Tần Nghi Ninh dẫn người đứng sau lưng Bàng Kiêu, nghe rõ ràng về thảm cảnh này, lòng đau như có con dao cắt qua.
Mùa đông năm ngoài, mấy nhóm đội ngũ hàng thần chia nhau cùng tới kinh thành Đại Chu, để tòa thành đầy người chết sau nạn đói kém, thương tích chất chồng cho bách tính.
Dù nàng đã hết sức chứa chấp nhiều bách tính nhất có thể, tất cả những huyện thành xung quanh đều có đất đai của nàng, thu nhận những người đó về làm công cũng có thể đổi miếng cơm ăn. Nhưng dù nàng có giàu có sung túc hơn nữa cũng không thể cứu tất cả mọi người.
Huống hồ, cái chuyện động đất như thế này, bất kể là những cửa hàng mặt đường của Bàng Kiêu, thậm chí những ruộng đất ở những vùng nông thôn xa gần của nàng kia cũng không thể không chịu chút nào tổn hại.
Tổn thất họ chịu còn như vậy, những tổn thất của dân chúng tầm thường lại càng khó mà đong đếm.
Sợ cũng như Lưu tẩu tử họ vừa thấy khi mới vào thành, rất nhiều người đều tình nguyện dùng cách thức quyết tuyệt như vậy để kết thúc mọi đau khổ, đi đoàn tụ với người nhà đã qua đời.
Cả phòng chìm trong nặng nề, Củng Ưu lại nói: “Vương gia, triều đình không cung cấp lương thực, nạn đói năm ngoái đã sớm móc rỗng nơi này rồi, dân chúng tuy chết hơn phân nửa nhưng những người còn lại thì cũng phải ăn cơm hàng ngày chứ.”
“Vị trí nơi này lại đặc biệt, bởi vì đã từng là đô thành Đại Yên, bên trong có rất nhiều danh gia vọng tộc từng là quan lớn của Đại Yên. Những quan lại kia, người thì không muốn tới triều Đại Chu làm quan, người thì thực sự lớn tuổi nên buộc phải ở lại.”
“Vương gia, ta dám nói rằng, nhưng gia đình này, trong đô cũ và những huyện thành xung quanh có chừng hơn mười nhà, nhưng lương thực tích trữ trong tay họ thì lại chiếm tới bảy phần lương thực của toàn bộ cố đô.”
Củng Ưu siết tay, tức giận nói: “Những đám nhà giàu này, nhà nào nhà nấy chiếm nhiều lương thực như vậy thế mà ta đi hỏi mua thì chúng lại hét giá, vốn chỉ có chín tiền bạc một thạch gạo thô, nhưng giờ chúng lại bán tới tám lượng bạc một thạch! Người nói xem, thế chẳng phải là đang làm giàu trên nạn nước!”
Bàng Kiêu nghe mà mặt trầm hẳn xuống: “Đã tìm hết những nhà giàu có và quan lại cũ rồi?”
“Đi hết rồi.” Củng Ưu buồn bã lắc đầu: “Hình như cả đám đã thông đồng với nhau hết cả. Nếu bọn chúng muốn bán gạo, tám lượng bạc một thạch, cho dù các bách tính tới mua lẻ cũng không mua nổi. Ngài nói xem, động đất xảy đến, tại sao người xui xẻo lại toàn là bách tính chứ, những đám giàu có danh giá kia tuy cũng chịu họa nhưng bọn chúng vẫn còn nhân lực, chẳng mấy chốc đã sửa sang nhà cửa trở lại sạch đẹp khang trang, ta có muốn leo tường cũng không leo qua được.”
Sắc mặt tất cả mọi người đều không tài nào tốt lên được.
Hóa ra không phải kinh thành không có lương thực mà là những lương thực này, toàn bộ đều được cất chứa trong những nhà đại hộ. Mà những nhà đại hộ ấy thì lại cấu kết không chịu nhả ra.
“Vậy ngươi có từng nghĩ cách tới những nơi xung quanh thu gom lương thực?”
“Vương gia.” Sắc mặt Củng Ưu càng thêm tồi tệ, “Đợt động đất lần này, lớn có hai trận, nhỏ thì không đếm hết, những thành trấn liên lụy ước chừng có hơn hai mươi, về phía Nam hầu như không được mấy đường còn tốt, cho dù ta đi những huyện thành xung quanh tìm mua lương thực cũng chỉ có thể dựa vào đôi tay đôi chân này để trèo đèo đạp đá. Nếu thật sự mua được lương thực, vận chuyển tới cũng là một chuyện khó khăn.”
Bàng Kiêu đã hoàn toàn hiểu rõ, “Củng đại nhân, làm khó đại nhân rồi.”
Bàn tay kia vỗ lên bả vai gầy yếu của vị thư sinh vóc dáng không cao, “Thánh thượng một lòng bận tâm nơi này, ngặt nỗi lại gặp chuyện của Yên Quận vương, hơn nữa cho dù bản vương không nói thì ắt Củng đại nhân cũng hiểu rõ ràng, chiến loạn nhiều năm liên miên, quốc khố trống rỗng, Thánh thượng cũng thực sự có lòng mà không đủ lực.”
“Lời Vương gia hạ quan đã hiểu.” Củng Ưu thở dài một tiếng, liền đó đứng dậy, giọng nói hùng hồn: “Chính những lúc đất nước khó khăn thế này mới thật là là thời điểm bề tôi như chúng ta cần cố gắng, không cần nói những lời dễ nghe nữa, cũng không nói gì mà phân ưu cho Thánh thượng nữa, hạ quan chỉ thấy thương cho bách tính.”
Đột nhiên xoay người, Củng Ưu nhìn Bàng Kiêu, cười khổ tiếp: “Vương gia không nhìn thấy đó thôi, dân chúng của thành này đã khổ quá rồi! Gặp đám Uất Trì gia khốn kiếp kia nắm giữ chính quyền, bị bóc lột nhiều năm như thế, vừa hạn hán rồi đến nạn đói, chỉ mới khởi sắc hơn đã gặp động đất liên miên, ngài xem… Hạ quan nhìn thấy tận mắt, những thảm trạng đó, hạ quan thật sự không nhìn nổi nữa!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Khổ nỗi hạ quan lại không có bản lĩnh, trong thời khắc quan trọng này mà vừa không bạc vừa không lương, còn không bản lĩnh… Nói lời khó nghe, cho dù bây giờ có bạc cũng chưa chắc đã mua được lương thực.”
Nói đến đây, mặt Củng Ưu cũng đã lã chã nước mắt, buồn bã gục đầu xuống bàn khóc to, khiến mấy nha dịch đứng quanh cũng bị lây cảm xúc lau nước mắt, cả những hán tử của Long Tương quân do Bàng Kiêu dẫn tới cũng bi thương cúi thấp đầu.
Tần Nghi Ninh nhếch môi, nhìn tất cả vào trong mắt, âm thầm đưa ra vài quyết định.
Bàng Kiêu mặc Củng Ưu khóc một hồi mới thở dài tiếp: “Củng đại nhân chớ nên đau buồn. Hiện tại chúng ta phải nhìn về phía trước, những bách tính đã chịu nạn chúng ta không thể làm gì, việc cần làm tiếp theo chính là giúp những bách tính còn sống có thể tiếp tục sống sót.”
“Vương gia.” Củng Ưu nhìn Bàng Kiêu đầy xúc động, “Được! Có câu nói này của Vương gia, hạ quan nguyện lòng đi theo Vương gia, nhận làm phận dưới.”
“Chúng ta đều là vì bách tính, nói gì mà đi theo hay không đi theo? Tin chắc hai ta đồng tâm hiệp lực thì sẽ có thể tạo ra khởi sắc.” Bàng Kiêu mỉm cười nói.
Bấy giờ Củng Ưu mới ý thức được Bàng Kiêu từng có họa công cao chấn chủ, cái câu “đi theo” “nhận làm phận dưới” của mình lúc này sẽ dễ bị người ta xuyên tạc.
Nhưng hắn không hối hận vì đã nói những lời ấy, bởi vì vị Vương gia chiến thần này chính là người có thể dựa vào. Hắn không giống những hạng người mua danh trục lợi kia. Trong lòng hắn thực sự có sống chết của bách tính.
Chính sự chấm dứt ở đây, bấy giờ Bàng Kiêu mới gọi Tần Nghi Ninh tới, giới thiệu với Củng Ưu: “Củng đại nhân, đây là thê tử.”
Củng Ưu đã nhìn thấy Tần Nghi Ninh từ sớm, dù sao cũng là một đại mỹ nhân bực này, chỉ cần không phải người mắt có vấn đề thì đều có thể nhìn thấy ngay cái nhìn đầu tiên. Lúc đầu khi nàng đi vào theo Bàng Kiêu, Củng Ưu còn hơi giận thầm trong bụng, cứ tưởng là thị thiếp Bàng Kiêu mang tới.
Ai ngờ vị này lại là Vương phi.
“Hóa ra là Vương phi, thất kính thất kính.” Củng Ưu hành lễ.
Tần Nghi Ninh khuỵu gối đáp lễ.
Củng Ưu vội nghiêng người tránh đi, “Vương phi, việc này không được.”
“Được. Củng đại nhân cố thủ cố đô, trên đường vừa rồi trông thấy, tuy tình trạng của nạn dân thê thảm nhưng tất cả công việc thu gom dọn dẹp đều được tiến hành gọn gàng ngăn nắp. Bọn ta tới chậm, nơi này chỉ toàn dựa vào đại nhân cáng đáng, có thể khiến các nạn nhân sống sót không bị nhiễm ôn dịch, không để ôn dịch lan truyền ra, Củng đại nhân đã phải cực khổ nhiều! Thiếp chỉ là một giới nữ lưu, bất lực với chính sự, Củng đại nhân là công thần, sao lại không nhận nổi lễ này.”
Nói đoạn, Tần Nghi Ninh lại khuỵu gối thêm một lần.
Củng Ưu lại cuống quýt tránh đi, nhưng trong lòng thực sự thấy ấm.
Xem ra lời đồn không thể tin hoàn toàn, Trung Thuận thân vương và Vương phi đều không phải loại người không thể dựa vào như lời đồn. Trung Thuận thân vương không tàn bạo, mà Vương phi cũng không sắc đẹp hại người, cả hai đều là người hết lòng nghĩ cho bách tính.
“Vương gia, mấy ngày tới người hãy cứ nghỉ tạm ở phía sau nha môn. Hạ quan sẽ đi bảo thê tử sắp xếp nơi nghỉ.”
“Làm phiền.” Bàng Kiêu chắp tay.