Chương 452VẤN ĐỀ LƯƠNG THẢO
Tuy Tần Nghi Ninh là chủ điền trang, nhưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của những người mình từng trợ giúp, rốt cuộc nàng cảm thấy yên tâm rất nhiều.
“Ân công, sao ngài đích thân tới vậy? Xảy ra động đất, đường không dễ đi chút nào!” Trương trang đầu nói.
“Đúng vậy đó ân công, dọc đường nguy hiểm như vậy, hơn nữa chắc ngài không biết, động đất cứ vài ngày lại diễn ra một trận, có trận lớn, có trận nhỏ, cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Đinh thị, vợ của Trương trang đầu nói.
Tần Nghi Ninh thân mật hỏi: “Điền trang chúng ta vẫn ổn chứ? Có ai bị thương không?”
“Ài, có mấy căn nhà bị hư hỏng, làm mười người bị thương, còn có một bà già bị xà nhà rơi trúng, chết ngay tai chỗ.”
Tần Nghi Ninh thở dài nói: “Thiên tai nhân họa xảy ra, người chịu khổ luôn là dân chúng.”
Đinh thị nói: “Ân nhân lòng dạ thiện lương, trước kia chúng tôi có thể giữ lại mạng nhỏ, cũng đều nhờ ở ngài. Bọn chúng tôi được sắp xếp ở trong điền trang, có cơm ăn, có áo mặc, có nhà ở, bình an sống qua năm đó, như thế đã là may mắn cho chúng tôi lắm rồi. Ân công đã tận lực vì chúng tôi, ngài cũng đừng đau lòng nữa.”
Trương trang đầu cũng nói: “Đúng vậy, điền trang của chúng ta coi như cũng đỡ một chút. May mà nhà ở do Chung đại chưởng quỹ cấp cho chúng tôi đều chắc chắn, động đất xảy ra, phần lớn nhà cửa đều không bị hư hại nặng.”
“Vậy thì tốt rồi.” Tần Nghi Ninh thở dài nói: “Lần này ta đến, là phụng chỉ đi cùng Vương gia. Quốc khố trống rỗng, tạm thời Thánh thượng còn chưa cấp lương thực và tiền bạc cứu trợ thiên tai, ta nghĩ các ngươi đều biết thảm trạng trong thành. Thấy nhiều người bị đói như vậy, ta thật sự không chịu được. Điền trang chúng ta còn dư thừa lương thực không?”
“Ân nhân, năm ngoái gặp tai họa, năm nay chỉ thu được một phần hoa màu, lương thực là có, nhưng không nhiều lắm, khoai lang thì nhiều hơn một chút.”
Tần Nghi Ninh nói: “Các ngươi giữ lại đủ khẩu phần lương thực cho người trong điền trang, phần còn lại, giúp ta chuyển lên xe ngựa, ta đưa về lều phát cháo trong thành, hy vọng có thể giúp cho càng nhiều người sống sót càng tốt.”
Nghe vậy, Trương trang đầu gật đầu, lập tức đi làm.
Nhưng Đinh thị lại hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Tần Nghi Ninh cười nói: “Đinh tẩu tử, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng ngại.”
“Ài, ân công, ta biết lời này không đến lượt một phụ nữ như ta nói ra, ân công thiên tâm, muốn cứu càng nhiều người càng tốt, thế nhưng một triều đình lớn như vậy, lẽ nào không làm được chút gì? Theo ta thấy thì có người thấy ân công có thiện tâm, hễ tới đây rồi, nhìn thấy dân chúng chịu khổ, ngài không đành lòng, đương nhiên sẽ lấy bạc ra mua lương thực, đó là điều thứ nhất.”
“Thứ hai, năng lực của chúng ta hữu hạn, cho dù ngài hiến tất cả lương thực, thì rốt cuộc cũng không thể cứu được rất nhiều người. Đến lúc đó, nhìn thấy số người thương vong, sẽ không ai nhớ ngài đã hiến bao nhiêu, mà chỉ biết soi mói xem đã có bao nhiêu người chết. Ài! Ta cũng biết những thứ này đều là của ngài, thế nhưng ta không muốn thấy ngài bị tổn hại.”
Tần Nghi Ninh nghe vậy, lộ vẻ xúc động mỉm cười: “Đa tạ Đinh tẩu tử, ta hiểu rõ ý của ngươi. Chuyện này ta sẽ cân nhắc kỹ càng. Hơn nữa, hẳn là phía Vương gia cũng sẽ tìm biện pháp giải quyết vấn đề lương thảo. Chỉ là trước khi hắn tìm được biện pháp giải quyết, ta cố gắng hết sức để giúp cho càng nhiều người sống sót càng tốt.”
“Ngài là người thiện lương, trước kia chính vì sự thiện lương đó của ngài, chúng tôi mới có thể giữ được mạng sống. Sự phân phó của ngài, chúng tôi đều làm theo.” Nói tới đây, Đinh thị lại cảm thấy mình thật xấu xa. Chẳng lẽ trước kia Tần Nghi Ninh đem bạc ra cứu bọn họ thì được? Còn bây giờ Tần Nghi Ninh muốn cứu mạng người khác, nàng ta lại ở đây biểu lộ lòng dạ tiểu nhân.
Tần Nghi Ninh ở trong phòng nghỉ tạm, người trong điền trang nhiệt tình sắp xếp. Bởi vì tình hình giao thông không tốt, xe ngựa khó đi, lương thực đều chất trên lưng con lừa, tập trung tất cả lại, cũng gần đủ một chuyến xe ngựa lớn.
Tần Nghi Ninh kéo Trương trang đầu sang một bên, thấp giọng nói: “Chở đi nhiều như vậy, ở điền trang còn đủ lương thực để ăn không? Đừng vì một câu nói của ta mà các ngươi hiến cả khẩu phần lương thực của mình.”
Trương trang đầu cảm thấy trong lòng ấm áp, nói: “Ân nhân yên tâm, theo sự dặn bảo của ngài, chúng tôi đều giữ lại khẩu phần lương thực cần thiết rồi. Chỉ là, ta nghe nói trong thành có dịch bệnh rồi, ân nhân đi lại ở đó phải vô cùng cẩn thận!”
Tần Nghi Ninh cười gật đầu nói: “Các ngươi cũng vậy nhé! Phải canh chừng điền trang cẩn thận. Mấy ngày này, cũng đừng vội làm gì cả, chỉ cần sống sót. Còn mạng sống thì chúng ta còn nhiều thời gian.”
“Dạ!”
Tần Nghi Ninh không dám nấn ná lâu, bây giờ đã có một ít lương thực thì phải lập tức trở về. Cứu người như cứu hỏa, nàng không muốn nhìn thấy mạng sống của dân chúng hy sinh uổng phí vì hôn quân.
Đường đi cực kỳ khó đi, may mà công cụ chuyên chở đều là lừa, gặp phải mặt đường khó đi, cẩn thận dắt lừa qua là được.
Nguồn : Vietwriter.vn
Tuy là như vậy, khi nàng trở lại huyện thành của huyện Dương thì trời đã về chiều rồi.
Bàng Kiêu lo lắng cho Tần Nghi Ninh, vẫn đứng chờ ở cửa thành, khi thấy nàng dẫn theo lừa thồ trở về, trên lưng lừa còn chất lương thực, trong mắt Bàng Kiêu hiện ra ý cười, nhưng cũng tràn ngập yêu thương.
“Về tới rồi.” Bàng Kiêu cười, bước tới đón.
Tần Nghi Ninh xoay người xuống ngựa, cười nói: “Không ngờ bọn chàng đã về trước rồi.”
“Ừ, sau giờ Ngọ đã trở lại. Sao, cưỡi ngựa lâu như vậy, có mệt không?”
“Dạ, cũng ổn.” Tần Nghi Ninh sóng vai Bàng Kiêu đi vào phủ nha, thấp giọng cười nói: “Chỉ là hơi tê chân một chút. Trước đây thiếp không bị như vậy, bây giờ được sống an nhàn sung sướng, lại trở nên yếu ớt rồi.”
“Nàng đâu có yếu ớt? Nàng vốn là một cô nương yêu kiều, da thịt mềm mại, nhưng lại phải theo ta chịu khổ.” Bàng Kiêu đưa tay vén mấy lọn tóc rối cho nàng.
Hai người liền đứng dưới bóng cây, nhìn thuộc hạ dẫn lừa đi tới phía trước.
Đợi cho xung quanh không còn ai, Bàng Kiêu mới hạ giọng nói với Tần Nghi Ninh: “Thám tử của ta phát hiện, toàn bộ vùng phụ cận cố đô đều đã bị Long Tương quân bao vây rồi. Hẳn là người do Thánh thượng đích thân đưa tới. Đặc biệt là đã có người đi về phía huyện Dương, chỉ là do tình hình giao thông không tốt gây chậm trễ một chút. Thế nhưng, ta tin rằng binh mã sẽ nhanh chóng xuất hiện.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh kinh hãi: “Nói như vậy, kho báu thực sự ở tại huyện Dương rồi!”
“Đúng vậy. Bằng không Thánh thượng sẽ không hành động như vậy. Chỉ là chúng ta vẫn không biết kho báu giấu ở đâu, cũng không biết đối với việc này, rốt cuộc người của Thanh Thiên Minh đứng ở lập trường nào. Cũng không biết ám hiệu mà bọn họ để lại có đúng là chỗ giấu kho báu hay không.
Tần Nghi Ninh bất đắc dĩ nói: “Thánh thượng đã điều động binh mã, lại còn âm thầm tới tận nơi thì chúng ta càng không thể thiếu cảnh giác, cho dù hiếu kỳ cũng không thể đi thăm dò. Bằng không chọc đúng vào tổ ong vò vẽ thì lợi bất cập hại. Bây giờ phải cố gắng tìm cách cứu trợ thiên tai mới là đúng đắn nhất. Chút gia sản của hai ta cũng không không chống đỡ được bao lâu đâu. Triều đình lại không có lương thực, do đó chúng ta phải bắt đầu với nhưng đại thế gia tích trữ nhiều lương thực.”
Nghe vậy, Bàng Kiêu cười khổ nói: “Đám nhà giàu này đều bất mãn đối với triều Đại Chu, hơn nữa cũng thực sự là làm giàu bất nhân, ta đi nói chuyện với một nhà, không có kết quả, sau này còn phải nghĩ ra biện pháp thích hợp.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh nói: “Ngày mai thiếp đi cùng chàng, biết đâu sẽ có biện pháp.”