CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

"Tứ… Tứ cô nương, làm sao cô nương tới rồi? Thật sự… Thật sự là ít khách đến.”



Lúc này tay chân Bích Đồng lạnh lẽo, đầu óc chợt nặng như chì, không còn sáng suốt, một tay theo phản ứng bản năng đè lên chỗ căng phồng trước bụng, ánh mắt né tránh.



Tần Nghi Ninh làm như không thấy, mỉm cười nói:



“Hôm nay ta đi xem xét sản nghiệp, vừa lúc đi ngang qua đây, biết nhà Bích Đồng cô nương ở chỗ này nên đặc biệt tới thăm Hà đại nương. Hôm nay cô nương của ngươi cho ngươi nghỉ một ngày, cho phép ngươi về thăm nhà sao?”



Nhà bên nội Bích Đồng họ Hà, trước khi vào phủ, nàng ta tên Hà Nhị Nha.



“Dạ, đúng vậy.”



Bích Đồng cảm thấy đầu óc mình rốt cuộc đã bắt đầu hoạt động, lanh trí cười nói:



“Cô nương của nô tỳ thưởng cho nô tỳ chút bạc, nô tỳ biết trong nhà túng thiếu, nên vội vã về nhà.”



“Bích Đồng cô nương thật có hiếu.”



Tần Nghi Ninh cười, nói với Hà đại nương:



“Hà đại nương tốt phúc quá!”



“Chủ đông cô nương đừng nói như vậy, còn không phải đều do quý phủ đề bạt nó sao? Nhị Nha tuổi còn nhỏ, còn trông cậy chủ đông cô nương giáo dục nhiều hơn.”



Hà đại nương hơn sáu mươi tuổi, tóc mai hai bên đều đã hoa râm, nghe Tần Nghi Ninh khích lệ, Hà đại nương cảm thấy vinh hạnh nở nụ cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn.



Tần Nghi Ninh mỉm cười, đứng lên nói:



“Thường ngày Bích Đồng cô nương làm việc khổ cực trong phủ, hiếm khi có ngày nghỉ ra ngoài một lần, nhất định hai mẹ con ngươi đều có điều muốn nói, ta sẽ không quấy rầy nữa. Chung đại chưởng quỹ, để chút đồ lại đi.”



Chung đại chưởng quỹ ngẩn ra, rồi lập tức hiểu ý, lấy ra một thỏi bạc trong tay áo đặt lên bàn, cười nói:



“Đây là cô nương ban cho, cũng là một phần ân huệ của Tần gia.”



Bên ngoài thỏi bạc phủ một lớp phấn trắng bạc, ước chừng ba, bốn lượng, Hà đại nương vội quỳ xuống hành lễ, thiên ân vạn tạ.



Bích Đồng sửng sốt, cũng dập dầu theo mẹ.



Chẳng lẽ là nàng ta hù dọa mình?



Tứ cô nương thực sự chỉ là đi ngang qua tiện đường ghé thăm?



Đúng rồi.



Vừa mới hồi phủ, đây là nàng ta muốn tạo danh tiếng hiền đức.



Tần Nghi Ninh đỡ Hà đại nương đứng dậy, khách sáo nói vài câu, rồi bảo Chung chưởng quỹ dẫn người cáo từ.



Bích Đồng ngẩn người đứng tại chỗ, nhìn người ra cửa, lúc này tảng đá đè nặng trong ngực mới được lấy đi.



“Phù! Thực sự là làm mình sợ muốn chết!”



Vỗ ngực, Bích Đồng thở ra một hơi dài.



Lúc này Hà đại nương đã tiền khách ra khỏi cổng, đi vòng trở lại, mỉm cười cầm thỏi bạc trên bàn ngắm nghía, đưa vào miệng cắn thử.



“Vị cô nương này là người con gái mà Thái sư gia mới tìm về sao? Thật đúng là nhân hậu, thoáng cái ban thưởng nhiều bạc như vậy.”



Bích Đồng rót một chén nước, ừng ực uống cạn. Nhớ tới vẻ mặt ban ân vừa rồi của Tần Nghi Ninh, nàng ta buồn cười nói:



“Mẹ cũng bị bản lĩnh ngoài mặt của nàng ta lừa rồi, hôm nọ nàng ta đánh con một trận, hiện giờ vết bầm còn chưa tan hết. Chẳng qua nàng ta mới về phủ, muốn tạo danh tiếng hiền đức mà thôi!”



“Có thật không? Mẹ thấy không phải như vậy đâu!”



Hà đại nương quan tâm hỏi:



“Vết thương của con thế nào rồi? Bây giờ còn hầu hạ chỗ Tứ cô nương không?”



“Con không sao. Hơn nữa Tứ cô nương đã thành dưỡng nữ, đổi tên là Tuệ Ninh cô nương, con là người đắc lực nhất bên cạnh Tứ cô nương. Hôm nay con về nhà, là muốn mang đồ về. Tuệ Ninh cô nương thưởng cho con rất nhiều trang sức.”



Vừa nói, Bích Đồng vừa lấy đồ trong lòng ra, gồm một chuỗi ngọc trai, một nhẫn mã não và các khuyên tai bằng vàng.



“Mẹ, mẹ giữ giúp con, đừng để chị dâu thấy được lại đòi cho cháu. Dù sao mẹ cũng phải chừa một con đường sống cho con mà, đúng không? Năm đó cha mẹ nghèo đói đem con bán đi, nhiều năm nay cũng sống dựa vào tiền con mang về, sau này con phải lập gia đình, dù sao mẹ cũng phải nghĩ cho con.”



Vừa nhìn thấy số châu báu trên bàn, Hà đại nương trố mắt kêu lên:



“Trời ơi! Bồ Tát của ta! Tuệ Ninh cô nương thật rộng rãi, thực sự là…”



Bà còn chưa dứt lời, cửa phòng đã “két” một tiếng, bị đẩy ra.



Bích Đồng hoảng sợ, nàng ta rất sợ đó là ca ca và tẩu tẩu đã về, nhưng chưa kịp che giấu, đến khi thấy rõ người vào thì cả người cứng đờ.



Tần Nghi Ninh đứng ngoài cửa mỉm cười:



“Hà đại nương, ta vừa mới sai người đến tiệm bán gạo mua một bao gạo lớn, lát nữa có người mang tới, ta tới nói để đại nương biết.”



Mắt đã nhìn thấy đồ trang sức trên bàn, Tần Nghi Ninh biến sắc.



“Bích Đồng, từ đâu ngươi có mấy thứ này?”



“Cái này… Tứ cô nương, đây là cô nương của ta ban cho ta.”



Bích Đồng gượng gạo mỉm cười.



Tần Nghi Ninh bước nhanh vào, cầm lấy cây trâm nhỏ hình hoa hải đường bằng ngọc bích, cười nhạt nói:



“Đây là một món trong bộ trang sức ngọc bích do Tam thẩm tặng cho ta.”



Nàng lại cầm lấy chuỗi ngọc trai và chiếc nhẫn mã não:



“Đây là lễ vật Thái học sĩ của viện Hàn Lâm mới tặng cho ta hôm nay!”



Cầm lấy khuyên tai hình hoa hồng:



“Đây là lễ vật phu nhân Vương ngự sử tặng cho ta hôm nay.”



Sau cùng nàng xoay người lại, chỉ vào đôi khuyên tai ngọc bích hình giọt nước:



“Còn đây là lễ vật Tả đô ngự sử phu nhân tặng ta hôm nay”



“Bích Đồng, ngươi giải thích chuyện này thế nào?”



Trong đầu Bích Đồng ù ù như có sấm động, chân mềm nhũn ngồi xổm trên mặt đất. Nhớ lại dáng vẻ của Thu Lộ trong kho hôm nay, trong lòng Bích Đồng phát lạnh, trán toát mồ hôi lạnh, chảy thành giọt xuống cằm.



Trúng kế rồi! Nàng ta trúng kế rồi!



Con tiện nhân Thu Lộ kia lại dám hãm hại nàng ta!



Không không, không chỉ là Thu Lộ.



Bỗng nhiên Bích Đồng ngẩng lên nhìn về phía Tần Nghi Ninh, trong lòng lạnh quá nửa.



Có thể, từ rất sớm, khi lễ vật được đưa tới, Tần Nghi Ninh đã bố trí một cái thòng lọng, chỉ còn chờ nàng ta chui đầu vào!



Lúc đó, nàng ta đi theo bên cạnh Tuệ Ninh cô nương, nhìn thấy rõ ràng Tần Nghi Ninh chỉ mở danh sách lễ vật xem lướt qua!



Làm sao chỉ mới liếc nhìn mà nàng đã có thể nhớ được mấy thứ kia do ai tặng chứ?



Còn nữa, làm sao nàng tính toán chắc chắn là Tuệ Ninh sẽ bảo mình đi theo dõi Thu Lộ?



Nàng ta tưởng rằng, vị cô nương này là một người rừng hữu dũng vô mưu, nào ngờ, nàng ấy lại có năng lực hễ đã xem qua là nhớ rõ, hơn nữa tâm cơ thâm trầm như vậy, có khả năng mưu tính trước là mình sẽ sập bẫy!



Mình không chỉ từng muốn ra tay bắt nàng lại mà còn chế nhạo nàng trước cửa từ đường.



Đúng rồi, chính mình đã gián tiếp hại Thụy Lan bị đuổi khỏi phủ…



Ngờ đâu, người này lại âm thầm lặng lẽ đưa mình vào chỗ chết.



Trước mặt tối sầm, suýt nữa Bích Đồng ngất đi!



Hà đại nương hoảng loạn nói:



“Chủ đông cô nương, người… người có nhìn lầm không? Nhị Nha nói… mấy thứ này đều do Tuệ Ninh cô nương ban cho nó. Cô nương xem trong chuyện này có sự hiểu lầm không?”



“Lớn mật!”



Chung đại chưởng quỹ quát to, khiến Hà đại nương run sợ.



“Làm sao cô nương có thể một chút đồ này mà vu khống cho con gái ngươi? Mấy thứ đều nói rõ lai lịch, đương nhiên danh sách quà tặng vẫn còn ở trong phủ, nếu ngươi nghĩ cô nương chúng ta nói oan cho con gái ngươi, chúng ta có thể đi tìm người tặng lễ để lần lượt đối chiếu!”



Kế tiếp, Chung đại chưởng quỹ khinh thường nói:



“Cô nương nhà chúng ta có ý tốt, đến nhà tặng bạc, cấp lương thực, là đã cho các ngươi đủ thể diện rồi, không ngờ các ngươi lại lấy oán trả ơn!”



Hà đại nương khóc hu hu, chỉ một mực cầu xin tha thứ.



Tần Nghi Ninh nhíu mày, xoay người liền ra ngoài.



Chung đại chưởng quỹ vội tịch thu mấy món trang sức kia, rồi theo ra ngoài:



“Cô nương, đồ của cô nương đây.”



Tần Nghi Ninh nhận lấy những món trang sức kia, cụp mắt nói:



“Chuyện này cứ dựa theo lời ta nói trước đó, kế tiếp giao cho ngươi xử trí. Chỉ có điều, tai họa không liên lụy người nhà, cũng không được hại mạng người khác.”



Chung đại chưởng quỹ nghe vậy liền nghiêm nghị, vội cúi đầu xác nhận, lại có nhận thức mới trước cách đối xử thấu tình đạt lý của Tần Nghi Ninh.



“Lát nữa cô nương muốn đi đâu??



“Ta muốn đi thăm Thụy Lan và Đường cô nương.”



“Dạ, để tiểu nhân cho người hộ tống cô nương.”



Chung đại chưởng quỹ cung kính hành lễ rồi sai gã sai vặt và hộ viện hộ tống Tần Nghi Ninh đến khách sạn Đạp Vân.



Chung đại chưởng quỹ vào nhà, nói với Bích Đồng:



“Ngươi muốn chết hay là muốn sống?”



Mặt mày tái nhợt, Bích Đồng ngẩng đầu lên, môi run run nói:



“Cầu xin ngài chỉ cho ta con đường sáng.”







Khách sạn Đạp Vân cách chợ không xa, ngồi xe ngựa chỉ chốc lát là tới rồi.



Tần Nghi Ninh vào cửa với sự hộ tống của gã sai vặt, đi thẳng tới một viện nằm ở bên hông phía sau.



Vừa mới bước lên bậc thang nhà chính, chiếc rèm cửa vải bông mịn kèm mảnh trúc đã bị vén lên, tiểu đạo cô mặc đạo bào, sắc mặt hồng hào lập tức bước vào.



“Cô nương, người tới rồi!”



Nhìn khuôn mặt tròn như quả táo với đôi mắt to tròn và dáng vẻ khả ái của tiểu đạo cô, Tần Nghi Ninh không kìm lòng được, vuốt tóc nàng:



“Ừ, Manh Nhi, mấy hôm nay thế nào?”



“Cô nương đừng lo lắng, Chung đại chưởng quỹ rất chiếu cố ta.”



Đường Manh nắm tay Tần Nghi Ninh kéo vào phòng: Vietwriter.vn



“Thương thế của Thụy Lan tỷ tỷ đã được ta điều trị hồi phụ bảy, tám phần rồi, hiện giờ vết thương đã đóng vảy.”



Hai người vào tới cửa, Thụy Lan mặc áo trắng, xuống giường mang giày, động tác chậm chạp hành lễ với Tần Nghi Ninh.



“Cô nương.”



“Mau đứng lên, coi chừng miệng vết thương nứt ra.”



Tần Nghi Ninh vội đưa hai tay nâng Thụy Lan lên, cẩn thận đỡ nàng ta nằm sấp xuống, thở dài nói:



“Ngươi chịu khổ rồi. Là ta làm liên lụy ngươi.”



“Cô nương đừng nói vậy.”



Thụy Lan nghiêng nửa người, khẩn thiết nói:



“Cô nương, tuy thời gian chúng ta quen biết rất ngắn ngủi, nô tỳ cũng từng phạm sai lầm, nhưng từ lâu nô tỳ đã suy nghĩ kỹ càng, bất luận hầu hạ vị chủ tử nào, cũng đều là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Chuyện lần này, nếu nô tỳ theo chủ tử khác, chỉ sợ là đã bị đánh chết rồi. Cô nương đã giữ lại tính mạng cho nô tỳ, còn không tiếc dùng nhân sâm, nhục quế trị thương cho nô tỳ, tất cả chuyện đó nô tỳ đều hiểu rõ. Cô nương là người phúc hậu, đại ân người cứu mạng nô tỳ, nô tỳ báo đáp cả đời này cũng không hết.”



Thụy Lan nói xong, dập đầu với Tần Nghi Ninh ngay trên giường:



“Trước kia nô tỳ không hiểu chuyện, đã phạm lỗi lầm, dù cô nương không hiềm nghi, trong lòng nô tỳ cũng xấu hổ, chỉ trông mong sau này có thể hầu hạ cô nương thật dài lâu, mới có thể báo đáp ân đức này.”



“Được rồi, được rồi, ta đã biết.”



Tần Nghi Ninh đỡ Thụy Lan lên, không cho nàng ta dập đầu:



“Chuyện đã qua thì cho qua đi, sự hiểu lầm giữa chúng ta không đáng để trong lòng. Ngươi đã chịu oan ức, ta nhất định sẽ lấy lại lẽ công bằng cho ngươi.”



Thụy Lan vừa khóc vừa cười, gạt nước mắt nói:



“Nô tỳ biết cô nương nhất định sẽ làm chỗ dựa cho nô tỳ mà.”



Tần Nghi Ninh thở dài ngồi xuống, lấy số trang sức trong lòng ra, ngoại trừ cây trâm hoa hải đường bằng ngọc bích do Tam thẩm tặng, các món còn lại đều giao cho Đường Manh.



“Đây là của muội.”



Đường Manh ngạc nhiên nhìn mấy thứ kia, hỏi:



“Cô nương, đây là ý gì?”



“Hôm nay cha ta đãi tiệc trong phủ, ta nhận được rất nhiều lễ vật, đó đều do các văn thần phái Thanh Lưu tặng. Trong lòng ta hiểu rõ, ngoài mặt, mấy thứ này là tặng cho ta, nhưng thật ra là mượn tay ta giao cho muội. Trong phủ còn có một ít dược liệu, văn phòng tứ bảo thượng hạng, cũng do đám Thanh Lưu tặng, khi nào muội vào phủ, ta sẽ giao cả cho muội. Manh nhi, muội nhận lấy những thứ này đi, dù thế nào thì cũng nên có chút tiền tích góp riêng, không đến mức không biết gì về tình hình xung quanh cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi