Chương 413ĐẠI HÔN (1)
Tần Hòe Viễn nhìn ánh mắt như trẻ con chờ kẹo của lão Thái Quân, nhất thời không nói gì.
Yết hầu nhấp nhô một lát, ông mới nói: “Mẫu thân, số sính lễ này, chúng ta không thể giữ lại.”
“Vì sao?” Lão Thái Quân đứng vụt dậy, cất giọng the thé nói: “Có phải là Tôn thị xúi quẩy kia nói gì với con sao? Hôm nay chẳng lẽ ngay cả mẫu thân nói con cũng không nghe sao? Ta nói giữ lại thì giữ lại! Không những cá chiên bé, mà còn có rất nhiều sinh lễ, ta cũng phải giữ lại!”
“Con không quản lý việc nhà, không biết củi gạo quý giá mà! Một nhà đầy người, toàn bộ trông cậy vào một chút bổng lộc là đủ sao? Việc làm ăn buôn bán của Tam đệ con vẫn đang được lần lượt chuyển dời đến bên này, việc làm ăn chịu nhiều tổn thất, con có biết không?”
“Vợ con nói không được là không được sao? Đầu của nó bị lừa đá rồi! Nó không lo, con cũng không lo sao! Nó nói sợ Nghi tỷ nhi tới nhà chồng sẽ bị người ta khinh thường? Thực sự là làm ta cười chết mất! Nghi tỷ nhi đã bị Trung Thuận thân vương cưỡng đoạt từ lâu rồi, chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra, nhà chồng đã khinh thường nó từ lâu rồi, chẳng lẽ chỉ vì một chút sính lễ trả về mà bọn họ sẽ coi trọng nó hay sao?”
Tần Hòe Viễn yên lặng nhìn lão Thái Quân, hồi lâu mới nói: “Mẫu thân, lời nói này, là lời một tổ mẫu nên nói trước ngày thành thôn của cháu gái mình sao?”
“Con… Mông ca nhi, con muốn nói cái gì?” Lão Thái Quân nhìn Tần Hòe Viễn với vẻ không thể tin nổi.
Tần Hòe Viễn nói: “Việc bạc trong nhà bị mất mát, cũng không phải do Nghi tỷ nhi làm mất, vì sao phải lấy sính lễ của nó bù đắp vào?”
“Đây đâu phải là bù đắp? Nghi tỷ nhi đã là người của Tần gia, tất cả những gì của nó có đều là của Tần gia, nó đã giàu có như vậy, còn sắp trở thành Vương phi, lẽ nào trợ cấp một chút của cải cho người trong nhà cũng không được sao?”
Tần Hòe Viễn lắc đầu nói: “Mẫu thân, người nói như vậy là sai rồi. Nghi tỷ nhi cũng không thiếu nợ gì nhà ta, mà ngược lại, người làm cha như con còn mắc nợ nó rất nhiều. Vì sao mà cứ vì nước, vì nhà hy sinh con gái con như vậy?”
“Cuộc hôn nhân này tuy rằng tạm được, nhưng rốt cuộc là Thánh thượng tứ hôn, coi như danh giá. Nghi tỷ nhi là con gái một hàng thần, làm sao có thể đứng vững gót chân ở Vương phủ?”
“Chúng ta là người nhà của Nghi tỷ nhi, cho dù không hậu thuẫn được cho nó, thì cũng không thể kéo chân của nó như vậy được. Nếu chúng ta giữ lại số bạc và báu vật này, sau này làm sao Nghi tỷ nhi có thể ngẩng đầu ở Vương phủ?”
“Huống chi, có một việc mẫu thân còn chưa biết, con mới tới Đại Chu, làm gì có bạc? Tòa nhà mà hiện giờ cả nhà chúng ta ở, là do Nghi tỷ nhi mua bằng tiền riêng đấy!”
“Cái gì?” Rõ ràng là lão Thái Quân không thể tin được, lắc đầu nói: “Không thể như thế!”
“Sao lại không thể? Lẽ nào mẫu thân không biết tính tình của Nghi tỷ nhi? Nó biết con không có bạc, nên đã mượn danh nghĩa của con, tất cả chi phí đều là của nó bỏ ra. Nó không nói cho mọi người biết là vì sợ lão Thái Quân và các thúc thúc ở không được tự nhiên. Nghi tỷ nhi là một đứa nhỏ hiếu thuận, nó cũng không làm mất đi gia sản của mẫu thân, vì sao người không thông cảm nhiều hơn cho nó?”
Lão Thái Quân mím môi đứng tại chỗ, nhìn gương mặt nghiêm nghị của Tần Hòe Viễn, thầm nghĩ địa vị của mình trong nhà này đã thực sự nguy ngập lắm rồi.
Giờ đây, ngay cả Mông ca nhi hiếu thảo nhất cũng không chịu nghe lời của bà ta rồi, bà ta còn có cái gì để mà nói nữa?
“Thôi được, thôi được rồi, ta nói giữ bạc lại, chẳng lẽ là để một mình ta sử dụng chắc? Chẳng phải là ta vì cái nhà này sao? Con đã nói không để lại, thì không để lại thôi!”
Tần Hòe Viễn thầm thở dài, nói: “Mẫu thân có thể nghĩ thông được thì tốt. Con chỉ có một đứa con gái, chỉ muốn đối xử tốt với nó hết sức có thể. Mong rằng mẫu thân có thể hiểu được lòng của con.”
“Hiểu, hiểu! Chuyện đã như vậy rồi, còn muốn chúng ta hiểu thế nào nữa?”
Thấy lão Thái Quân vẫn không vui, Tần Hòe Viễn liền hạ giọng nói mấy câu vui vẻ dỗ dành bà.
Tất cả chuyện này, Tần Nghi Ninh đều không biết.
Bởi vì nàng rửa mặt xong là đã đi ngủ trước rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tần Nghi Ninh bị Tôn thị đánh thức.
“Nghi tỷ nhi, mau dậy chải đầu, canh giờ cũng không còn sớm nữa.”
Hôm nay Tôn thị mặc một bộ đồ đỏ dành cho dịp vui mừng, dáng vẻ hết sức hài lòng.
Tần Nghi Ninh dụi khóe mắt, nói: “Mẫu thân, chẳng phải đón dâu buổi tối sao? Con dậy sớm như vậy để làm gì?”
Vietwriter.vn
“Nha đầu này, con thấy có tân nương nào ngủ một mạch tới mặt trời lên cao như con không? Việc trong nhà khá nhiều, con mà không chịu dậy, chải đầu xong thì Toàn Phúc phu nhân (1) đã tới rồi.”
(1) Toàn Phúc phu nhân: Toàn Phúc phu nhân chỉ người phụ nữ may mắn còn cha còn mẹ, còn chồng, có anh chị em hòa thuận ở chung. Trước hôn lễ một ngày, Toàn Phúc phu nhân phải tới tân phòng quét giường, vừa đọc những câu vè cát tường, cầu vận may cho đôi vợ chồng mới.
Tần Nghi Ninh bất đắc dĩ đành phải nghe lời đứng lên đi rửa mặt, ăn một chút điểm tâm, rồi liền bị đưa tới trước gương.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong gương, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Tôn thị véo nhẹ lên khuôn mặt Tần Nghi Ninh, thở dài nói: “Thời gian qua nhanh quá, Nghi tỷ nhi mới về nhà chưa bao lâu đã phải lấy chồng rồi, mẹ còn gần gũi con chưa thỏa.”
Tôn thị nói xong, nước mắt liền tuôn rơi.
Tần Nghi Ninh vội đứng lên ôm Tôn thị, an ủi bà: “Dù thế nào, mẫu thân cũng đừng đau lòng, cũng không cần lo lắng. Vương gia đối xử với con rất tốt. Hơn nữa, Vương phủ ở kinh thành, sau này hai mẹ con ta có thể dễ dàng gặp mặt.”
“Ta biết. Không phải là ta đau lòng, ta chỉ vui mừng thôi.” Tôn thị sụt sịt mũi, vừa cười nhìn các tỳ nữ trong phòng: “Các ngươi đều theo Nghi tỷ nhi vào sinh ra tử, ta tín nhiệm nhất là các ngươi. Sau này các ngươi tới Vương phủ, cũng phải chăm sóc chu đáo cho cô nương, nhắc nhở cô nương.”
“Dạ, phu nhân, chúng nô tì đều đã biết.”
“Đại tẩu, Toàn Phúc phu nhân đã tới.” Ngoài cửa, Nhị phu nhân thông báo, liền đi nghênh đón Toàn Phúc phu nhân.
Việc chọn Toàn Phúc nhân là do sau khi Bàng Kiêu và Tần Hòe Viễn định ra, để Bàng Kiêu đi mời.
Người được mời là lão phu nhân Miêu thị của Quán Quân Hầu Tô gia.
Vị phu nhân này gia đình hòa thuận, phu thê ân ái, nữ nhân song toàn, con cháu đầy nhà, thật sự là một Toàn Phúc phu nhân.
Tôn thị vội ra cửa nghênh tiếp, cùng Nhị phu nhân dẫn Miêu phu nhân vào.
Miêu phu nhân tuổi chừng sáu mươi, tóc vẫn còn đen nhánh, thân hình cũng không giống người già.
Bắt gặp ánh mắt của Tần Nghi Ninh trong gương, Miêu phu nhân liền khen một câu: “Cô nương thật là xinh đẹp!”
Bà lấy sợi bông, thấm vào phấn, bắt đầu se lông mặt cho Tần Nghi Ninh, miệng lẩm bẩm nói những lời tốt lành.
Sau khi se lông mặt, lại sửa sang tóc ở thái dương.
Kế tiếp, bà cầm lược làm bằng sừng tê giác tới chải đầu cho Tần Nghi Ninh.
Vừa chải đầu, vừa phải nói những câu may mắn như “Nhất sơ cử án tề mi, nhị thúc cả nhà phú quý…”
Tần Nghi Ninh không nói gì, để mặc Miêu phu nhân muốn làm gì thì làm. Nàng nhìn mình trong gương, nghĩ đến hôm nay thực sự là ngày thành hôn của mình, cảm thấy trong lúc nhất thời vẫn có phần chưa quen.
Thời gian thực sự qua quá nhanh, mới ngày nào nàng còn lo lắng cho tương lai của nàng và Bàng Kiêu, nhưng hôm nay vấn đề đã được giải quyết toàn bộ rồi.
Nàng vô cùng may mắn khi được người nhà yêu thương như vậy, cũng như nhận được sự đối xử thật lòng của Bàng Kiêu.
Phải chăng sự gian nan khổ sở của nàng mười mấy năm trước, là đã tích lũy và giữ lại những may mắn, để bây giờ nàng mới được hưởng?
“Cô nương, ta thấy chiếc mũ phượng này thật sự là rất đặc biệt.” Miêu thị cầm chiếc mũ có hình ba con chim phượng đậu trên cây ngô đồng, đội lên đầu Tần Nghi Ninh, chỉnh lại những sợi tua cờ xâu ngọc bích rũ trước mặt nàng.
Tần Nghi Ninh mỉm cười, ngoại trừ vàng và đá quý, có lẽ lần này cưới nàng, Bàng Kiêu đã dùng hết bạc luôn rồi ấy nhỉ?