CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Bàng Kiêu nắm chặt tờ thánh chỉ màu vàng, giận dữ quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Thế Hùng.



Nhưng Tần Nghi Ninh đã trước một bước, nói: “Trước tiên Cố lão đại nhân nên nghĩ xem thất bại trong gang tấc là thế nào. Đúng rồi, lão đại nhân cũng có thể ngẫm lại, cảm thấy hành động ích kỷ hại Yên Quận vương tới nông nỗi này là thế nào. Yên Quận vương vốn có thể sống một cuộc đời bình an, bây giờ đã bị dã tâm của đại nhân phá hỏng hoàn toàn! Cảm nhận như thế nào khi không những đại nhân làm tan cửa nát nhà, mà còn làm hại chủ tử, mất cả chì lẫn chài như thế này? Dễ chịu chứ?”



“Ngươi! Tiện nhân!”



“Không dám nhận. So với lão nhân gia như ngài, giẫm đạp cả chủ tử để trèo lên cao, thì ta còn kém xa lắm.” Tần Nghi Ninh vịn Bàng Kiêu đứng lên.



Cố Thế Hùng tức nghẹn đến mức ho khan, đám ngực thở hổn hển.



Lời lẽ của Tần Nghi Ninh thật sự là chọc đúng tâm can của ông ta. Một cựu thần như Cố Thế Hùng, không màng tiền bạc, chỉ muốn lưu danh sử sách. Nếu là thời thái bình, có thể làm một hiền thần suốt đời phò tá minh quân, đương nhiên là rất tốt, nhưng trong thời loạn thế, có thể làm một bề tôi tài năng bình định thế cuộc, thì càng thể hiện giá trị của bản thân.



Từ đầu khi Đại Yên mất nước, ông ta luôn nghĩ làm sao có thể lợi dụng kho báu kia, liên hợp quan quân Nam Yên, một lần nữa đưa Uất Trì Yến lên ngai vàng.



Thế nhưng khổ nỗi vẫn không có cơ hội, ông ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi thời cơ.



Hôm nay, cơ hội này xuất hiện trước mắt, chỉ là không sao ngờ được, lần này ông ta lại trúng kế nữa rồi!



Lần trước, ông ta cũng đã bị Tần Nghi Ninh lừa về tấm bản đồ kho báu.



Lần này thất bại, vậy mà lại nhìn thấy gương mặt đáng ghét của Tần Nghi Ninh, hơn nữa còn bị chọc thẳng vào tâm can.



Quay đầu lại nhìn Uất Trì Yến, Cố Thế Hùng giật mình hoảng sợ khi phát hiện, lúc này ánh mắt của Uất Trì Yến nhìn ông ta, có vài phần suy đoán và nghi ngờ.



Cố Thế Hùng chấn động cả người.



Uất Trì Yến đã tin những lời gây chia rẽ vừa rồi của Tần Nghi Ninh!



Vốn hai người bọn họ bị bắt tại chỗ, tình huống sau này đã không thể phỏng đoán rồi, ai ngờ Tần Nghi Ninh nói vài ba câu đã thành công gây chia rẽ. Hơn nữa, Uất Trì Yến, người mà ông ta đã tận tâm tận lực cống hiến, lại nghe lời của Tần Nghi Ninh.



Hồng nhan họa thủy, quả thật là hồng nhan họa thủy mà!



Trước mắt Cố Thế Hùng biến thành một màu đen, thân thể mềm nhũn ngửa ra sau rồi ngã xuống.



Uất Trì Yến vốn bắt đầu nảy sinh oán hận đối với ông ta, thấy vậy vội lo lắng bước tới đỡ dậy.



“Cố lão đại nhân, ngài không sao chứ? Cố lão đại nhân!”



Thấy Cố Thế Hùng thật sự té xỉu, cho dù trong lòng Uất Trì Yến có oán trách ông ta đến mức nào, thì rốt cuộc hai người cũng là người nhà với nhau. Đột nhiên, Uất Trì Yến ngẩng đầu lên, phẫn nộ nhìn về phía Tần Nghi Ninh, trong ánh sáng u ám của hang động, trong mắt Uất Trì Yến như có hai đám lửa vừa được đốt lên.



“Vì sao ngươi phải làm như vậy? Hôm nay ngươi đã trèo lên chức vị cao, có thể suốt đời không lo, lẽ nào bản thân được tốt đẹp rồi, sẽ quyết liệt đối xử như vậy với người cố quốc hay sao?! Thảo nào trong sách nói “Duy tiểu nhân dữ nữ tử nan dưỡng dã” (Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó dạy)! Quả thật là vong ân phụ nghĩa! Ta thấy ngươi đã quên mất mình là người Đại Yên vong quốc rồi!” Tiếng thét khàn giọng của Uất Trì Yến vang vọng trong hang, có vẻ đặc biệt chói tai.



Tần Nghi Ninh giận tái mặt, cười nhạt nói: “Ngươi còn biết mình đang nói cái gì không? Đừng đem hậu quả do mình nhu nhược vô năng tạo ra, đều đổ lên đầu người khác. Chẳng lẽ ngươi nói ra câu nào cũng đều trách người khác, trong chuyện này, ngươi thực sự không đáng trách sao? Ta quả thật là nữ tử, nhưng ta hành sự đoan chính, việc đem nữ nhân của mình vứt bỏ, không phải là chuyện ta có thể làm!”



“Ngươi!” Uất Trì Yến giận dữ giận dữ chỉ mặt Tần Nghi Ninh, nhưng miệng không nói được lời nào.



Tần Nghi Ninh lại một lần nữa cười châm biếm, hoàn toàn không muốn nói với Uất Trì Yến thêm nửa lời nào nữa.



Nàng rất may mắn vì trước kia không hề lo lắng cho cái gọi là tiền đồ của gia tộc mà đi làm cái việc bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay cao, bằng không gặp phải một nam nhân như vậy, không cần người khác làm gì, bản thân nàng cũng sẽ lập tức sụp đổ.



Bàng Kiêu thấy mấy lời lẽ của Tần Nghi Ninh khiến Uất Trì Yến á khẩu không trả lời được, trong lòng hắn còn thoải mái hơn so với lúc được phong vương bái tướng. Hắn ôm Tần Nghi Ninh, quay sang Vưu Mãnh đang đứng xem náo nhiệt, nói: “Tuy là có thánh chỉ, nhưng dù sao bản vương cũng là huynh đệ kết nghĩa của Thánh thượng, cũng phải đưa ra một số đề nghị. Thứ nhất, lập tức thông báo cho quan phủ địa phương, phái binh vây quanh phụ cận, để tránh dọc đường sinh loạn. Thứ hai, chi bằng chờ binh mã đến đông đủ, sau khi nhận được thánh ý, mới bắt đầu vận chuyển.”



Vưu Mãnh ngoài cười như trong không cười, chắp tay nói: “Chuyện này không phiền Vương gia quan tâm. Tất cả công việc, Thánh thượng đều cho mạt tướng thực hiện, mạt tướng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”



“Ngươi nắm chắc chứ?” Bàng Kiêu cười nhạt: “Ta thấy đây là ngươi nhân cơ hội ăn cướp kho báu của thẳng thắn mới đúng!”



“Ngươi đừng vội ngậm máu phun người!” Vưu Mãnh phẫn nộ gầm to hơn: “Mặc dù mạt tướng không có quan tước cao như Vương gia, nhưng lòng trung thành của mạt tướng có trời đất chứng giám! Vương gia suy đoán mạt tướng như vậy là có rắp tâm!”



“Vưu tướng quân không cần lo lắng như vậy, cây ngay không sợ chết đứng, nếu ngươi thực sự không ham muốn kho báu của Thánh thượng, thì nên hành động công khai để người khác nhìn thấy mới đúng, nhưng ngươi vẫn cứ độc đoán, như thế khó tránh khỏi làm bản vương nghi ngờ.”



“Đây là mạt tướng tuân theo khẩu dụ của Thánh thượng mà hành động! Vương gia đã tiếp nhận thánh chỉ rồi, từ bây giờ trở đi, Vương gia chỉ cần đưa Vương phi và tùy tùng chờ đợi tại chỗ, chuyện còn lại không phiền Vương gia nhọc lòng!”



Nghe Vưu Mãnh nói mấy lời, Bàng Kiêu im lặng, hai tay buông thõng bên người nắm chặt, như thể làm như vậy có thể đè nén được sự phẫn nộ và nóng nảy trong lòng.



“Ngươi làm như vậy, bản vương nhất định phải bẩm báo Thánh thượng!”



“Được! Vương gia cứ việc bẩm báo. Bồ câu đưa thư có đủ không? Nếu thiếu, mạt tướng có thể cho Vương gia mượn. Ha ha!” Vưu Mãnh nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Bàng Kiêu, liền vừa phấn khích vừa liều lĩnh ngửa mặt lên trời cười to, rồi vẫy tay một cái, ra lệnh cho Long Tương quân tiến vào kiểm kê bạc trong rương.



Bàng Kiêu và Tần Nghi Ninh bị đồn vào góc tường, thấy các binh sĩ hăng hái làm việc, hắn liền nói: “Thôi được, chúng ta rời khỏi đây đã.”



Tần Nghi Ninh cũng gật đầu.



Nhưng khi hai người vừa định bước lên đường dốc thoai thoải trở lên mặt đất, Vưu Mãnh lại trước một bước ngăn lại.



“Xin Vương gia dừng bước!”



Bàng Kiêu quay đầu lại: “Chuyện gì?”



“Ý chỉ của Thánh thượng nói, để Vương gia ở tại chỗ đợi lệnh, hai chữ “tại chỗ” ý tứ thế nào? Lẽ nào Vương gia đọc không hiểu?” Vương Mãnh mỉm cười, ý tứ hàm súc. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Bàng Kiêu nghe vậy, cố gắng nhẫn nhịn, nói: “Vương phi sức khỏe yếu, không chịu nổi khí lạnh trong lòng đất, Thánh thượng bảo ở tại chỗ đợi lệnh, cũng không nói nhất định phải ở trong hang!”



“Đây là Vương gia muốn kháng chỉ sao? Ngài làm như vậy, mạt tướng rất khó làm!”



Vưu Mãnh vừa dứt lời, Bàng Kiêu đã vung tay tát cho hắn một bạt tai.



“Bốp!” một tiếng giòn giã, Vưu Mãnh bị đánh mạnh đến nỗi đầu lệch đi, lập tức nhìn Bàng Kiêu với vẻ không thể tin nổi: “Sao ngươi lại đánh người?”



“Thế này thì không khó làm rồi chứ?”



“Hả?”



“Bản vương không chịu ở trong hang, ngươi khuyên bảo, bản vương không nghe, còn đánh ngươi, ngươi cứ việc bẩm báo Thánh thượng, như thế lỗi này ngươi sẽ không phải gánh chịu, không khó làm chứ?” Bàng Kiêu vặn vặn nắm tay, nắm đấm cứng như sắt phát ra tiếng kêu răng rắc của các đốt ngón tay.



Lúc này Vưu Mãnh mới hiểu ra, không thể tin nổi nói: “Đây hoàn toàn là Vương gia chơi xấu ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi