CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lúc này ngoại viện đang náo nhiệt, còn mơ hồ có tiếng ê a hát hí khúc truyền đến, trên đường tắt và gần hòn non bộ cũng có tỳ nữ vội vã đi qua.



Sợ đụng đầu quý khách của Tần Hòe Viễn, Tần Nghi Ninh vội men theo một con đường nhỏ vắng lặng đi tới nguyệt lượng môn, rẽ một lượt là tới nơi Liễu Nha vừa nói với mình.



Nơi này thường ngày được dùng làm nơi tiếp khách của ngoại viện, chỉ là nó hơi chật, vị trí lại xa, hiển nhiên là chỉ những người có địa vị thấp sử dụng.



Tần Nghi Ninh vào tiểu viện, thấy một người đàn ông cao gầy đứng quay lưng về phía mình. Hắn khoác một chiếc áo choàng lông trắng như tuyết, nhìn rất quen mắt. Bên cạnh có một thiếu niên sai vặt mười ba, mười bốn tuổi, nhìn thấy nàng, cậu ta vội hành lễ.



Người kia xoay người lại, quả nhiên là người thanh niên Tần Nghi Ninh đã gặp ở phủ Ninh Vương.



Nàng hơi kinh ngạc.



Theo suy đoán của nàng, vị này hẳn là con trai của Ninh Vương, người con trai đã từng được hoàng đế nhận làm con thừa tự.



Không ngờ việc Ninh Vương chuyển lời tặng tranh là do hắn đích thân tới tặng.



Vị này thân phận cao quý, sao có thể đón tiếp hắn ở tiểu viện hẻo lánh này?



“Hóa ra đúng là tôn giá.”



Tần Nghi Ninh quỳ gối hành lễ:



“Người hầu sơ xuất, mới sắp xếp tôn giá chờ ở chỗ này. Ta lập tức phân phó bọn họ chuẩn bị phòng khách.”



Nghe vậy, người thanh niên cười khẽ, mi tâm vốn thường xuyên nhíu lại hơi giãn ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Nghi Ninh, giọng cũng rất điềm đạm:



“Cô nương không cần để ý, là ta bảo bọn họ đưa ta tới chỗ nào khuất nẻo. Dù sao thì ba ngày nữa mới tới lượt ta, mà hôm nay Thái sư đãi khách, có rất nhiều người quen, để họ nhìn thấy ta hôm nay đã tới thì không tiện lắm.”



Cái gì mà “Ba ngày nữa mới tới lượt ta”?



Tần Nghi Ninh nhớ lại lời lão Thái Quân nói lúc nãy, ba ngày nữa tiệc đãi Thái tử đích thân tới phủ mời Thái sư làm thầy sẽ diễn ra.



Tần Nghi Ninh cả kinh, vội quỳ xuống hành đại lễ:



“Thì ra là Thái tử điện hạ, tiểu nữ lỗ mãng quấy rầy, xin điện hạ thứ tội.”



Thu Lộ nghe nói vị này là Thái tử, sợ hãi đến mức chân tay đều lạnh, “Phịch” một tiếng quỳ xuống rồi.



“Ngươi và ta quen biết thì cũng không cần để ý đến thân phận, sao lại căng thẳng như vậy? Ta tên là Uất Trì Yến, tự là Thanh Yến, cô nương chỉ cần xem ta là một người bạn, hoặc là học trò của phụ thân cô nương cũng được.”



Uất Trì Yến đưa tay làm động tác đỡ nàng đứng lên.”



“Thần nữ không dám.”



Tần Nghi Ninh lui về phía sau hai bước, lễ độ nói:



“Lần trước đoán sai thân phận của điện hạ, trong lời nói nếu có gì thất lễ, xin điện hạ thứ tội.”



“Ồ? Ngươi đoán ta là ai?”



Uất Trì Yến nghe ra sự khác lạ trong lời nói của Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh cúi đầu nói:



“Tiểu nữ tưởng ngài là vị Thế tử được hoàng đế nhận làm hoàng tử.”



Uất Trì Yến khẽ cười thành tiếng:



“Vì sao nàng nghĩ ta là vị kia? Chúng ta không có điểm nào giống nhau, hơn nữa hắn lớn tuổi hơn ta.”



Tần Nghi Ninh cung kính đáp:



“Tiểu nữ suy đoán từ lời lẽ và cử chỉ của ngài, cũng như cách ngài xưng hô với Ninh Vương. Chỉ có điều, tiểu nữ không sao ngờ được ngài là Thái tử, đã bình phẩm bừa bãi về tranh của ngài, thật là xấu hổ.”



“Không, lời nói của nàng hôm ấy đã rất có ích cho ta, có thể nói là mở mang đầu óc, khiến ta hiểu ra, một bức tranh tốt không phải nhờ ở kỹ xảo thành thạo mà là thật sự hiểu rõ thế giới này và miêu tả nó dưới một hình thái chân thực nhất, như vậy mới có thể mang lại cho nó một linh hồn.”



Nói đến vẽ tranh, Uất Trì Yến thao thao bất tuyệt, đôi mắt sáng ngời:



“Nếu ta không phải là Thái tử, ta thật sự muốn đi thăm thú khắp nơi, ngắm nhìn giang sơn gấm vóc, như vậy nhất định có thể vẽ ra những bức tranh có hồn.”



Nghe vậy Tần Nghi Ninh nhìn xuống, che giấu cảm xúc trong ánh mắt.



Quả thật Thái tử điện hạ rất say mê thư họa.



Thế nhưng, với tư cách là Thái tử của một quốc gia, trước tình thế bấp bênh hiện nay của Đại Yên, hắn vẫn có thể an nhàn như vậy, phải chăng là không tốt lắm?



“Điện hạ, vì sao ngài tặng bức “Bát tuấn đồ” cho ta?”



Tần Nghi Ninh đưa trọng tâm câu chuyện trở về quỹ đạo.



Uất Trì Yến lấy lại tinh thần, cười nói:



“À, bức tranh đó đặt ở phủ Ninh Vương không thích hợp, tặng cho cô nương thì không sao cả. Hơn nữa, chuyện lần này thành công như vậy, xem như là tạ ơn cô nương.”



Tần Nghi Ninh vừa nghe liền hiểu rõ.



Trong bức họa kia, ngựa đầu đàn không phải là con ngựa cầm đầu, nhìn vào, người ta có thể giải thích thành vài ý.



Có thể nói nó phản ánh Hoàng đế ở ngôi nhưng không làm chính sự.



Còn có thể giải thích thành “Ngựa đầu đàn” đóng vai trò dẫn dắt, nhưng lại phải ở sau lưng kẻ khác.



Tranh này treo trong nhà của người có tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế, có thể khiến người ta xuyên tạc thành Ninh Vương châm biếm tình thế của thiên tử, thậm chí người sâu xa hơn còn có thể liên tưởng rằng Ninh Vương không thần phục Hoàng đế, nhưng treo trong phòng một cô nương thì không sao cả.



Đối với câu “chuyện lần này thành công”, hẳn là nhắc tới việc Ninh Vương vạch tội Tào Thái sư thành công, khiến ông ta mất chức.



Nhưng Tần Nghi Ninh không muốn nhận bức tranh này.



“Thái tử ban thưởng tranh, lẽ ra tiểu nữ không nên chối từ, nhưng dù sao nam nữ hữu biệt, xin Thái tử thu hồi tranh lại.”



Nói rồi, nàng bảo Thu Lộ đi tới lấy bức tranh.



Uất Trì Yến nhíu mày, tùy tùng bên người hắn lập tức đi ngăn cản Thu Lộ.



“Cô nương cần gì phải tỏ ra xa lạ với ta như vậy? Cho dù cô nương không làm gì cả, thì phụ thân cô nương cũng đã là Thái sư, có quan hệ ràng buộc với đông cung Thái tử ta. Mà nói không chừng, ngay cả cô nương sau này cũng sẽ như vậy, bây giờ chối từ, là có ý gì?”



Tần Nghi Ninh nghe vậy, trong lòng chấn động, ngờ vực nhìn về phía Uất Trì Yến.



Uất Trì Yến đang nhìn nàng bằng đôi mắt sáng quắc, ánh mắt đầy thâm ý, hơn nữa da mặt trắng nõn của Thái tử đang từ từ đỏ lên, khiến ngay cả cổ áo lông trắng như tuyết dường như cũng đỏ theo.



Đối diện với ánh mắt trong suốt như nước của Tần Nghi Ninh, Uất Trì Yến không duy trì được quá hai hơi thở, mặt đã đỏ lên, tim đập dồn, lúng túng ho khan hai tiếng, nói:



“Cô nương giữ bức tranh đó lại đi, nếu không muốn, thì đốt đi. Ta còn có việc, sẽ không nán lại. Cáo từ.”



Vừa dứt lời, liền xoay người đi. Vietwriter.vn



Tần Nghi Ninh nhìn theo bóng lưng hắn vội vã dẫn theo người rời đi, trong đầu nghĩ tới một từ “Chạy trối chết”.



Tâm trạng nàng hơi ngưng trọng.



Vừa rồi Thái tử đã nói rất rõ ràng rồi. Lẽ nào đúng như mọi người suy đoán, thời gian tới cuộc sống của nàng sẽ ràng buộc với Đông Cung?



Xem ra Thái tử cũng có ý này.



Hơn nữa hôm nay nàng là con gái của Thái sư, về thân phận và địa vị cũng có thể nói là tương xứng.



Thế nhưng không hiểu sao, trong lòng Tần Nghi Ninh cũng không cảm thấy vui mừng vì sắp trở nên đại phú đại quý, còn có thể có một ngày trở thành mẫu nghi thiên hạ.



Cuộc sống đó không phải là cuộc sống nàng mong muốn.



Nàng chỉ muốn cả nhà bình an, sống một cuộc sống bình thường yên ổn, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu yên ổn.



Làm vợ của Thái tử hay làm vợ của Hoàng đế cũng đều không yên ổn.



Thế nhưng, nếu chuyện này thật sự xảy ra, nàng có thể từ chối sao?



Hôm nay phụ thân trở thành Thái sư, chẳng khác nào đã chọn đứng về một phía rồi. Để củng cố địa vị, kết thông gia là biện pháp tốt nhất, nếu phụ thân thật sự muốn kết thông gia với Hoàng đế, thì nàng là người duy nhất để chọn lựa.



Là con gái Tần gia, nàng không thể từ chối việc sắp xếp này. Huống hồ, ở trong mắt những người khác, đó là việc vô cùng vinh dự, khiến bao nhiêu người ước ao, đố kỵ.



Trên đường trở lại Tuyết Lê Viện, Tần Nghi Ninh lặng lẽ suy nghĩ.



Thu Lộ đã tận mắt thấy cảnh tượng lúc nãy, đến bây giờ mặt vẫn còn đỏ, thấy Tần Nghi Ninh không nói lời nào, nàng cũng không dám nhiều lời.



Trở về phòng nhìn thấy bức tranh kia, bỗng dưng Tần Nghi Ninh cảm thấy trong lòng buồn bực.



“Đem cất bức tranh này đi.”



“Dạ.”



Thu Lộ vừa đưa tay định lấy tranh đi, chợt nghe bên ngoài có tiểu nha hoàn nói:



“Tuệ Ninh cô nương, Lục cô nương tới.”



Vừa dứt lời, không đợi Tần Nghi Ninh lên tiếng, đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư Tần Song Ninh cùng bước vào, theo sau là đại nha hoàn của hai người.



“Nhàn rỗi vô sự nên tới chỗ Tứ tỷ ngồi chơi, Tứ tỷ không phiền chứ?”



Lục tiểu thư vừa nói, vừa ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn bát tiên.







Tần Tuệ Ninh cũng thản nhiên ngồi xuống.



Tần Nghi Ninh nhướng mày:



“Đương nhiên là không phiền rồi, chỉ có điều ta thấy lạ, rõ ràng là Lục muội và Tuệ Ninh cô nương không thích ta, vì sao còn muốn đến chỗ ta cho bẽ mặt? Thu Lộ cất bức tranh đi, Liễu Nha, bưng trà.”



Lục tiểu thư và Tần Tuệ Ninh đều không ngờ, ngay cả một chút xã giao ngoài mặt Tần Nghi Ninh cũng không làm, lại nói toạc ra như vậy, trong một tích tắc, mặt hai người đều cứng đờ.



Thu Lộ và Liễu Nha đi làm phận sự theo sự sai phái của nàng.



Lục tiểu thư thấy Thu Lộ cầm bức “Bát tuấn đồ” lên định cuộn lại, liền bước tới đoạt lấy, miệng nói:



“Không ngờ chỗ của ngươi còn có tranh vẽ! Ngươi biết thưởng thức tranh sao?”



Nàng trải bức tranh ra, lạc khoản “Thanh Yến cư sĩ” đập vào mắt.



Lục tiểu thư phì cười, ném bức tranh xuống đất, cười ngất nói:



“Nói ngươi là người rừng ngươi còn không thừa nhận, một bức tranh giả như thế mà ngươi coi như báu vật, bảo người đem cất!”



Tần Tuệ Ninh cúi nhìn, cũng thấy lạc khoản trên bức tranh, trong lòng giật thót, đây là tranh Thái tử vẽ?



Thu Lộ cuống quýt cuốn bức tranh lại, rất sợ Lục tiểu thư sẽ giở trò xấu xa, giẫm đạp lên nó.



Tần Nghi Ninh hơi tức giận:



“Đương nhiên là ta không hiểu mấy thứ này. Nhưng ta sinh trưởng nơi thôn dã, chẳng lẽ Lục tiểu thư cũng lớn lên ở trên núi, không biết thế nào là lễ phép? Lục tiểu thư và Thất muội muội rõ ràng là chị em một mẹ sinh ra, mà sao tính tình quá khác biệt như vậy? Xem ra người được mẹ cả nuôi dưỡng bên mình, thật sự là càng có tri thức, biết lễ nghĩa hơn một chút, không đem những lý lẽ này chèn ép ta.”



Tiếng cười của Lục tiểu thư liền im bặt, nàng cười nhạt, nói:



“Ngươi đừng đắc ý! Đó chỉ là một bức tranh giả, tranh của Thái tử điện hạ chưa bao giờ tùy tiện tặng người. Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con gái nhỏ nhoi, cầm sợi lông gà mà cứ tưởng là lệnh tiễn!”



“Ta có gì mà phải đắc ý? Tất cả những gì ta có đều là lẽ đương nhiên, vậy thì vì sao ta phải đắc ý?”



Tần Nghi Ninh làm như không nghe thấy phần sau câu nói của Lục tiểu thư.



Tần Tuệ Ninh nghe vậy, trong lòng giật mình: Chẳng lẽ bức tranh kia thật sự là của Thái tử tặng? Tần Nghi Ninh làm thế nào mà đã quyến rũ được Thái tử rồi? Chẳng lẽ sau này nàng ta thật sự trở thành Thái tử phi?



Tần Tuệ Ninh không cam lòng, mặt mày sa sầm, ánh mắt tràn ngập thù hận, nói:



“Xem ra hôm nay phòng của Tiểu Khê muội muội thiếu đi hai đại nha hoàn, liền không ra thể thống gì rồi! Làm sao mà trà nóng cũng không có một ngụm cho bọn ta uống vậy?”



“Thiếu người cũng không phải là vì thượng bất chính, hạ tắc loạn sao? Người rừng giáo dục ra kẻ trộm mà, còn ăn trộm đồ của lão Thái Quân kia kìa!”



Lục tiểu thư nói xong, cười ha hả:



“Thế mà ngươi còn có thể dùng một bức tranh giả để làm ra vẻ oai phong.”



Tần Nghi Ninh siết chặt nắm tay.



Làm thế nào bây giờ, nàng lại muốn đánh người!



Bất chợt giữa lúc đó, trong viện bỗng truyền tới một loạt tiếng bước chân, Tần Nghi Ninh đứng dậy nhìn ra, thấy hai tỳ nữ xinh đẹp, tuổi chừng mười lăm, mười sáu dẫn theo một đám mấy nữ hầu tráng kiện tiến vào.



Thấy Tần Nghi Ninh đứng ở hành lang, hai tỳ nữ quỳ xuống hành lễ.



“Nô tỳ là Dao Cầm/Ngọc Kỳ thỉnh an Tứ cô nương. Thái sư gia đãi khách ở đằng trước, khách khứa và các nữ thân quyến tặng nhiều lễ vật cho cô nương, Thái sư gia sai nô tỳ tiện đường mang đến cho cô nương.”



Hai tỳ nữ nói xong tránh ra, mấy nữ hầu tráng kiện phía sau mang các hộp lễ vật đủ loại vào nhà.



Nhìn thấy lễ vật nhiều không đếm xuể như vậy, mặt mày Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư đều tối sầm.



Đây là ý gì? Vừa mới cười nhạo nàng ta, người này đã mang nhiều lễ vật như vậy tới đập vào mặt hai người rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi