CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 462PHẢN ĐỒ (2)

Con ngươi Tần Nghi Ninh co rụt, trầm giọng hỏi: “Sáu người kia và các ngươi không thù không oán, ta vẫn luôn coi Thanh Thiên Minh là tổ chức chính nghĩa coi trọng việc trừ bạo an dân, người bên trong toàn những danh sĩ có lòng hiệp nghĩa, không ngờ các ngươi lại vì chút tiền bạc mà lấy mạng người!”



“Đừng có nói như cô thì cao thượng lắm.”



Liêu phu nhân bị nói tới mặt đỏ gay, giọng nói cũng tăng cao.



“Từ khi cô sinh ra đã có tất cả mọi thứ, làm gì từng chịu được nỗi khổ của dân chúng tầm thường như bọn tôi? Cẩu hôn quân mặc kệ sống chết của dân chúng, nuôi cái gì mà mật thám mặt nạ bạc làm những việc xấu táng tận lương tâm cho lão ta! Đám người đó chẳng qua chỉ là lũ chó cẩu Hoàng đế nuôi, đã chết hết rồi!”



“Cô thì có là thứ tốt gì? Hả? Cô dám nói là khi trước mình tiếp nhận Thanh Thiên Minh lại không phải vì mưu đồ thế lực của Thanh Thiên Minh bọn ta? Cô dám nói cô thu nhận đám mật thám mặt nạ bạc từng làm việc cho cẩu Hoàng đế thì cao thượng hơn lão ta?”



“Đám người các cô, chỉ toàn là nanh vuốt của cẩu Hoàng đế, ai nấy đề ghê tởm như nhau!”



“Bây giờ dám vênh mặt ra chất vấn bọn ta mưu tài lấy mạng người? Cô cũng chỉ muốn lợi dụng bọn ta để chiếm đoạt kho báu, làm giàu cho đội quân của trượng phu mình thôi! Chẳng lẽ như cô thì không phải mưu tài hại người?”



“Đâu phải ai cũng là kẻ ngu, kẻ bán mạng là bọn ta, chỗ tốt toàn là của cô cả, dựa vào cái gì?”



Liêu phu nhân xách kiếm từng bước tiến dần tới Tần Nghi Ninh.



Tào Vũ Tình nghiêm mặt bảo vệ Tần Nghi Ninh ra sau lưng, lui về phía sau dưới sự che chở của bốn người Kinh Trập.



Liêu phu nhân lại không hề vội vã sai người liều chết xông tới, chỉ chậm rãi đi tới bên rương, cầm đĩnh bạc lên ướm thử.



“Tiền ở đây, toàn là tiền dơ bẩn! Đều là do cẩu Hoàng đế hi sinh tính mạng dân chúng mới lấy được! Minh chủ, không phải cô đã theo chân cha mình đầu hàng Đại Chu rồi sao? Tại sao cô không trung quân ái quốc, tại sao còn sai người đi cướp kho báu? Há chẳng phải chính cô cũng là kẻ bất lương?”



“Khi trước hại chết nhiều người như vậy mới tích lũy được bằng ấy tài sản, cô lại cứ vì tư lợi cá nhân mà đòi đoạt lấy, cô nói xem mình thì cao thượng hơn ta bao nhiêu? Cao thượng hơn bao nhiêu?”



Nói tới lời cuối cùng, Liêu phu nhân đã tức giận hét to. Giọng nàng ta vang vọng trong hang động trống rỗng, tiếng vọng lại nhức óc đinh tai, khiến những đất đá trong hang động rung lên, ào ào đổ xuống. Chỉ là tinh thần tất cả đang căng thẳng nhìn chằm chằm người đối diện, không rảnh rỗi để chú ý.



Tần Nghi Ninh nói: “Ta nhậm chức Minh chủ là do Minh chủ đời trước truyền lại, các ngươi không phục ta, ta cũng chưa từng khoa tay múa chân gì vào hành động của các ngươi. Nhưng ngược lại, khi các ngươi gặp phải rắc rối lại nảy ý dùng thân phận chức vị trong triều của ta để giúp mình, thậm chí đến lúc cần thiết thì còn nghĩ cách để ta gánh nhận trách nhiệm.”



“Ta tự nhận không có chỗ nào có lỗi với Thanh Thiên Minh các ngươi, thế nhưng các ngươi lại vì một số bạc mà phản bội Minh chủ, từ bỏ đạo nghĩa. Hành vi của các ngươi hôm nay có gì khác với hôn quân khi xưa? Các ngươi có biết là mình đã không xứng với hai chữ thanh thiên trong cái tên “Thanh Thiên Minh” này? Ta khuyên các ngươi vẫn nên sửa lại tên đi.”



Liêu phu nhân nghe nói mà mặt nóng bừng bừng, cơn khó chịu trong bụng chợt xuất hiện rồi biến mất.



Kế đó chính là một tràng cười vui sướng tà quái.



“Cô không cần nói những lời như thế đả động bọn ta! Huynh đệ ta vào sinh ra tử, cướp bạc cũng không phải để cho mình dùng mà là vì bách tính! Hôn quân triều Yên không phải thứ tốt, hôn quân Đại Chu lại càng không phải thứ tốt!”



“Động đất xảy ra, khi bách tính tử thương vô số, hôn quân lại chỉ biết nhìn chằm chằm vào tiền bạc, việc cứu nạn thì cứ mặc đấy, trì hoãn hai tháng mới phái người tay không tới nơi. Hắn ta phái người tới để kiểm đếm thi thể đấy à?”



“Chỉ bằng loại hôn quân này, kho báu càng không thể rơi vào tay kẻ như thế! Thanh Thiên Minh bọn ta tự nhận gánh nổi hai chữ thanh thiên này! Số bạc này bọn ta sẽ giữ thật kĩ để lật đổ hôn quân Đại Chu! Còn cô, cô có thể xuống nơi chín suối, mặc sức nhìn cùng với đám mật thám mặt nạ bạc của cô!”



Tần Nghi Ninh cười lạnh nói: “Nói thì đường hoàng lắm, dùng lời của ngươi để nói thì, cứ như mình cao thượng hơn ai vậy.”



“Ta đã biết Minh chủ xem thường đám người ô hợp bọn ta rồi mà.” Liêu phu nhân cười cười giễu cợt, “Sáu người cô sắp xếp tới đều là tinh anh, tinh anh bên cạnh cẩu hôn quân. Bọn chúng đúng là trung thành lắm, nhưng ăn phải thuốc mê rồi thì chẳng phải vẫn ngã xuống mặc bọn ta chém giết như thường?”



Ngươi mắt Tần Nghi Ninh co rụt, giận dữ nói: “Ngươi thật sự dùng thuốc mê rồi giết tất cả bọn họ sao?”



Sở dĩ mật thám mặt nạ bạc tin tưởng Thanh Thiên Minh như vậy, tất cả đều do nàng!



Nếu thật sự là như thế, tội nghiệt của nàng đúng là lại càng nặng.



Liêu phu nhân dẫn người cầm kiếm tiếp tục tiến về phía Tần Nghi Ninh, nói: “Không sợ cho cô biết, đám người kia quả không hổ đã được huấn luyện, năng lực kháng thuốc cũng mạnh lắm, sáu người, ban đầu bọn ta chỉ giết được ba tên, ba tên thì chạy mất, vẫn luôn không ngừng theo dõi sau đội ngũ vận chuyển của bọn ta. Hệt con sói bám theo con mối vậy. Nếu không phải bọn chúng đuổi cùng giết tận không buông, đường vận chuyển kho báu cũng sẽ không lệch kế hoạch.”



“Bọn ta không biết rốt cuộc bọn chúng đã tiết lộ bao nhiêu tin tức ra bên ngoài, cũng chỉ đành thiết kế kế hoạch vu cáo bọn chúng, đồng thời cũng qua cô để nhìn thử xem rốt cuộc bọn chúng đã tiết lộ địa điểm ra ngoài không.”



“Vốn dự tính xấu nhất là bọn chúng đã tiết lộ địa điểm, nhưng không nghĩ tới đầu óc của đám người này lại không đủ dùng. Cuối cùng, khi ba tên kia bọn ta bắt lại giết chết mới phát hiện vốn chưa từng nói cho ai.”



“Minh chủ, Trung Thuận thân vương phi, bây giờ cô đã biết hết rồi đúng không? Bây giờ, chỉ cần giết cô, số tiền tài này sẽ vào cả tay người trong minh mà không một ai hay biết, lại càng không ai có thể tiết lộ thân phận chân thật của bọn ta ra ngoài.”



“Bọn ta chỉ cần mai danh ẩn tích, chờ đợi thời cơ thích hợp rồi ra tay là xong.”



“Còn cô, chính là kẻ đáng thương do trên đường hồi kinh bị sơn phỉ để mắt tới mà đã bị cướp bóc sát hại.”



“Nếu Vương gia tới trừ phiến loạn, vậy vừa khéo còn có thể làm một chuyện tốt cho bách tính vùng này. Cô nói xem, có phải bọn ta rất biết lo nghĩ cho đất nước muôn dân hay không?”



Tiếng nói vừa dứt, Liêu phu nhân bỗng quay ra hơn mười người sau lưng, trầm giọng nói: “Giết sạch bọn chúng!” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



“Dạ.”



Đám hán tử kêu gào vọt tới.



Tần Nghi Ninh và Băng Đường lập tức tránh ra sau cùng, tránh để vướng tay vướng chân làm ảnh hưởng tới các mật thám.



Tào Vũ Tình thì đã nghe tới nghẹn đầy lửa giận, cùng cắn chặt răng nín nhịn sự hung ác lao lên báo thù cho sáu người đã chết cùng với bốn người bọn Kinh Trập.



Mật thám mặt nạ bạc bọn họ đã không còn lực lượng mới gia nhập, thật sự là chết một người thì mất đi một người. Những huynh đệ của bọn họ, có thể chết lừng lẫy nhưng không thể chết vì bị bọn tiểu nhân Thanh Thiên Minh này ám hại, nếu vậy thì thật sự khiến họ chết không nhắm mắt!



Trong lúc nhất thời, trong hang động không ngừng vang lên tiếng vũ khí va chạm vào nhau kêu lên leng keng. Người Thanh Thiên Minh cử tới hiển nhiên đều là cao thủ, mười mấy người cũng có thể đánh nhau không phân cao thấp với năm người Tào Vũ Tình.



Đang lúc đánh nhau quyết liệt thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân, chỉ lát sau đã có các hán tử Long Tương quân mặc khôi giáp tiến vào.



Người cầm đầu “a” lớn một tiếng: “Được lắm! Gì mà Vương phi bị bệnh cần điều dưỡng? Vương phi lại là tới vì kho báu, đây không phải họ Bàng phản quốc thì là cái gì? Các huynh đệ, bắt hết chúng lại cho ta!”



Lại ra lệnh một tiếng, đám lính Long Tương quân đều lập tức xông lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi