CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lý Tri huyện cũng như Củng Ưu, vì bị tiếng xấu của Bàng Kiêu khi trước ảnh hưởng mà có một vài hiểu lầm.



Bây giờ nghe nói như vậy, thêm nghe cả nhà Bàng Kiêu và Tần Thượng thư của bộ Lễ lại có thể bán gia sản để lấy tiền quyên góp mua lương thực cho bách tính trong khu thiên tai, lại còn hạ lệnh không được khoe khoang truyền khắp, Lý Tri huyện cảm động nóng hết cả mắt.



Người lăn lộn trong quan trường, đâu có ai là người ngu, ai cũng tự có một cái cân phán xét trong lòng cả. Bàng Kiêu góp bạc nhưng không loa lên cho toàn dân đều biết, căn bản không hề có ý khua chiêng gõ trống truyền công lao ra khắp thiên hạ.



Huyện Dương cách cựu đô gần như vậy, nếu Củng Tri phủ không nói, đến hắn cũng không biết chuyện này chứ nói chi là Hoàng thượng ở tận kinh thành xa xôi.



Vậy nên Bàng Kiêu làm vậy là thật sự chỉ muốn lặng lẽ làm việc cho bách tính, không muốn khoe khoang, cam nguyện ẩn thân sau màn, yên lặng bỏ ra.



Cách làm như vậy, so với một số người khua chiêng gióng trống nói muốn cứu nạn nhưng chậm chạp không đến, cũng không chuyển gạo đến trước thì đã tốt hơn rất nhiều.



Ai nguyện ý cam tâm tình nguyện làm việc lợi người mà hại mình như thế? Nguyên nhân yên lặng bỏ ra tất cả là gì, những người ở đây đều biết trong lòng.



Lý Tri huyện sụt sịt mũi, khi nhìn sang Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu, sắc mặt đã có thêm mấy phần trịnh trọng.



“Vương gia yên tâm, hạ quan bảo đảm với người, mỗi một xu tiền của người sẽ được dùng vào nơi nên dùng, cố gắng giúp thật nhiều dân chúng có thể sống sót.”



Giọng Lý Tri huyện vang vọng như sấm bên tai, bày tỏ đầy đủ quyết tâm của hắn.



Bàng Kiêu bị tâm trạng của hắn lây lan, nhất thời cũng vô cùng xúc động, gật đầu nói: “Tin chắc nếu chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể giúp nhiều bách tính sống sót hơn.”



Củng Tri phủ và Lý Tri huyện nhiệt huyết sôi trào, không hẹn mà cùng gật đầu thật mạnh: “Nhất định!”



Sắc trời đã tối, mọi người liền tạm thời nghỉ ngơi trong phủ nha.



Muỗi, côn trùng nhiều, Bàng Kiêu lo Tần Nghi Ninh lại bị muỗi độc đốt lên cơn sốt nên cả đêm không sao ngủ được, cứ thi thoảng lại tỉnh dậy đuổi muỗi quạt gió cho nàng.



Sáng sớm hôm nay, Bàng Kiêu vẫn tinh thần sáng láng, không ai nhìn ra manh mối gì. Tần Nghi Ninh giúp hắn mặc áo rồi liền đứng dậy đi theo ra ngoài xem xét tình hình.



Tình hình thiên tai của huyện Dương tương đối nhẹ hơn cựu đô, có lẽ do không phải trung tâm động đất, cộng thêm nhà lầu cao cũng không nhiều, số người thương vong thực sự kém xa.



Bọn họ tuần tra trong thành, cũng phát hiện có mấy nhà giàu sang đã sửa chữa tường đổ đâu vào đấy, thậm chí có một nhà còn nâng tường lên cao hơn.



Cách làm như vậy, thực sự chẳng khác gì tự khai là nhà mình có bạc, không khó suy đoán nhất định trong trạch viện nhà họ có tồn trữ lương thực.



Củng Tri phủ hỏi Lý Tri huyện: “Giá cả lương thực của Đinh gia và Bùi gia vẫn như thế à?”



Lý Tri huyện sầu não ôm đầu, gật gù: “Không chỉ không chịu xuống giá mà sau mấy lần tới hỏi, thậm chí còn có ý tăng lên.”



Củng Tri phủ cắn răng nghiến lợi, khẽ rủa một câu: “Cái đám cẩu tặc làm giàu bất nhân này! Từ hồi Đại Yên khi xưa bọn chúng đã bóc lột dân chúng như thế, bây giờ lại còn dám ăn thịt uống máu người dân.”



“Ta thấy bọn chúng chỉ là muốn đòi hỏi từ quan phủ, muốn vớt được một vố trên tai nạn! Nếu quan phủ không lấy được bạc ra, bọn chúng liền có lý do nói Thánh thượng không nỡ cho dân chúng ăn cơm!” Trong giọng nói trầm trầm của Bàng Kiêu tràn đầy tức giận, từ gân xanh nổi lên trên trán, không khó nhận ra hắn đang giận dữ.



“Vương gia phân tích đúng lắm. Những kẻ này làm giàu bất nhân, vốn không xứng đáng làm người. Chúng ta nên hung hăng dạy bọn chúng một trận.” Lý Tri huyện còn trẻ tuổi, tính tình tương đối xúc động hơn.



Bàng Kiêu vốn ngang ngược tùy tính, bây giờ lại không hẹn mà cùng tư tưởng lớn gặp nhau với Lý Tri huyện, nghe vậy trầm giọng nói: “Đừng nóng, để sau bản vương tới tìm bọn chúng nói chuyện.”



Hắn chinh chiến sa trường, nếu thật sự nghiêm túc lên thì chỉ một ánh mắt rét lạnh cũng có thể khiến kẻ khác điếng người.



Thấy vậy, trong lòng Lý Tri huyện và Củng Tri phủ cũng thêm mấy phần vững dạ, chỉ cần Bàng Kiêu thật lòng chịu ra tay, tin chắc vấn đề lương thực cho dân chúng có thể được giải quyết.



Hai người lập tức có cảm giác như từ sau khi Bàng Kiêu đến mình đã tìm được người đáng để tin cậy.



Khi Bàng Kiêu và Củng Tri phủ, Lý Tri huyện dẫn theo Lư sư gia đi tuần tra, Tần Nghi Ninh cũng dẫn người của mình hành động riêng lẻ, tìm kiếm mọi nơi người Thanh Thiên Minh có thể dừng lại trong thành.



Thánh thượng đã nói có khả năng kho báu ở huyện Dương, nếu không phải kho báu bị mật thám mặt nạ bạc đơn độc nuốt mất thì ắt là đã vào tay người Thanh Thiên Minh.



Nếu người Thanh Thiên Minh hoàn toàn phản bội nàng, cũng không quan tâm sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Tần Nghi Ninh và Bàng Kiêu ngày sau, vậy chắc chắn họ sẽ liên lạc với nàng.



Đoàn người Tần Nghi Ninh chia nhau hành động, cuối cùng tìm được ba ám hiệu do Thanh Thiên Minh để lại.



“Phu nhân xem này, từ vị trí những ám hiệu này, liên kết lại thì thấy là có ý bảo người lên ngọn núi phía Bắc. Chính là ngọn núi chúng ta đã đi qua trên đường tới đây.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, nói: “Xóa hết kí hiệu đi, chúng ta biết trong lòng là được.”



“Dạ.” Tiểu Mẫn lập tức nhận lệnh, lặng lẽ xóa hết mọi ký hiệu.



Ký Vân và Băng Đường thấp giọng nói: “Phu nhân, người có đi không?” w●ebtruy●enonlin●e●com



Băng Đường lo lắng khuyên: “Phu nhân, tốt nhất vẫn không nên đi. Bọn họ nhất thời đổi ý, lại không cho người biết là đã đưa đồ đi đâu, bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, còn muốn dẫn người đi lên con đường núi hư hỏng khó đi như vậy, chắc chắn là không có lòng tốt.”



“Đúng đấy phu nhân, ta cũng cảm thấy như thế.” Đại Hàn cũng nói, “Phu nhân vẫn nên cẩn thận hơn, bàn bạc với lão gia đã rồi hãy quyết định. Cũng đừng tới đó một thân một mình để tránh bị người ta lừa vào bẫy.”



Tần Nghi Ninh biết ý tốt của họ, hơn nữa cũng cảm thấy đây không phải chuyện một mình nàng có thể giải quyết.



Vậy nên ngay sau khi tuần tra, Tần Nghi Ninh trở về phủ nha, kéo Bàng Kiêu vào trong phòng lặng lẽ kể lại.



Bàng Kiêu ôm eo nàng, tựa cằm vào vai nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Thật sự tìm được ký hiệu rồi?”



“Đúng vậy, nhưng thiếp không dám tới đó một mình.” Tần Nghi Ninh cũng ngước đầu nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Thiếp cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.”



“May mà nàng không đi. Hôm nay ta đã nhận được mật báo từ kinh thành. Không phải ta có nói là đã để một người lại bên nhạc phụ à? Tin này chính là do nhạc phụ sai người đưa tới.”



Giọng Bàng Kiêu hạ thấp hơn, hơi nóng phả vào vành tai Tần Nghi Ninh, “Thánh thượng đã bí mật tới huyện Dương rồi. Mọi hành động của chúng ta đều đang bị giám sát, nếu hành động thiếu suy nghĩ, e sớm muộn cũng bị Thánh thượng phát hiện, đến lúc đó dù chúng ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.”



Tần Nghi Ninh nghe mà người cứng đờ, không nén được sợ hãi.



May là bây giờ nàng đã tạo thành thói quen lệ thuộc vào Bàng Kiêu, gặp chuyện gì cũng thích bàn trước với hắn rồi mới làm. Chứ nếu vẫn tự tiện theo ý mình như trước, e lần này đã thật sự lật thuyền trong mương, không chỉ liên lụy tới Bàng Kiêu mà còn khiến cả người Thanh Thiên Minh bị lộ, kéo theo cả hai gia đình hai bên trong kinh thành.



“May mà hôm nay ta không đi.” Tần Nghi Ninh thở dài một hơi.



“Đúng vậy.” Tần Nghi Ninh hôn lên trán nàng, nói, “Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chỉ lo chuyện cứu giúp thiên tai. Còn chuyện kho báu và liên lạc với người bên Thanh Thiên Minh thì không quan tâm tới nữa, mọi hành động không thể để lộ bất cứ sơ hở nào, nếu không người nhà chúng ta ở kinh thành sẽ gặp nguy hiểm.”



Tần Nghi Ninh sợ tới nỗi lưng đẫm mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi