Chương 399CẬP KÊ
Câu suy đoán của Lục Hành thật ra không hề có căn cứ nào cả, mà hắn ta chỉ nói bừa để Lý Khải Thiên khó chịu.
Thấy một nhân vật xưa nay đa mưu túc trí như Lý Khải Thiên biến sắc, sự khó chịu trong lòng Lục Hành do không cưới được Tần Nghi Ninh làm vợ mới giảm đi chút ít.
Lý Khải Thiên biết rõ tình huống xảy ra ở cung Từ An ngày hôm đó nhưng vẫn thiên vị Bàng Kiêu, gả Tần Nghi Ninh cho tên lỗ mãng kia, Lục Hành vừa tức giận, vừa tiếc nuối, đến mức ngủ không được.
Hắn ta thật sự không ngờ, với tư cách là đích thứ tử của Lục gia, vậy mà cũng có lúc không chiếm được thứ mình mong muốn.
Thật ra, Lục Hành cũng không biết vì sao mình lại quan tâm tới Tần Nghi Ninh như vậy, rõ ràng là Tần Nghi Ninh đối xử với hắn ta không thể xem là tốt, thậm chí có thể nói là nàng tính kế với hắn ta.
Nhưng chính sự thông tuệ của nàng đã khiến hắn ta nhìn nàng với cặp mắt khác, khiến hắn ta rất kính nể, cũng khiến hắn ta có cảm giác mới lạ.
Một nữ tử có dung mạo xuất chúng, trí tuệ hơn người, không phải dễ dàng gì mới gặp gỡ được. Nếu muốn tùy tiện tìm một tiểu mỹ nhân cưới về làm vợ kế, dù hắn không cần phải nói toạc ra thì trong kinh thành này sẽ có rất nhiều người dâng hoàng hoa khuê nữ tới tận cửa.
Thế nhưng, trong những người đó, không có một ai có thể khiến hắn động tâm.
Người duy nhất khiến hắn động tâm, giờ đây lại phải gả cho người khác.
Lục Hành lại nhìn Lý Khải Thiên đang cau mày, sự ấm ức trong lòng bất chợt càng tăng lên, đánh thắng Hoàng đế hai ván cờ liên tiếp, trong lòng hắn ta mới dễ chịu một chút. Đến ván thứ ba, hắn kín đáo nhường cho Lý Khải Thiên thắng.
Lý Khải Thiên vốn đã cảm thấy hoang mang vì không lần ra được nội tình quan hệ giữa Tần Hòe Viễn và Bàng Kiêu, lại thua Lục Hành liên tiếp hai ván cờ, trong lòng y thật sự rất buồn bực.
Cũng may cuối cùng y thắng một ván, điều đó khiến trong lòng Lý Khải Thiên cảm thấy dễ chịu đi một chút.
Hai người ai nấy đều mang tâm sự, đánh cờ cũng mệt mỏi, Lục Hành liền cáo từ.
Khi rời cung, hắn ta nhìn thấy Trưởng Công chúa An Dương ở phía đối diện.
Lý Hạ Lan mặc một chiếc cẩm bào đỏ thẫm, tóc búi cao, chiếc bộ diêu chim phượng rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, hòa hợp với bộ cung trang màu đỏ trên người nàng ta, giứa thời tiết nóng nực này, khiến người khác cảm thấy hơi chói mắt và hơi khó chịu.
Nhất là vẻ mặt của Lý Hạ Lan hết sức khó coi, hai con mắt trũng xuống thành hai quả hạch đào.
Lục Hành hành lễ với Lý Hạ Lan.
Lục Hành là một người có khí chất cao quý, cho dù hắn thi lễ, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy địa vị của hắn thấp đi một bậc, mà chỉ cảm thấy, với thân phận của hắn, hắn hành lễ như vậy là vì hắn lễ độ, tôn trọng đối phương mà thôi.
Lý Hạ Lan hơi lúng túng, không muốn người khác phát hiện mắt nàng ta thâm quầng, hờ hững nói: “Miễn lễ.”
Lục Hành liền mỉm cười, hỏi: “Trưởng Công chúa không nghỉ ngơi tốt sao? Mắt sưng cả lên, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe hơn mới được.”
Lý Hạ Lan nghe vậy, cả người đều cứng lại, nhìn chằm chằm Lục Hành một lát, mới xác định là hắn cũng không có ý châm biếm.
“Bản cung biết.” Lý Hạ Lan sầm mặt khoát tay, liền dẫn theo cung nhân rảo bước rời đi.
Lục Hành thấy vậy rất buồn cười.
Hai huynh muội hoàng gia này, không hổ là hoàng đế xuất thân nông dân, chỉ sợ bọn họ cũng không biết hoàng tộc chân chính là như thế nào?
Lục gia ủng hộ nhà bọn họ là vì muốn gia tộc củng cố và phát triển, nhưng hôm nay hoàng gia đã không còn nghe theo sự điều khiển của Lục gia, trái lại còn có ý muốn cắn lại.
Với tư cách là đích tử trong nhà, đương nhiên Lục Hành phải mưu tính đến việc này.
“Mà thôi.” Lúc này tâm trí Lục Hành rối loạn, vừa nghĩ tới Tần Nghi Ninh sắp gả cho Bàng Kiêu liền cảm thấy trong lòng bị đè nén khó chịu, cũng không có hứng thú suy nghĩ tới công việc trong nhà.
Tần Nghi Ninh không mảy may hay biết, một đạo thánh chỉ tứ hôn của Thánh thượng lại tác động đến nhiều người như vậy.
Lúc này, trong nhà đang chuẩn bị làm lễ cập kê cho nàng.
“Lúc chọn khách mời, lão gia nói ông ấy đã mời lão phu nhân của phủ An Xương Hầu. Lão phu nhân là nữ nhân song toàn, cùng An Xương lão Hầu gia phu thê tình thâm, hôm nay hai vị đều khỏe mạnh, đây là một vị lão phu nhân đã tốt phúc lại có tài, có đức.”
Tôn thị nói ra điều này, lộ vẻ vinh hạnh.
Dù sao Tần Hòe Viễn mới đến mà đã được nể mặt như vậy trong triều đình, không phải con gái nhà ai đến tuổi cập kê cũng đều có vinh dự được lão Hầu gia phu nhân tới làm khách.
“Về phần hữu ti và tán giả, nhà chúng ta có hai vị cô nương, vậy thì Tuệ tỷ nhi sẽ làm hữu ti, Bát nha đầu là tán giả, được chứ?”
“Đương nhiên là được.” Bát tiểu thư cười, gật đầu.
Tần Tuệ Ninh cũng gượng gạo nặn ra dáng vẻ tươi cười: “Đây là vinh hạnh của chúng ta.”
Hiện nay nàng ta đã chấp nhận số phận rồi.
Người với người không so sánh được, người ta lập tức sẽ là Vương phi rồi, tương lai của nàng ta thì vẫn mờ mịt. Giờ đây, Tần Tuệ Ninh đã hoàn toàn không có sức lực để tranh đấu với Tần Nghi Ninh.
Thấy tất cả đã được sắp xếp đâu vào đấy, hoàn toàn không tới lượt Tần Nghi Ninh nói chen vào, nàng cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng xem mẫu thân sắp xếp cho mình.
Cái cảm giác có mẹ có thể dựa vào thật sự khiến người ta thỏa mãn, đây là điều mà một năm trước, ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ.
Lúc đó Tôn thị không muốn thấy nàng, bây giờ thì hai mẹ con nàng đã là mẹ hiền con hiếu.
Tháng sau sẽ lấy chồng rồi, thời gian gấp gáp như thế, Tần Nghi Ninh đã bắt đầu thấy lưu luyến người trong nhà.
Thời điểm làm lễ cập kê sẽ là ngày hôm sau.
Tần Hòe Viễn vẫn khiêm nhường như trước, vẫn chưa mời nhiều người lắm.
Nhưng Uất Trì Yến dẫn theo Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường tới phủ, tặng Tần Nghi Ninh một cây trâm chim phượng kết bằng sợi vàng cẩn phỉ thúy.
Uất Trì Yến lại lặng lẽ thêm một chút, tóc bạc ở Thái Dương cũng nhiều thêm một chút.
Thấy Tần Nghi Ninh cài trâm trên búi tóc, ánh mắt hắn trở nên xa xăm.
Hắn cũng không ở lại Tần gia lâu, sau khi xem lễ liền cáo từ.
Tần Hòe Viễn đích thân tiễn khách ra khỏi cửa.
Trước khi đi, Uất Trì Yến quay đầu lại nhìn thoáng qua trong viện, không ngờ Tần Nghi Ninh cũng đang quay đầu lại nhìn qua.
Mái tóc dài của nàng càng đen nhánh dưới ánh mặt trời, trên búi tóc cắm cây thoa chim phượng hắn tặng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng mỉm cười, má lúm đồng tiền trên gương mặt như ẩn như hiện, cả người nàng đẹp như một bức tranh.
Vành mắt Uất Trì Yến nóng hổi, khóe môi run run, thẫn thờ quay đầu lại rảo bước rời đi, chật vật như phía sau có người truy đuổi.
Lý Nghiên Nghiên và Cố Thường đều nhận thấy vẻ chật vật của Uất Trì Yến, trong lòng đều cảm thấy chua xót.
Tần Hòe Viễn vẫn như thường ngày, vẫn cung kính và lễ độ với Uất Trì Yến như trước, tiễn người lên xe ngựa, còn theo xe đưa người ra góc đường.
Tần Nghi Ninh làm lễ cập kê xong, trưởng bối trong nhà liền liên hệ với phía phủ Trung Thuận thân vương, bắt đầu bàn chi tiết việc tổ chức hôn sự.
Tần Nghi Ninh thì phải giam mình trong phòng thêu vỏ gối. Nguồn : Vietwriter.vn
Ba ngày trôi qua, giữa lúc mọi người đang nhiệt tình chuẩn bị hôn lễ, Tần gia chợt có một vị khách bất ngờ.
“Tần đại nhân!”
Tiểu Lục Tử, thái giám thiếp thân của Uất Trì Yến vừa nhìn thấy Tần Hòe Viễn đã quỳ thụp xuống, dập đầu lia lịa: “Cầu xin Tần đại nhân hỗ trợ, cứu giúp Quận vương! Van cầu ngài!”
“Lục công công, xin hãy đứng lên, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Tần Hòe Viễn đưa hai tay nâng Tiểu Lục Tử lên.
Tiểu Lục Tử đã khóc đến mức con mắt sưng đỏ, khóc thút thít nói: “Tần đại nhân, ba ngày trước, Thánh thượng đã gọi ba người một nhà Quận vương vào cung, không được dẫn theo bất cứ nô tài nào, đến bây giờ, không có chút tin tức nào của Quận vương, cũng không biết sống hay chết!”