CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 424ĐỘNG ĐẤT

Lý Hạ Lan đứng ngẩn ngơ tại chỗ, cơ thể dường như mới chớp mắt đã bị hút khô, người lảo đảo, cuối cùng không nhịn được ngã ngồi trên đất, ngẩng đầu rưng rưng nhìn Lý Khải Thiên, cuối cùng nhỏ giọng phun ra bốn chữ khô khốc, “Thần muội tuân chỉ.”



Lý Khải Thiên hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi sớm biết cái gì gọi “Thần muội”, cái gì gọi là “tuân chỉ”, chuyện cũng sẽ không tới nông nỗi ngày hôm nay! Tự ngươi suy nghĩ cho kĩ đi! Người đâu!”



Lệ Quan Văn cúi đầu tiến lên hành lễ: “Có nô tài.”



“Đưa An Dương Trưởng Công chúa về phủ Công chúa, cho hai ma ma bên người trẫm tới hầu hạ Trưởng Công chúa, điều thêm hai mươi cận vệ, một tổ mười người thay nhanh bảo vệ công chúa.”



Ý chính là muốn trông coi Lý Hạ Lan như phạm nhân.



Lệ Quan Văn hành lễ đáp vâng, đoạn nháy mắt cho cung nhân.



Cung nhân lập tức bước tới, đỡ Lý Hạ Lan đứng dậy đi ra ngoài.



Thái hậu nhìn mà đau lòng không thôi, chân mày nhíu chặt: “Hoàng đế! Người làm như vậy, có phải hơi quá mức rồi không?”



Lý Khải Thiên nghe vậy nheo nheo đôi mắt nguy hiểm: “Mẫu hậu, nhi thần tuy là con của người nhưng mỗi ngày vì giang sơn xã tắc mà bận rộn quay cuồng, Bàng Chi Hi là thần tử đắc lực của nhi thần, nay người ta mới tân hôn mà mới đó đã xảy ra chuyện ở chỗ của trẫm, chẳng lẽ trẫm không nên cho hắn một câu trả lời?”



“Trả lời thì nên trả, nhưng người cũng không thể đối xử với em gái mình như vậy được!”



“Vậy tức là, mẫu hậu cho rằng trẫm nên trách tội người đã dạy hư An Dương, thế có đúng không?”



Ngày thường Lý Khải Thiên vô cùng hiền lành hiếu thuận với Thái hậu, vậy nên Thái hậu đã sắp quên mất con trai mình có tính tình thế nào.



Ánh mắt âm trầm của Lý Khải Thiên nhìn tới khiến Thái hậu rùng mình, câu nói “đúng không” kéo dài kia tựa như con dao cứa vào da thịt, sự sợ hãi khiến cả người bà lạnh run.



Thấy Thái hậu như vậy, lửa giận trong lòng Lý Khải Thiên mới vơi được chút ít, nói: “Thái hậu cũng đã có tuổi, rất nhiều chuyện không nên vất vả quá. Lát nữa nhi tử sẽ cho người sửa lại Phật đường trong cung Từ An, về sau Thái hậu nhớ bái lạy Bồ Tát, nghĩ lại những việc đã làm, tu thân dưỡng tính, cũng cầu mong được thọ lâu. Bây giờ nhi tử đã là chủ của thiên hạ, chắc chắn sẽ lấy cả thiên hạ tới chu cấp cho người, điều kiện tiên quyết là người phải sống tới thật lâu, người thấy sao?”



Thái hậu trợn tròn mắt không tin nổi.



Ý Lý Khải Thiên, là bảo bà từ nay hãy yên phận niệm Phật trong phật đường, bớt đi ra quản lý những chuyện bên ngoài.



Vừa mới công khai giam giữ Lý Hạ Lan, y đã muốn giam lỏng bà?



Trong lòng Thái hậu đang gào thét.



Bà ta là mẹ ruột của y mà!



Sớm biết có một ngày con trai sẽ trở thành đứa bất hiếu như vậy, bà thà mong Lý Khải Thiên không trở thành Hoàng đế.



Nhưng lúc này, dù gì Thái hậu vẫn còn giữ được một chút lý trí. Huống hồ vốn chuyện hôm nay cũng là do Lý Hạ Lan sai.



Hành động ăn trong nồi, nhìn trong chén của Lý Hạ Lan quả thực cũng được coi là lẳng lơ. Khó xử nhất là, chuyện này còn bị chính Phò mã bắt ngay tại trận.



Nuôi không dạy là lỗi của cha, tính cách Trưởng Công chúa có vấn đề, tất nhiên là do Thái hậu dạy dỗ không tốt.



Một mặt, Thái hậu lo cho tương lai của mình, mặt khác còn phải lo cho quan hệ giữa Lý Hạ Lan và Quý Trạch Vũ, ngặt nỗi Hoàng đế đang trong cơn thịnh nộ, Thái hậu vẫn không dám khuyên ngay trước mặt Quý Trạch Vũ, chỉ đành trầm mặt đáp: “Hoàng đế nói phải.”



“Vậy thì tốt, mẫu hậu cứ ở cung Từ An hưởng phúc cho tốt đi.”



Dứt lời, Lý Khải Thiên nhìn sâu vào những cung nhân đang quỳ, “Mang hết những người này đi, hỏi rõ chuyện hôm nay.”



Lệnh xong liền quay gót đi thẳng, không để cho Thái hậu một cơ hội xin tha.



Nhìn bóng lưng Lý Khải Thiên, nước mắt Thái hậu tuôn trào như viên ngọc đứt dây.



Bà đã tạo nghiệt gì thế này!



***



Bên này, Bàng Kiêu vừa bế Tần Nghi Ninh rời khỏi cung Từ An, tiểu thái giám đã chuẩn bị xe ngựa sẵn. Bế nàng lên xe, mình cũng ngồi vào, Bàng Kiêu lệnh cho tiểu thái giám: “Chuẩn bị kiệu võng cho vị thái y này.”



Thái giám đáp vâng, lập tức đi chuẩn bị, đoàn người liền nhanh chóng đi ra khỏi cung.



Tần Nghi Ninh nằm trong buồng rung lắc, cảm thấy Bàng Kiêu vẫn luôn nắm chặt tay trái mình, đầu ngón tay miết chặt, rõ là vô cùng lo lắng.



Lại nghĩ tuy nơi này vẫn là trong cung, nói chuyện trên xe ngựa cũng không tiện lắm nhưng ám chỉ hắn một hai thì chắc vẫn có thể.



Liền nắm ngược lại tay Bàng Kiêu, dùng sức véo một cái, lại dùng đầu ngón tay gãi gãi trong lòng bàn tay hắn.



Bàng Kiêu lập tức trợn to mắt, đầu óc bị nỗi sợ vì nàng ngất xỉu làm cho đình trệ cũng bắt đầu vận động trở lại.



Sở dĩ Tần Nghi Ninh giả vờ bất tỉnh, nhất định là có nguyên nhân.



Dù gì nàng cũng không bị bệnh hoặc bị thương thật. Tuy hắn đã sợ tới tim sắp rụng luôn xuống, mùi vị đó thực sự không dễ chịu gì, nhưng chỉ cần nàng không sao, vậy là đã tốt lắm.



Ngón tay Bàng Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve viền mắt nàng, ý bảo nàng có thể mở mắt.



Lúc nãy Tần Nghi Ninh không chắc chắn có ai phát hiện ra mình vẫn vui vẻ khỏe mạnh hay không, giờ nhận được ám hiệu của Bàng Kiêu mới dám mở mắt.



Đôi mắt to đảo tròn một vòng, cuối cùng dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Bàng Kiêu, bất giác nở nụ cười thật tươi.



Băng tuyết tan rã, sông xuân nước ấm, Bàng Kiêu cảm thấy tâm trạng mới rồi còn giăng phủ mây đen của mình tức khắc hóa trời xanh quang đãng vạn dặm, chỉ cần thấy nét mặt vui vẻ của nàng, chính mình cũng không nhịn được cười theo, bàn tay nhẹ nhàng bóp bóp chóp mũi nàng, nói không ra tiếng: “Tiểu bại hoại.”



Tần Nghi Ninh chớp chớp hàng mi dài, cười cọ má vào chân hắn.



Đúng lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tần Nghi Ninh lập tức nhắm mắt tiếp tục giả vờ bất tỉnh.



“Vương gia, đã đến cửa cung rồi ạ.”



“Ừ.”



Bàng Kiêu bế Tần Nghi Ninh xuống xe, đổi sang xe ngựa của Vương phủ.



Đám Hổ Tử, Băng Đường thấy Tần Nghi Ninh được bế tới, bên cạnh còn có thái y đi theo cũng biết chắc trong cung đã xảy ra chuyện gì, đều sợ tới hồn phách bay tán loạn.



Xe ngựa chạy thẳng về Vương phủ, Bàng Kiêu cho người chạy xe vào thẳng cổng trong, lại bế Tần Nghi Ninh đi từ cổng trong về Cẩm Hoa Uyển.



Đặt nàng trên giường, lệnh thái y chữa trị.

Vietwriter.vn

Thái y xem qua, phát hiện trừ cơ thể yếu ớt với thiếu máu ra thì Tần Nghi Ninh không có gì đáng ngại, liền nói lại kết luận vừa rồi một lần, kế đó đi kê thuốc.



Nhân lúc trong phòng không có người ngoài, Bàng Kiêu mới nhỏ giọng dặn Hổ Tử: “Ngươi đi nói cho lão thái gia, thái phu nhân và lão phu nhân, cứ bảo bên này không có chuyện gì. Còn lại chờ lát nữa bọn ta gặp sẽ kể họ sau.”



Bắt được hai chữ “bọn ta”, Hổ Tử lập tức hiểu ngay, vội vàng phi như bay đi truyền lời.



Cậu ta biết rõ thái phu nhân thích Vương phi cỡ nào, nếu để bà biết Vương phi bị ngất ở cung Từ An, thái phu nhân lại chẳng xông thẳng vào cung đòi giải thích ấy chứ!



Thái y họ Lưu, chẩn bệnh kê đơn thuốc xong, Bàng Kiêu liền tiễn hắn ra ngoài.



“Lưu thái y có thể yên tâm. Về sau ông chứ định kỳ tới phủ chẩn mạch cho Vương phi, vấn đề an toàn sẽ không có việc gì.”



Lưu thái y cảm kích nói: “Vương gia thiện tâm, lão hủ vô cùng cảm kích.”



“Nói gì vậy.” Bàng Kiêu lại bảo Tạ Nhạc đưa Lưu thái y ra ngoài.



Tạ Nhạc hiểu ý, đương nhiên đưa một phong bao dày.



Khi Bàng Kiêu trở về phòng, Tần Nghi Ninh đã quấn chăn ngồi dậy, rướn cổ nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Người đã đi hết rồi?”



Chả hiểu sao lời này lại chọc trúng chỗ mềm mại trong lòng Bàng Kiêu. Hắn ngồi xuống mép giường, ôm Tần Nghi Ninh nói: “Đi hết rồi. Vừa rồi đã có chuyện gì vậy? Nàng có biết không thế, vừa thấy nàng nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, ba hồn bảy vía của ta đều sợ hãi bay sạch hết. Nếu là vì ta sơ sót mà để nàng gặp bất trắc gì ngay dưới mắt, ta cũng không cần sống chi nữa, cứ đi luôn theo nàng cho xong.”



Tần Nghi Ninh ôm cổ Bàng Kiêu, má cọ nhẹ vào hõm vai và mé cổ hắn, “Chàng đừng sợ, thật ra cũng không có gì. Chỉ là ta không ưa cái mặt đó của An Dương Trưởng Công chúa, nàng ta cứ suốt ngày châm chọc không buông.”



Nói đến đây, Tần Nghi Ninh lui khỏi vòng ôm của Bàng Kiêu, nghiêm nghị nhìn hắn: “Chuyện này vốn là do chàng mà ra. An Dương Trưởng Công chúa chung tình với chàng như vậy, nhìn thấy chúng ta thành hôn thì cũng đứng ngồi không yên, vừa khéo hôm nay gặp được ta, tất nhiên sẽ muốn biết những chuyện giữa hai ta, lòng sinh đố kị, mới có thể nảy sinh ý trừng trị ta.”



Tần Nghi Ninh chọc vào má Bàng Kiêu, giọng điệu không khoan thứ: “Chàng nói thử xem, việc này có phải do chàng gây ra hay không?”



Bàng Kiêu tằng hắng mấy tiếng, bảo: “Nhưng trước nay ta chưa từng tỏ thái độ gì với nàng ta cả. Năm xưa thấy tuổi nàng ta còn nhỏ, cũng chỉ đơn thuần coi là em gái, đến bây giờ, nàng ta chỉ là một đứa em gái đã lớn thôi. Huống hồ giờ đến cả huynh trưởng nàng ta cũng sinh ngăn cách với ta, ta còn có thể có gì với nàng ta được nữa?”



“Ta biết chàng không có gì, nhưng nàng ta mắng khó nghe lắm.”



Tần Nghi Ninh tỉ mỉ kể lại hết chuyện vừa rồi trong cung Từ An.



“Vậy nên sở dĩ nàng giả vờ hôn mê chính là muốn lợi dụng chuyện này, khiến An Dương hoàn toàn biến khỏi tầm mắt?”



“Vương gia đúng là hiểu ta.” Tần Nghi Ninh cười nói: “Cho dù giữa hai người không có gì, nhưng nàng ta đã là thê tử của Quý Phò mã, thế mà đồng thời vẫn mơ ước phu quân ta, chàng nói ta có thể tha cho nàng được không? Cái tính cách ấy, đúng là bôi tro trát trấu lên thể diện Hoàng gia.”



“Nàng nói đúng.” Bàng Kiêu tự biết đuối lý, chỉ an phận không dám động tay động chân gì, ngoan ngoãn trò chuyện suông với Tần Nghi Ninh.



Được khen ngợi, Tần Nghi Ninh liền thẳng người, nói; “Giờ ta chỉ mong là Lý Hạ Lan làm ra chuyện như vậy, Quý Phò mã chớ nên quá khổ sở trong lòng.”



Nghe vậy, lòng dạ Bàng Kiêu cũng khổ sở chua chát.



Huynh đệ tốt của mình, tất nhiên hắn hiểu tính người kia.



Một người muốn năng lực có năng lực, muốn dung mạo có dung mạo, còn võ nghệ cao cường, lại là chủ soái của Long Tương quân, thân phận rốt cuộc có chỗ nào không xứng với Lý Hạ Lan chứ?



Một nữ nhân phóng đãng lẳng lơ như thế…



Bàng Kiêu cảm thấy, để Lý Hạ Lan tới gần Quý Trạch Vũ lần nào chính là làm nhục Quý Trạch Vũ lần ấy.



Nhưng điều khiến Bàng Kiêu khổ sở nhất lúc này chính là, khuynh hướng yêu quý thiên vị của Thánh thượng với Quý Trạch Vũ ngày càng rõ ràng, Quý Trạch Vũ ở bên Thánh thượng cũng ngày càng bị bó buộc, không thể làm theo ý mình. Lấy một thê tử thân phận cao quý như vậy, dù người ta có làm sai chuyện gì cũng không thể.



Nghĩ một hồi, Bàng Kiêu lại thấy buồn thay cho huynh đệ.



Tần Nghi Ninh xuống đất, nói: “Ta phải đi thỉnh an mẫu thân và bà ngoại đã. Chuyện vừa rồi quá kinh động, sợ sẽ khiến họ hoảng sợ.”



“Ta đã cho người đi truyền lời ổn thỏa hết rồi, nàng không cần lo lắng những việc ấy.”



Tần Nghi Ninh mỉm cười đáp: “Người khác đi nói là việc của người khác, chúng ta tự tới nói mới là có hiếu tâm.”



Thấy nàng như vậy, Bàng Kiêu cũng chỉ đành nghe theo.



Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng nhiên có giọng Hổ Tử truyền vào: “Vương gia, mật báo từ phía nam tới. Mật báo nói lại đô thành Đại Yên xưa lại có động đất.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi