"Tứ cô nương đừng khách khí.”
Tần ma ma tươi cười rạng rỡ, cung kính hành lễ với Tần Nghi Ninh, rồi kéo người theo phía sau tới.
“Lão Thái Quân nhớ nhung cô nương, nghe nói lão gia không cho phép cô nương mang theo người tới từ đường, nên đặc biệt dặn bảo lão nô dẫn hai người tới, đây là bà vú Cát gia, còn đây là Tiểu Linh, mấy ngày này sẽ ở đây hầu hạ cô nương.”
Bà vú Cát gia và Tiểu Linh đều kính cẩn hành lễ.
Tần Nghi Ninh cười, nói:
“Phiền lão Thái Quân nhớ ta.”
“Tứ cô nương đừng khách khí, lão Thái Quân là tổ mẫu của cô nương, làm sao không nhớ tới cô nương được chứ?”
Tần ma ma quay đầu lại bảo bà vú Cát gia và Tiểu Linh dẫn theo người chăm sóc Tần Nghi Ninh bắt đầu cuộc sống thường ngày ở chái nhà, lại nói:
“Hộp cơm mấy ngày này bọn họ sẽ mang tới, cô nương cứ yên tâm.”
“Có lão Thái Quân và Tần ma ma chiếu cố, làm sao ta không an tâm được chứ? Vừa vặn ở đây yên tĩnh, ta cũng có thể chuyên tâm đọc sách.”
Thấy vẻ mặt Tần Nghi Ninh vẫn bình thường, không có vẻ gì là oán hận khi bị phạt, Tần ma ma cảm thấy nàng rất phóng khoáng, thật sự rất giống tính cách của Tần Hòe Viễn năm xưa.
Tần ma ma dặn bảo kỹ lưỡng bà vú Cát gia và Tiểu Linh hầu hạ chu đáo, lại bảo người phụ nữ cao lớn:
“Đừng một mực chỉ lo canh cửa. Không phải chỉ giữ cô nương không đi ra ngoài mới là hoàn thành phận sự mà quan trọng nhất là phải hầu hạ cô nương chu đáo. Tuy cô nương bị tướng gia phạt tới đây học thuộc sách vở, nhưng cô nương vẫn được tướng gia yêu quý nhất.”
Thấy Tần ma ma đặc biệt tới đây, người phụ nữ cường tráng kia đã cảm thấy kính nể Tần Nghi Ninh rồi, bây giờ nghe vậy lại càng gật đầu lia lịa cam đoan:
“Ma ma cứ yên tâm!”
Thấy tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, Tần ma ma lại hành lễ với Tần Nghi Ninh:
“Lão nô còn phải đi về hầu hạ lão Thái Quân. Trời cũng không còn sớm, cô nương mau về nghỉ ngơi.”
Tần Nghi Ninh vội đáp lễ, cảm kích nói:
“Đa tạ Tần ma ma vất vả đi một chuyến. “
“Dạ, đây là bổn phận của nô tỳ.”
***
Hai người hàn huyên xong, Tần Nghi Ninh lễ độ đưa người tới trước cửa từ đường rồi mới trở về chái nhà của mình.
Tần ma ma trở về Từ Hiếu Viên, đi thẳng vào nhà chính kiểm tra tình hình trực đêm.
Trong Noãn các, Tần Tuệ Ninh quỳ gối trên chiếc giường quý phi bên cửa sổ, qua khe hở có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài.
“Lão Thái Quân thật là tử tế, thật sự là đối đãi với cháu gái ruột rất đặc biệt.”
Từ từ đóng cửa lại, trên khuôn mặt treo nụ cười nhạt, Tần Tuệ Ninh đi vào phòng trong.
Thái ma ma nói:
“Cô nương đừng để trong lòng, dù sao lão Thái Quân cũng phải tỏ thái độ của mình đối với chuyện này, mà lão nhân gia còn phải duy trì danh tiếng hiền đức, chuyện lớn như vậy, từ trên xuống dưới có biết bao ánh mắt trông vào.”
Tần Tuệ Ninh cười nhạt:
“Ngay cả nhũ mẫu cũng biết là chuyện của cái con người rừng kia có rất nhiều người nhìn vào, vậy thì lão Thái Quân và cha ta làm sao không biết! Cả gan một mình tới Vương phủ gặp đàn ông lạ, đúng là nó ăn gan hùm mà! Cái thứ dung mạo trời sinh quyến rũ như vậy, ai biết nó tới đó làm cái chuyện thấp hèn xấu xa gì!”
“Từ lúc trở về, nó đã áp chế, lại còn đánh ta, lão Thái Quân không hề phạt nặng, nó phạm lỗi mà chỉ bị phạt sao chép, học thuộc kinh sách! Ngay cả ngoại tổ mẫu cũng muốn giao Chiêu Vận Ti cho nó, ta ở đây mười bốn năm, bà ấy cũng chưa từng cho ta cái gì cả!”
“Bây giờ mọi người trong nhà đều thiên vị nó, nếu không thừa dịp nó bị nhốt mà ra tay, sợ là sau này cũng không còn cơ hội tốt như vậy!”
Ánh mắt Tần Tuệ Ninh tối sầm.
“Cô nương, hôm nay lão gia đang nổi nóng, cô nương có muốn tạm thời chờ một thời gian nữa không?”
Thái ma ma hơi lo lắng.
“Chờ một thời gian nữa? Ta còn phải đợi tới khi nào? Chẳng lẽ để cho cái con quê mùa đê tiện kia giẫm nát ta dưới chân ư!”
Tần Tuệ Ninh nghẹn ngào, nước mắt lã chã tuôn rơi:
“Vú nuôi là người hiểu sự khổ sở của ta nhất, trong những ngày vừa qua, sự áp bức và lăng nhục mà ta phải gánh chịu còn nhiều hơn so với quãng đời trước đó, làm sao ta chờ được!”
Thái ma ma thấy dáng vẻ Tần Tuệ Ninh như vậy, trong lòng đau xót, mím môi suy nghĩ một lát rồi nói:
“Cô nương yên tâm, thật ra muốn đối phó nàng ta cũng dễ thôi. Hiện giờ, nàng ta bị nhốt trong từ đường, chúng ta không thể động vào nàng ta, nhưng có thể cắt đi vây cánh của nàng ta.”
Tần Tuệ Ninh nghe vậy, mắt sáng lên:
“Vú đã có biện pháp rồi?”
Thái ma ma gật đầu:
“Lúc này còn không dễ dàng sao? Cô nương nghĩ xem, nàng ta mới hồi phủ, bên người vốn không có người thân tín. Nếu như chúng ta trừ bỏ người đắc lực nhất của nàng ta, khiến nàng ta mang tiếng ngay cả người thân cận của mình cũng không bảo vệ được, vậy thì sau này còn ai dám tận tâm với nàng ta chứ? Sống trong tòa nhà lớn này mà không có sự trợ giúp của người tâm phúc, ta xem nàng ta cũng xong đời.”
“Vú nói rất đúng. Không có người đắc lực bên cạnh, nàng ta cũng không làm được trò trống gì, sau này chỉ còn cách phó mặc cho chúng ta bắt chẹt.”
Tần Tuệ Ninh dựa vào người Thái ma ma làm nũng, than thở:
“May mà còn có vú bên cạnh ta, bằng không ta không biết phải làm gì bây giờ.”
Thái ma ma cũng rất xúc động, nói:
“Cô nương bú sữa của nô tỳ mà lớn lên, nô tỳ không hết lòng với cô nương, thì hết lòng với ai đây?
Nhớ tới chuyện Kim ma ma, Thái ma ma lại nhân cơ hội nói:
“Ta tận tâm với cô nương, cũng giống như dì của ta tận tâm với Đại phu nhân, dì ấy làm gì cũng là nghe theo phân phó mà thôi, xin cô nương đừng trách tội dì ấy.”
Tần Tuệ Ninh đương nhiên biết sự lo lắng của Thái ma ma, mụ tú bà Kim ma ma kia thay đổi sắc mặt quá nhanh, nhưng như thế chẳng phải bởi vì thái độ của Tôn thị thay đổi sao?
Trong lòng Tần Tuệ Ninh oán hận, trách móc Thái ma ma đã không xử lý tốt chuyện dì của mình, lại còn nói ra như vậy, nhưng nàng ta chỉ cười an ủi bà ta, rồi lại ngẫm nghĩ sẽ phải ra tay như thế nào.
***
Trong từ đường, thời gian bị phạt của Tần Nghi Ninh trôi qua khá thú vị.
Thứ nhất, ở đây, nàng được ăn ngon mặc ấm.
Thứ nhì, nàng có khả năng đã xem qua là nhớ.
Chưa nói tới hai cuốn “Nữ giới” và “Nội huấn” hơi mỏng, mà dù có bị phạt học thuộc “Nữ tứ thư” (1), đối với nàng là chuyện rất dễ dàng.
(1) Nữ tứ thư: Tên gọi chung của bốn cuốn sách dùng giáo dục phụ nữ dưới thời phong kiến Trung quốc xưa kia, bao gồm“Nữ giới”,“Nội huấn”,“Nữ luận ngữ” và “Nữ phạm tiệp lục”.>
Điều không tốt duy nhất là ở nơi này, nàng không biết tin tức bên ngoài.
Ngay cả chuyện Tôn thị về nhà mẹ đẻ, phải ba ngày sau, khi nghe bà vú Cát gia và Tiểu Linh thì thầm nói chuyện, nàng mới biết được.
Nàng nghĩ cách xử sự của Tôn thị không tốt, mỗi lần cãi nhau là gióng trống khua chiêng bỏ về nhà mẹ đẻ. Nàng mới hồi phủ được vài ngày, đã thấy bà làm như vậy hai lần rồi, đừng nói nhà chồng nhiều người phản cảm, mà ngay cả mọi người ở nhà mẹ đẻ cũng đều chán ngấy.
Tôn thị ỷ vào xuất thân của mình mà tùy tiện phung phí những lợi ích do Định Quốc công mang lại cho Tần Hòe Viễn.
Tần Nghi Ninh nghĩ mình cũng được cho là có xuất thân tốt, sau này nếu thành hôn, mình cần phải dè chừng, tuyệt đối không nên bắt chước cách cư xử của Tôn thị, khiến ai ai cũng phiền chán.
Không biết Tuyết Lê Viện thế nào rồi.
Tuy nhiên, ngẫm kỹ thì việc phụ thân phạt các tỳ nữ Tuyết Lê Viện đều phải đóng cửa sám hối cũng là một cách bảo vệ họ, không gặp người, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm.
Lại ba ngày yên tĩnh trôi qua, trong thời gian đó, Tần Giai Ninh đã đến lúc làm lễ cập kê, cuộc hôn nhân với Nhị gia của phủ An Bá cũng đã được ấn định.
Tin này cũng vẫn do bà vú Cát gia và Tiểu Linh nói với nhau, Tần Nghi Ninh mới biết được.
Hôm nay, Tần Nghi Ninh đã bị nhốt ở từ đường bảy ngày.
Nàng vừa dùng điểm tâm, đang nhận lấy chén trà nóng từ tay Tiểu Linh, thì chợt nghe thấy trước cửa viện có tiếng kêu chói tai:
“Tứ tiểu thư! Xin người cứu Thụy Lan!”
Tần Nghi Ninh giật mình, nhận ra đây là tiếng của Thu Lộ, vội vàng chạy ra ngoài.
Không phải người của Tuyết Lê Viện đang đóng cửa sám hối lỗi lầm sao?
Xảy ra chuyện gì rồi?
“Tứ cô nương! Cô nương đi từ từ, coi chừng ngã!”
Vú già Cát già và Tiểu Linh cũng vội đuổi theo.
Vừa đẩy cửa sân viện của từ đường, Tần Nghi Ninh đã thấy hai ma ma cường tráng đang một trái, một phải túm lấy Thu Lộ. Tóc mai của Thu Lộ tán loạn, mặt đầy vệt nước mắt. Một cô gái tính tình điềm tĩnh chất phác như thế, lúc này lại khóc sướt mướt.
Thấy Tần Nghi Ninh, Thu Lộ vừa muốn nói nhưng đã bị người phụ nữ cường tráng kia bụm miệng, nàng ta gấp gáp đến mức mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng kêu lên “Ô ô”, nước mắt càng rơi như mưa.
Nhất định là Thu Lộ liều chết chạy tới báo tin! Vietwriter.vn
“Dừng tay!”
Tần Nghi Ninh hất vú già Cát gia và Tiểu Linh ra, bước tới hai bước, nắm lấy cổ tay của người phụ nữ kia siết mạnh, lập tức bà ta đau đớn kêu to “Ôi mẹ ơi!”
Hai người phụ nữ cường tráng không dám lôi kéo Thu Lộ nữa.
“Thu Lộ, có chuyện gì vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì rồi? Ngươi nói Thụy Lan làm sao?”
“Cô nương, tối hôm qua, Bích Đồng chỗ Tuệ Ninh cô nương tới gọi Thụy Lan tỷ tỷ đi ra ngoài. Ban đầu, Thụy Lan tỷ tỷ không đi, nhưng không biết Bích Đồng nói gì, rốt cuộc Thụy Lan tỷ tỷ cũng đi theo, nhưng sau đó cả đêm không về.”
“Sáng sớm hôm nay, từ chỗ lão Thái Quân truyền ra tin tức, nói là Từ Hiếu Viên bắt được một tên trộm. Tên trộm muốn lấy trộm đồ gì đó của lão Thái Quân, bị người của Tuệ Ninh cô nương bắt được. Họ lại nói kẻ trộm là Thụy Lan, lão Thái Quân giận dữ, sai người đánh Thụy Lan tỷ tỷ bốn mươi trượng, đánh xong ném ra ngoài phủ!”
“Cô nương, nhất định Thụy Lan tỷ bị oan, bị đánh bốn mươi trượng thì sẽ mất mạng!”
“Thụy Lan tỷ tỷ còn có mẹ già và các em nhỏ, nếu tỷ ấy có mệnh hệ gì, nhà họ cũng xong! Xin cô nương cứu tỷ ấy!”
Thu Lộ tính tình thiện lương, lại thành thật, cũng không biết tránh khỏi những người bên cạnh mà vừa khóc sướt mướt vừa nói.
Người phụ nữ cường tráng, bà vú Cát gia và Tiểu Linh nghe xong, trong lòng liền có suy đoán.
Tần Nghi Ninh cũng hiểu rõ, nhất định là Tần Tuệ Ninh nhân lúc nàng không ở Tuyết Lê Viện, đã sai người hầu của mình gài bẫy Thụy Lan, không những muốn trừ khử cánh tay đắc lực của nàng, mà còn muốn lão Thái Quân thấy rằng, vì nàng “thượng bất chính”, Thụy Lan mới “hạ tắc loạn.”
Nếu Thụy Lan thật sự bị Tần Tuệ Ninh bắt được thì nỗ lực của nàng trước đó có thể đều uổng phí rồi!
Người bên cạnh mình mà không thể bảo vệ thì sau này làm sao nàng có thể thu phục được ai? Khó khăn lắm nàng mới có một người tâm phúc, chẳng lẽ sau này lại phải đơn thương độc mã?
Không được, phải cứu Thụy Lan!
Mặc dù bị cấm túc học thuộc lòng kinh sách, nhưng vì nôn nóng cứu người, nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều, liền muốn chạy đi.
Đúng lúc này, đầu ngõ có tiếng gọi:
“Cô nương dừng chân!”
Tần Nghi Ninh đưa mắt nhìn lại, người tới chính là Tần ma ma, cũng không biết bà tới bao lâu, nghe được những gì.
“Tần ma ma.”
Tần Nghi Ninh kìm nén nỗi lo, lễ độ chào hỏi Tần ma ma.
Tần ma ma hành lễ xong, trịnh trọng nói:
“Xin cô nương đừng quên, cô nương đang bị tướng gia đích thân phạt cấm túc ở chỗ này. Nếu không được tướng gia cho phép, cô nương không thể rời khỏi từ đường. Huống hồ, dù cô nương đi bằng được, thì cô nương cứu người bằng cách nào? Việc Thụy Lan lấy trộm vòng phỉ thúy của lão Thái Quân có chứng cứ rõ ràng, bị bắt quả tang tại chỗ.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy, cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.
Không có bằng chứng, làm sao nàng có thể cứu người đây?