương gia cũng đã tiễn bước Bàng phu nhân khó ưa kia đi rồi. Bên cạnh Vương gia không còn nữ nhân nào khác, chỉ trông mong vào một mình cô nương sẽ sinh con nối dõi cho Vương gia. Cô nương không chịu điều dưỡng cho tốt, sau này làm sao mà sinh nở?”



Nghe nàng ta nói, Tần Nghi Ninh suýt nữa phun cháo trong miệng ra.



Nàng dí ngón tay vào trán Băng Đường, nói: “Ngươi đúng là cái đồ miệng thối!”



Ngẫm nghĩ một chút, nàng lại nói: “Nói thật lòng, chúng ta đều nên bắt đầu điều dưỡng đi, chúng ta cũng đều tới tuổi kết hôn rồi.”



Trên khuôn mặt Tiêm Vân và Ký Vân đều hiện ra cái vẻ “quả nhiên là thế”: “Biết ngay là cô nương nhất định phải kéo theo chúng ta xuống nước mà!”



Mấy người đùa giỡn, khiến nỗi buồn lo trong lòng của cũng vơi đi phần nào.



Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng bà người hầu lớn tiếng nói: “Lão gia đã về!”



Tần Nghi Ninh lập tức đứng vụt dậy, bỏ chén cháo lại, chạy đi ra ngoài nhìn.



Liền thấy Tần Hòe Viễn đi đầu, Tào Vũ Tình theo sau, phía sau Tào Vũ Tình là một đám mật thám.



Tần Nghi Ninh đếm từng người một, rốt cuộc ánh mắt rơi vào trên người Kinh Trập, Tiểu Tuyết, Tiểu Mãn và Đại Hàn vào cửa sau cùng.



Tần Nghi Ninh rốt cuộc mỉm cười nhẹ nhõm.



Thành công rồi!



“Tiểu thư!”



Kinh Trập, Tiểu Tuyết, Tiểu Mãn và Đại Hàn rảo bước đi tới, quỳ xuống tại chỗ hành lễ với Tần Nghi Ninh.



Kinh Trập càng dập đầu, nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.”



“Đừng đa lễ, mau đứng lên đi! Ngươi có bị hành hạ không? Đợi ta gọi đại phu tới xem cho ngươi.”



Kinh Trập vội lắc đầu, quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Tiểu thư mưu trí vô song, Thánh thượng vẫn chưa làm khó dễ ta.”



Lúc này, mấy mật thám còn lại cũng đều cung kính hành lễ với Tần Nghi Ninh, đồng loạt nói lời cảm tạ: “Đa tạ tiểu thư!”



Mặc dù mưu kế của Tần Nghi Ninh không thể khiến bọn họ thoát khỏi nghi ngờ điều tra, nhưng có thể bảo vệ được tính mạng của bọn họ!



Hôm đó Tần Nghi Ninh dùng bồ câu đưa tin, để cho người ở cố đô Đại Yên phương Nam truyền ra một tin đồn, nói rằng chỉ có mật thám mặt nạ bạc mới biết vị trí kho báu của tiên đế Đại Yên.

Vietwriter.vn

Mà sau khi Tần Nghi Ninh bàn bạc với Tào Vũ Tình, lại dạy cho họ một đoạn lời nói bịa đặt.



Nội dung là, trước kia bọn họ bị Thái Thượng hoàng dẫn vào mật thất, mỗi người đều bị cao thủ thôi miên, trong đầu lưu lại được một đoạn lời nói, nhưng chỉ khi có một ám hiệu đặc biệt mới có thể khiến họ nhớ lại được nội dung của đoạn lời nói đó, vả lại ký ức của mỗi người đều không giống nhau.



Mật thám mặt nạ bạc có tất cả hai mươi bốn người, hiện nay ở kinh thành chỉ có mười sáu người, cho dù Lý Khải Thiên muốn dùng hình phạt nghiêm khắc để tra tấn thì cũng không đủ số người cần thiết.



Bởi vì chỉ cần kinh thành có động tĩnh, thì tám mật thám còn ở bên ngoài sẽ không bao giờ trở về nữa.



Như vậy, cho dù có thực hiện việc tra tấn, kết quả nhận được cũng sẽ không hoàn chỉnh, vậy thì làm sao có thể tìm được vị trí của kho báu chứ?



Bởi vậy, không những Thánh thượng sẽ không giết Kinh Trập, mà càng không giết các mật thám mặt nạ bạc còn lại.



Thánh thượng nhất định phải đảm bảo sự an toàn cho bọn họ mới có thể tìm được kho báu kia.



“Tiểu thư, người thực sự là nữ Gia Cát, bọn ta hoàn toàn chịu phục rồi!” Các mật thám cười khen ngợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi