CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Vưu Mãnh xuất thân quân ngũ, ghét nhất là đàn ông không có khí phách như Yên Quận vương, lúc này hắn cười nhạt một tiếng, nói: “Sẽ không? Nếu Yên Quận vương không ngốc, lúc bỏ đi hẳn là phải thấy được kết quả này rồi chứ?”



“Ngươi quy hàng Thánh thượng, Thánh thượng xem ngươi là thần tử, xem gia quyến của ngươi là thần tử, đương nhiên chiếu cố các ngươi. Thế nhưng ngươi lại sinh lòng phản loạn, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Thánh thượng thả ngươi đi. Ngươi tự đi tìm kho báu, muốn độc chiếm, còn mưu toan tạo phản xưng đế! Ngươi làm như vậy, không phụ lòng tín nhiệm của Thánh thượng sao?”



“Khi làm Hoàng đế, ngươi là hôn quân, thần dân của ngươi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Khi làm thần tử, ngươi lại sinh tâm phản loạn, thậm chí ngay cả người đầu ấp tay gối, ngươi cũng đang tâm vứt bỏ! Hôm nay thấy máu đổ, ngươi sợ? Ngươi có hối hận thì đã muộn rồi!”



Uất Trì Yến bị mắng chửi, mặt mày sớm đã trắng bệch, miệng mấp máy nhưng không thốt nên lời.



Rốt cuộc Vưu Mãnh thở phào, quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của Bàng Kiêu: “Vương gia, ý của Thánh thượng là để ngài và Vương phi ở tại chỗ đợi lệnh, hai người này cũng do ngài trông giữ.”



Mặt Bàng Kiêu trầm như nước, đoạt lấy thánh chỉ trong tay Vưu Mãnh, xem lướt qua thật nhanh, như thể để xác định đây là ý tứ của Thánh thượng chứ không phải là Vưu Mãnh nói bừa, lúc này mới đè nén sự tức giận, “Ừ” một tiếng.



Vưu Mãnh liền để lại hai mươi binh sĩ Long Tương quân: “Các ngươi ở chỗ này bảo vệ Vương gia, những người còn lại theo ta lên đường về kinh.”



“Dạ!” Đoàn người liền bắt đầu áp giải đoàn xe dài ngoằng lên đường.



Lần này ra ngoài, vì tránh bị tình nghi, Bàng Kiêu chỉ mang theo Hổ Tử và bốn thành viên Tinh Hổ vệ, còn Tần Nghi Ninh chỉ dẫn theo Băng Đường và Ký Vân cùng bốn người bọn Tiểu Mãn.



Hai mươi binh sĩ Long Tương quân ở lại kia, danh nghĩa là bảo vệ Bàng Kiêu, nhưng thực chất là trông chừng hắn, sợ bọn hắn tùy ý đi lại, cũng sợ bọn hắn tiết lộ bí mật về kho báu.



Tần Nghi Ninh tựa vào vai Bàng Kiêu, vẻ mặt ngưng trọng nhíu mày.



Rốt cuộc Lý Khải Thiên đã xé rách da mặt với Bàng Kiêu rồi.



Tuy rằng ngoài mặt, y cũng không có biểu hiện gì không lễ độ đối với Bàng Kiêu, nhưng trên thực tế, Lý Khải Thiên đã làm những chuyện gì? Sau khi tước quân quyền, vừa mới đưa Bàng Kiêu vào nội các, nhưng không hoàn toàn tín nhiệm, lại càng không trọng dụng.



Gặp chuyện khó khăn là cứu trợ thiên tai thì sử dụng Bàng Kiêu nhưng đã bố trí Bàng Kiêu giám thị Uất Trì Yến, lại còn ra lệnh đưa cả nàng theo!



Mọi người đều biết, nàng từng là người được Uất Trì Yến chọn làm Hoàng hậu, tuy không ai biết việc Bàng Kiêu dùng mưu kế mới khiến Uất Trì Yến từ bỏ, nhưng hễ người có đầu óc nào cũng biết Bàng Kiêu và Uất Trì Yến không hòa thuận.



Dọc đường đi cứu trợ thiên tai, lại sắp xếp như vậy, chẳng phải là muốn gây ra ngột ngạt cho Bàng Kiêu và Uất Trì Yến sao?



Bây giờ thì hay rồi, tìm được kho báu rồi, Bàng Kiêu đã hoàn toàn bị cô lập và vứt bỏ. Thậm chỉ ngay cả một tướng quân nho nhỏ như Vưu Mãnh, cho dù là quân công hoặc là tước vị đều kém xa Bàng Kiêu cũng dám thẳng mặt khiêu khích hắn.



Tình thế hiện nay, khiến nàng phải suy nghĩ kỹ càng về tương lai, làm thế nào để có thể bảo vệ Bàng Kiêu, bảo vệ mọi người bên cạnh nàng.



Lý Khải Thiên là một kẻ vong ân phụ nghĩa, quay lưng trở mặt, tin tưởng vào y thì kết cục sau cùng là chỉ có thể chờ chết.



“Nghi tỷ nhi?” Bàng Kiêu nghiêng đầu nhìn Tần Nghi Ninh.



Nàng nhu thuận tựa ở vai hắn, hắn vừa cúi xuống, là có thể nhìn thấy đôi mi dài chớp chớp và chiếc mũi thanh tú của nàng. Bàng Kiêu không kìm lòng được, đưa tay sờ sờ gương mặt của nàng: “Có phải là bị dọa sợ rồi?”



Lúc này Tần Nghi Ninh mới phục hồi tinh thần.



Thấy mấy người chung quanh đều lo lắng nhìn mình, lại nhớ tới vừa rồi mình làm như bên cạnh không có người, tựa vào vai Bàng Kiêu, thậm chí quên mất còn có nhiều người xung quanh, Tần Nghi Ninh liền hơi lúng túng.



“Thiếp không sao, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”



“Vậy đi ngủ một lát đi. Dù sao thì hiện giờ chúng ta cũng không có việc gì khác để làm. Còn phải chờ ý chỉ của Thánh thượng mới có thể tiếp tục lên đường đi cứu trợ thiên tai, cũng không biết việc chuẩn bị lương thảo như thế nào rồi.”



Khi bọn họ rời kinh, Lý Khải Thiên hoàn toàn không cho người đưa lương thảo đi theo. Nói là cứu trợ thiên tai, nhưng chỉ bố trí ba trăm binh sĩ Long Tương quân làm tùy tùng, như thể áp giải phạm nhân.



Bàng Kiêu biết quốc khố trống rỗng, có thể là trong lúc nhất thời, Lý Khải Thiên không lấy đâu ra nhiều lương thảo như vậy, còn cần thời gian để chuẩn bị, sau đó mới chở tới.



Hơn nữa, tất nhiên Lý Khải Thiên cũng đoán rằng chuyến này Uất Trì Yến trở lại Đại Yên, nhất định là có biện pháp tìm được kho báu. Vietwriter.vn



Hôm nay mọi điều đều cho thấy suy đoán của hắn và Tần Nghi Ninh đều đúng, nhưng tâm tình của hắn cũng không tốt hơn.



Kế hoạch của Tần Nghi Ninh rất tỉ mỉ, hoàn toàn đoán được tâm tư của Lý Khải Thiên, nhưng có đôi khi Bàng Kiêu thực sự mong rằng, suy đoán của hai người chỉ là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.



Tần Nghi Ninh đứng lên, đi về phía căn lều mới dựng.



Nào ngờ nàng mới đi một bước, Uất Trì Yến vốn vẫn một mực cúi đầu, đã hô to: “Ngươi đừng đi!”



Tần Nghi Ninh vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại liếc nhìn Uất Trì Yến.



Chỉ thấy mái tóc hoa râm của Uất Trì Yến tán loạn, mặt mày tái nhợt, ánh mắt đăm đăm, tròng mắt đầy tia máu, nước mắt tràn mi, rốt cuộc trông có phần điên cuồng.



Trong đầu hiện ra dáng dấp công tử nho nhã, cao quý khi lần đầu tiên gặp hắn ở phủ Ninh Vương, thậm chí Tần Nghi Ninh không thể nào tìm ra mối liên hệ nào giữa chàng công tử đó với người đang ở trước mặt mình hiện tại.



“Nàng đi nghỉ ngơi đi.” Bàng Kiêu ân cần nhìn Tần Nghi Ninh, rồi liền bảo mấy binh sĩ Long Tương quân: “Các ngươi sắp xếp ổn thỏa cho Yên Quận vương và Cố lão đại nhân, nhất định phải thận trọng, ngọn núi này rất nguy hiểm, không thể để bọn họ tùy ý đi lại.”



“Dạ!” Mấy binh sĩ đều cung kính đáp ứng.



Long Tương quân đã từng trấn thủ biên cương phía Bắc, tuy là binh lính dưới quyền Quý Trạch Vũ, nhưng quy định và kỷ luật trong quân cũng không hề thua kém Hổ Bí quân. Đối với một chiến thần như Bàng Kiêu, bọn họ cũng có phần hiếu kỳ và kính nể, huống hồ là cách hành sự của Bàng Kiêu xưa nay đầy khí phách và cũng đi chung một đường.



Tuy hiện nay Thánh thượng không tín nhiệm Bàng Kiêu, nhưng trong lòng những người này, Bàng Kiêu vẫn là một chiến thần.



Chức trách của bọn họ là bảo vệ và canh giữ, nhưng Bàng Kiêu sai phái bọn họ, bọn họ cũng vui lòng làm theo.



Do đó mấy người liền hợp lực đưa Uất Trì Yến và Cố Thế Hùng đang bị trói chặt như hai đòn bánh tét tới một chiếc lều ở cách đó không xa, giam hai người bọn họ vào trong đó.



Tần Nghi Ninh trở lại căn lều ở phía xa xa ôm chăn nghỉ ngơi. Không bao lâu sau, Bàng Kiêu cũng vào.



Các binh sĩ canh giữ đã quen thấy Bàng Kiêu thương yêu Tần Nghi Ninh như thế nào, rõ ràng nhìn thấy hai người trở lại nhưng cũng không lấy làm lạ. Mọi người đều vây quan lửa trại nướng thịt cười đùa. Chỉ có mấy binh sĩ Long Tương quân thường xuyên ngóng cổ liếc nhìn, chỉ cần Bàng Kiêu không đào tẩu thì không sao cả.



Bên này, Bàng Kiêu dùng bè tre che cửa lại.



Toàn bộ bốn phía xung quanh căn lều trúc đều được đóng chặt, chỉ có ánh mặt trời xuyên qua ống tre chiếu vào, từ nơi bóng râm, có thể nhìn thấy bụi nhỏ bay lượn.



Tần Nghi Ninh ôm lấy chăn mỏng mỉm cười nhìn Bàng Kiêu.



Bàng Kiêu cũng không nhịn được cười, cởi áo khoác ngoài và ủng, nằm trên đệm dày trải chiếu, kéo thân hình nhỏ nhắn và cả chăn về phía mình.



“Vương gia, bọn họ đều đang nướng thịt sao?” Ngụ ý là bên ngoài có người nghe trộm hay không.



Bàng Kiêu vẫn không trả lời ngay, mà nhắm mắt lại, tập trung tinh thần lắng nghe, thận trọng nhận định một hồi, rồi mới thì thầm: “Bọn họ đều đang nướng thịt.”



Tần Nghi Ninh liền yên tâm, thấp giọng nói: “Chúng ta không còn chim bồ câu đưa thư nào. Tuy nhiên thiếp nghĩ, hẳn là người của chúng ta đã sớm mai phục rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi