Chương 417HOA CHÚC (1)
Bị khăn hỉ che khuất tầm nhìn, Tần Nghi Ninh chỉ có thể cúi đầu nhìn dưới chân. Nàng được đỡ lên ngồi ở mép giường, tiếp đó liền cảm thấy bên cạnh tấm đệm lõm xuống, một người thân thể hết sức cường tráng ngồi bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn lại, liền thấy chiếc áo khoác đỏ và đôi chân thon dài của Bàng Kiêu.
Toàn Phúc phu nhân mỉm cười bước tới, đặt gấu váy của Tần Nghi Ninh lên vạt áo bào của Bàng Kiêu. Tiếp đó, tay nàng chạm phải một cái khay, phía trên đặt ngang một thanh hỉ xứng, buộc một tấm đồng tâm kết màu đỏ thẫm.
“Mời tân lang giở khăn hỉ, từ nay về sau vừa lòng đẹp ý.”
Bàng Kiêu mím môi, khuôn mặt tuấn tú thản nhiên như không. Chỉ có hắn mới biết lúc này, cánh tay chém đầu giặc ở sa trường không do dự, lúc này cầm thanh hỉ xứng lại run lên!
Hắn nhìn về phía cô gái dịu dàng kế bên, tay khẽ run run bắt đầu khều tấm khăn cô dâu long phượng trình tường màu đỏ thẫm lên, giao hỉ xứng cho Toàn Phúc phu nhân.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, dưới ánh đèn vàng cam ấm áp, Tần Nghi Ninh cúi mặt, trang sức đẹp đẽ quý giá cũng không thể lấn át được dung nhan tuyệt sắc của nàng.
Trong thoáng chốc, trong tân phòng yên tĩnh, Bàng Kiêu đưa bàn tay to thon dài và đầy sức mạnh của mình vén những sợi tua rua phía trước mũ phượng, vắt lên hai bên con kim phượng trên mũ.
Đôi mắt long lanh như nước, chiếc mũi như ngọc quỳnh, cặp môi đỏ mọng, đẹp đẽ không gì sánh được.
Tất cả khách khứa và bằng hữu đến náo động phòng và xem náo nhiệt đều nín thở, một lúc sau mới hồi phục tinh thần.
Toàn Phúc phu nhân bắt đầu đọc bài thơ tát trướng(1).
Tát trướng: tục lệ cưới xin. Sau khi cô dâu chú rể bái lạy và ngồi lên giường, người phụ nữ có chồng sẽ tung đồng tiền, trái cây kết bằng lụa đủ màu về phía màn giường, để cầu phú quý cát tường, sinh nhiều quý tử, vừa ném vừa đọc bài thơ.
“Diệp nhị kê liên xán tử ma, phiến lang vân thốc nguyệt sinh ba. Lưỡng hành dẫn tán giao nghênh quỵ, tát quả tranh văn xướng đắc đa..."
Bên này vừa đọc, liền có trẻ con của khách khứa và bằng hữu vẩy táo đỏ, đậu phộng, nhãn, hạt sen vào ngoài Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh và trên giường tân hôn.
Khách mời liền trở nên sôi nổi, ai nấy hô to những lời chúc như sớm sinh quý tử, bách niên giai lão.
Sau khi tát trướng xong, Toàn Phúc phu nhân lại bưng tới một cái khay, trên đặt hai chén rượu bằng vàng ròng.
“Mời tân lang, tân nương uống rượu hợp cẩn, từ nay về sau hạnh phúc mỹ mãn, thiên trường địa cửu.”
Tần Nghi Ninh đưa tay nâng chén rượu lên, cùng khẽ cụng với Bàng Kiêu rồi liền tách ra.
Nàng ngẩng lên nhìn về phía Bàng Kiêu.
Bàng Kiêu cũng nâng chén rượu lên, đưa mắt nhìn nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt nóng rực của Bàng Kiêu như có thể hòa tan người ở trong đó. Tần Nghi Ninh có phần chật vật cụp mắt xuống né tránh.
Thấy gương mặt nàng đỏ như trái bồ quân, Bàng Kiêu vừa thích thú vừa yêu thương, vươn tay ra nắm lấy tay nàng kéo tới.
Khuôn mặt hắn và Tần Nghi Ninh càng gần lại, cuối cùng hai người kề môi uống chén rượu hợp cẩn ở bên vai.
“Tốt quá!” Mọi người hoan hô chúc phúc.
Tần Nghi Ninh buông chén rượu, cúi đầu xuống, Toàn Phúc phu nhân bưng tới một đĩa bánh chẻo, đưa đôi đũa làm bằng ngà voi cho nàng.
Tần Nghi Ninh hơi kinh ngạc, thầm nghĩ đây là nghi lễ gì, nhưng vẫn phối hợp tiếp nhận đôi đũa ngà voi, gắp một chiếc bánh cắn một miếng.
Dường như bánh chẻo chỉ được chần qua một chút nước nóng, mặt trong bột vẫn còn sống, nhân bánh toàn đường, đường còn chưa tan.
Tần Nghi Ninh nhíu mày nói: “Sinh đích.”
Nàng vừa ngẩng lên, đã thấy khuôn mặt tươi cười của Bàng Kiêu.
Toàn Phúc phu nhân cười ha hả: “Mọi người nghe chưa, đây chính là Vương phi tự nói đấy nhé! Sinh đích!” (Nguyên văn là 生的, nghĩa là còn sống (chưa chín), chữ 生 còn có nghĩa là “sinh đẻ”.)
Các nữ quyến trong phòng đều cười ha hả, rồi nhao nhao trả lời: “Nghe rồi, Vương phi nói “Sinh đích”! Vương phi mau sinh tiểu Thế tử cho Vương gia đi!”
Tần Nghi Ninh không nói gì, nhả miếng bánh chẻo ra, mặt mày đỏ bừng, cúi đầu xuống. Dường như trên môi nàng vẫn còn dính đường, liếm môi cảm thấy rất ngọt.
“Lễ kết thúc rồi, chúng ta ra bên ngoài uống rượu đi!”
Toàn Phúc phu nhân và mọi người đều ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Rất nhanh, trong tân phòng chỉ còn lại Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh.
Hai người sóng vai ngồi trên giường bạt bộ. Cách đó không xa, trên chiếc bàn vuông trải khăn đỏ thẫm, nến đỏ đang cháy sáng, đột nhiên “bụp” một tiếng, nổ ra một đóa hoa lửa.
Bàng Kiêu hắng giọng, giọng hơi khàn, nói: “Mẹ ta nói, nến hỉ nổ ra hoa lửa, là điềm tốt.”
“Ừm.” Tần Nghi Ninh cúi đầu, không biết phải nói gì.
Bàng Kiêu lại nói: “Nàng… à, mũ phượng nàng đội có nặng không? Ta tháo xuống giúp nàng nhé?”
“Ừm.” Tần Nghi Ninh mỉm cười nhìn hắn: “Mới sáng sớm, mẫu thân đã gọi thiếp dậy chải đầu búi tóc, thay y phục và trang điểm. Rõ ràng là buổi tối mới đến giờ, nhưng buổi trưa đã sửa soạn xong rồi, chiếc mũ phượng này lại là vàng thật, cổ thiếp mỏi như sắp gãy luôn rồi!”
Bàng Kiêu liền đứng dậy, với sự phối hợp của Tần Nghi Ninh, trước hết hắn rút mấy cây trâm ghim để cố định, kế tiếp dùng hai tay cẩn thận tháo mũ phượng xuống, rất sợ tóc nàng giắt lại trong mũ khiến nàng bị đau.
Trên đầu không còn bị đè nặng bởi vàng và đá quý, Tần Nghi Ninh cử động cái cổ, phát ra tiếng “răng rắc”, rồi vừa xoa xoa cái cổ, thở phảo một cái, nói: “Nếu ngày nào cũng đội thứ này, thiếp sẽ không chịu nổi đâu. Trên đầu có vật nặng như vậy, cũng không dám cúi.”
Bàng Kiêu mỉm cười, ngồi bên cạnh nàng, bàn tay to sờ vào cổ và vai nàng.
Cảm giác mềm mại và mịn màng dưới tay khiến Bàng Kiêu cảm thấy trong lòng xao xuyến, vội vàng ho khan một tiếng, rụt tay lại.
“Nghi tỷ nhi, vậy… vậy ta… ta đi ra ngoài kính rượu trước.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Bàng Kiêu, Tần Nghi Ninh liền biết hắn vừa nghĩ tới việc gì, mặt đỏ tới mang tai, nàng gật đầu nói: “Chàng đi đi, ra muộn là thất lễ đó.”
“Ừ, đúng rồi. Để ta gọi người tới chuẩn bị cho nàng ăn, lát nữa bọn họ mang tới cho nàng. Trước hết nàng tháo trang sức ra nghỉ ngơi đi, không cần chờ ta. Còn không biết mọi người còn náo nhiệt tới lúc nào đâu.”
Tần Nghi Ninh lại gật đầu.
Bàng Kiêu ngắm nhìn gương mặt dịu dàng của nàng, nhịn không được, mỉm cười vuốt má nàng: “Ta đi trước.”
Lúc này Tần Nghi Ninh hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ nhìn xuống, đôi mi dài rũ xuống, yên lặng gật đầu. Nàng không biết rằng dáng vẻ này của nàng càng khiến trong lòng Bàng Kiêu như có lửa.
Hắn vội vội vàng vàng đi nhanh ra ngoài.
Nếu cứ tiếp tục ở trong này, hắn sợ không kiềm chế được mình, thì sẽ không ra ngoài kính rượu được.
Đợi cho Bàng Kiêu rời đi, Tần Nghi Ninh mới thở ra một hơi.
Vừa rồi, hắn dán mắt nhìn nàng như thú dữ nhìn con mồi, như có thể ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Nhớ tới lời Tôn thị dặn nàng “Cứ để cho hắn muốn làm gì thì làm”, Tần Nghi Ninh cảm thấy vành tai mình nóng rực, phải đưa hai tay lên áp vào má, mới giảm được nhiệt độ xuống.
Đúng lúc này, có tiếng gõ nhẹ ở cửa phòng, rồi sau đó “két” một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, đã thấy bốn người Băng Đường, Ký Vân, Tiêm Vân và Thu Lộ bưng theo hộp thức ăn đi vào.
Băng Đường cười nói: “Vương gia vừa căn dặn, tuyệt đối không được để Vương phi mệt và đói, bảo bọn nô tỳ hầu Vương phi ăn một chút gì.”
“Vương gia đối với Vương phi thật là cẩn thận và chu đáo. Canh gà này do nhà bếp hầm với lửa nhỏ, xương thịt đều đã nhừ, trong canh còn có táo đỏ, cẩu kỷ, Vương phi ăn vào rất bổ.”
Thu Lộ vui vẻ đặt hộp thức ăn xuống, múc một chén canh gà cho Tần Nghi Ninh, lại bày ra mấy đĩa bánh ngọt và thức ăn.
Thực sự là Tần Nghi Ninh rất đói. Tôn thị sợ nàng lên kiệu, dọc đường bụng dạ không ổn, nên cả ngày không cho nàng ăn gì. Lúc này Ký Vân và Tiêm Vân giúp nàng cởi hỉ phục, xõa tóc ra, mặc trung y, ngồi bên bàn vuông ăn ngấu nghiến.
Ăn hai miếng bánh ngọt, mấy món ăn, lại húp nửa chén canh, Tần Nghi Ninh mới thở phào một cái: “Ài, bây giờ ta mới cảm thấy mình sống lại.”
Bốn tì nữ thấy vậy, đều không nhịn được cười.
Tần Nghi Ninh lại hỏi: “Tiểu Chúc đâu?”