Chương 404GIẾT NGƯỢC (2)
Nhất thời Cố Thế Hùng không nghĩ ra tại sao Tần Nghi Ninh lại có lòng tốt giúp đỡ mình như thế, lại dựa vào đâu dám gánh nguy hiểm của kẻ trung gian, tiến cử mình cho Nhị gia của Lục môn thế gia?
Chẳng lẽ là nể mặt mũi từng là người Đại Yên với mình thật?
Nhưng nếu ban đầu nữ tử này đã có lòng yêu nước ấy thì đã nên đồng ý giúp ông ta từ sớm, đâu thể chờ tới tận bây giờ.
Biểu hiện của Tần Nghi Ninh, trước và sau thực sự không ăn khớp lắm.
Nghĩ vậy, máu nóng toàn thân Cố Thế Hùng bỗng nguội lạnh cả, vội lệnh bảo phu xe: “Mau dừng xe!”
Phu xe bị cái giọng già nua có sự bén nhọn trong chất khàn khàn của Cố Thế Hùng dọa cho thót mình, vội dừng phắt xe ngựa.
Cố Thế Hùng vụng về xuống xe, mượn nắng chiều và ánh đèn sắp chết dí trong gió thổi, lấy dao găm, bắt đầu nạy khóa cái hộp đã bị đóng đinh.
Mất hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng cạy được hộp ra, phát hiện bên trong lại có một tờ giấy.
Cố Thế Hùng càng cảm thấy lạ, cầm tờ giấy kia lên, đặt sát nguồn sáng quan sát cho kĩ, dạ tức khắc căng chặt.
Đây là một tấm bản đồ vẽ tay, trên vẽ sông chảy núi rừng, cây cối trên rừng được đánh dấu rất kĩ, mà ở góc trên bên phải của bản đồ còn được dùng mực đỏ vẽ một vòng tròn.
Đây là bản đồ gì?
Cố Thế Hùng cẩn thận phân tích những chỗ được đánh dấu bên cạnh con sông, xem thử có thể tìm được cái tên nào mình quen thuộc.
Nhưng đúng lúc này, chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa lộp cộp vội vã chạy từ hướng doanh Tam Thiên chạy tới.
Cố Thế Hùng cả kinh, nhìn về bên ấy với sắt mặt căng chặt.
Chỉ thấy cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục võ tướng, sắc mặt âm trầm, dẫn theo ba bốn mươi kỵ binh đang lao nhanh tới, ngay khi Cố Thế Hùng chưa kịp phản ứng gì đã vươn tay, lệnh người bao vây kín bên ngoài xe ngựa của ông ta.
Nhịp tim Cố Thế Hùng càng lúc càng đập nhanh, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi.
“Các ngươi là người nào? Muốn làm gì?”
Võ tướng cầm đầu không trả lời, chỉ bảo: “Đưa vật trong tay ông cho ta.”
Cố Thế Hùng cau mày: “Dựa vào đâu phải giao cho ngươi?”
Võ tướng rút bội đao bên hông ra, hét lớn: “Giao ra đây!”
“Giao ra đây!”
Các kỵ binh cũng rút bội đao bên hông ra theo.
Dưới ánh sáng mờ buổi chiều, bội đao lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo như màu tuyết khiến Cố Thế Hùng kinh hãi lắp bắp, chân run rẩy.
Cố Thế Hùng nhíu mày hỏi lại: “Rốt cuộc các ngươi là người nào? Nếu không đúng người, ta sẽ không tùy tiện giao đồ ra. Ta thấy các ngươi là lính tráng, nơi này lại gần doanh Tam Thiên, chẳng lẽ là người của doanh Tam Thiên? Hay phải nói là, các ngươi là người của Trình Thượng thư?”
“Bớt nói nhảm đi! Việc không nên hỏi thì chớ có hỏi!”
Vừa thấy đám người này phản ứng như vậy, Cố Thế Hùng liền hiểu ngay chúng đúng là người của Trình Thượng thư.
Ông ta bất giác thở ra một hơi dài, nói: “Nếu các ngươi là người của Trình Thượng thư, vậy vật này không cần đoạt. Các ngươi dẫn ta tới gặp Trình Thượng thư và Lục Nhị gia, vật này ta tất sẽ tự hai tay dâng lên cho Trình Thượng thư.”
Người cầm đầu nghe vậy thì hơi thoáng sửng sốt. Vừa định lên tiếng đã nghe một hồi tiếng vó ngựa truyền tới từ hướng kinh thành, nghe ra thì nhân số ít cũng phải trăm, còn nhiều hơn cả người bên chúng.
Tất nhiên Cố Thế Hùng cũng nghe được.
Chuyện đến bây giờ, trong lòng Cố Thế Hùng cũng có suy đoán rõ ràng hơn.
Đám người tới từ hướng kinh thành nhanh chóng vây kín, tạo thành một vòng vây mới bên ngoài vòng vây vừa rồi.
Quan binh cầm đầu cao giọng nói: “Cố lão đại nhân Cố Thế Hùng có ở đây không? Thánh thượng có chỉ, cho gọi Cố lão đại nhân vào cung gặp mặt.”
Tên lính cản đường khi trước nhăn mày khom người, giật luôn cái hộp gỗ và tấm bản đồ không hiểu là chỉ nơi nào kia nhét cả vào ngực.
Trong lúc ngơ ngác, thậm chí Cố Thế Hùng không kịp phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ của mình bị người ta cướp mất.
“Cố lão đại nhân có ở đây không?”
Tên lính tới sau lại hỏi.
Giọng Cố Thế Hùng khàn khàn: “Ta ở đây.”
“Tránh ra, tránh ra.”
Ngựa đạp khắp lối, người sinh rối loạn, thoạt trông thì hình như đám người tới sau đang tách đám đông ra.
Đám người tới trước thấy vậy rối rít lui vòng vây về sau, để Cố Thế Hùng lại cho đám người tới sau, đoạn giục ngựa rời đi thẳng.
Bây giờ Cố Thế Hùng còn có gì không hiểu?
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cả đời ông ta, đây là lần đầu tiên bị ăn một vố đau như thế. Còn là thua trong tay một tiểu cô nương!
Tính toán của mình thế nào, tự ông ta rõ ràng nhất, cũng biết hành động công khai ghé thăm của mình sẽ dẫn tới sự chú ý của Thánh thượng. Chẳng qua mới nghe Tần Nghi Ninh nói mấy câu, ông ta đã lập tức muốn cầm tín vật đi tìm Lục Hành, lại quên chuyện mình đang bị theo dõi.
Bây giờ xem ra, tình hình trong kinh đang nhạy cảm, người theo dõi Tần gia có lẽ không chỉ có một nhóm người vừa rồi của Thánh thượng. Đám người tới đầu tiên ý đồ đoạt “tín vật” của ông ta ban nãy thuộc sự quản lý của Thượng thư bộ Binh, chắc cũng là người của Lục môn thế gia.
Còn đám người có vẻ lễ độ hơn tới sau thì chính là thân tín của Thánh thượng, biết ông ta mang theo “tín vật” tới doanh Tam Thiên nên mới cất công tới ngăn cẳn.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều đã cho rằng bản đồ trong cái hộp kia chính là bản đồ kho báu.
Cố Thế Hùng này, e tương lai có nói rách cả miệng, cam đoan đó không phải bản đồ kho báu thì cũng chẳng ai tin.
Nhưng việc gì ông ta phải nói cho người khác về địa điểm đặt kho báu thực sự?
“Cố lão đại nhân, mời theo chúng tôi vào cung gặp Thánh thượng.” Vị tướng quân kia lên tiếng, khí thế nghiêm nghị.
Cố Thế Hùng bày ra vẻ sợ hãi, dùng cả tay cả chân đang run như cầy sấy bò lên xe ngựa.
Đoàn người liền nhanh chóng chạy tới hướng Hoàng cung.
Từ sớm khi nhận được tin từ mật thám, biết Cố Thế Hùng hai lần tới phủ Tần gia tìm Tần Nghi Ninh, lần thứ hai, sau khi rời Tần gia về nhà còn mang theo thứ gì chạy tới doanh Tam Thiên, Lý Khải Thiên biết ngay kế sách tạm giam Uất Trì Yến để chờ động tĩnh đã có hiệu quả.
Cố lão đại nhân là đế sư của tiên đế Đại Yên, có thể nói là đức cao vọng trọng, y đã sẵn hoài nghi khả năng Cố Thế Hùng biết tung tích của kho báu. Nhưng vị lão đại nhân này thì, bản lĩnh gì khác không có, nhưng bản lĩnh giả ngu giả dại thì lại không ai bằng.
Hôm nay cuối cùng cũng bắt được tại trận, coi như không uổng phí công sức bấy lâu của y.
“Thánh thượng, Cố lão đại nhân tới.” Lệ Quan Văn đang đứng trước cửa ngự thư phòng thấp giọng bẩm.
Lý Khải Thiên nghe vậy vội nói: “Mời vào.”
“Tuân chỉ.” Lệ Quan Văn lui ra, không lâu sau đã dẫn Cố Thế Hùng tới.
Cố Thế Hùng run rẩy hành lễ với Lý Khải Thiên.
“Thảo dân bái kiến Thánh thượng, nguyện Thánh thượng an khang vạn tuế.”
Lý Khải Thiên ngồi thẳng lưng sau thư án, mặt trầm như nước, bảo: “Cố lão đại nhân, ngươi có thể giải thích cho trẫm biết, đang lúc giới nghiêm mà ngươi nhân cơ hội chạy ra khỏi thành tới doanh Tam Thiên là vì chuyện gì?”
Cố Thế Hùng kinh hoảng dập đầu: “Thảo dân, thảo dân…”
“Đã đến trước mặt trẫm rồi, ngươi còn không muốn nói thật!” Lý Khải Thiên vỗ bàn.
Toàn thân Cố Thế Hùng run bắn, sợ tới mức rơi nước mắt.
“Thảo dân, thảo dân oan uổng quá! Cho dù Thánh thượng tức giận, thảo dân cũng vì biết Yên Quận vương bị Thánh thượng cho gọi vào cung, thế mới chạy vạy khắp nơi muốn tìm người cầu cạnh giúp, song cả hai lần tới Tần gia mà Tần tiểu thư đều không thể giúp đỡ. Hết cách, lão phu cũng chỉ đành mang kho báu đi tìm Lục gia hỗ trợ. Nhưng ai ngờ, ai ngờ còn chưa được gặp bóng người Lục gia nào thì bản đồ kho báu đã bị người Lục gia cướp đi mất!”