CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 487GIÈM PHA

Tần Nghi Ninh cảm thấy giọng điệu Thiên Cơ Tử rất không đúng.



Nàng không biết liệu giữa Thiên Cơ Tử và A Na Nhật có bất hòa hay không, nhưng trước mặt Khả Hãn Tác - ta mà nói hai người bọn họ có số mạng tương tự, việc này sẽ khiến A Na Nhật suy nghĩ thế nào?



A Na Nhật vốn nhỏ mọn, lại để ý Tư Cần, quản lý trượng phu nghiêm ngặt, Tần Nghi Ninh không có tình cảm gì với Tư Cần, chưa bao giờ thân cận nhưng A Na Nhật vẫn có thể suy đoán ra đủ loại chuyện nàng quyến rũ Tư Cần, giờ còn cộng thêm lời Thiên Cơ Tử thì sẽ ra sao nữa?



Thiên Cơ Tử đoán mệnh cho người ta, nói thực là rất chuẩn.



Tần Nghi Ninh nhíu mày, nhìn Thiên Cơ Tử mà mắt trầm ngâm, vô tình lại chạm phải ánh mắt Mục Tĩnh Hồ, Mục Tĩnh Hồ liền cười ngượng ngùng với nàng.



Quả nhiên A Na Nhật hệt như Tần Nghi Ninh đã nghĩ, mặt trầm như nước nói với giọng quái gở: “Có thể gặp được người có số mệnh tương tự như bản Hãn quả là không dễ dàng. Bản Hãn xuất thân cao quý, thuở nhỏ đã biết tương lai phải làm gì, không biết có phải Trung Thuận thân vương phi cũng là như thế?”



Tần Nghi Ninh đáp lại bằng một nụ cười vui vẻ, nói: “Ta tất nhiên không so được với Khả Hãn, trên đời này, số mạng chân long thiên tử có thể được mấy người.”



Thiên Cơ Tử híp mắt nhìn nàng, lại nhìn A Na Nhật, giọng nói vô cùng rành rọt rõ ràng: “Bần đạo thật sự không nhìn nhầm. Hai vị đều có số mạng giống nhau, tuy sẽ có vài năm lận đận nhưng đều là mệnh cực quý tích nhiều mà lộ ít, nhân duyên trong mệnh đều là nam nhi thiết huyết giỏi văn giỏi võ có tài năng.”



Ánh mắt A Na Nhật chớp lóe, nhìn về Tư Cần đứng cạnh, ánh mắt lại có thêm mấy phần suy tư.



Thiên Cơ Tử nói như vậy, có phải nói rõ Tần Nghi Ninh cũng rất có thể phát triển với Tư Cần?



Nàng ta vẫn luôn lo lắng về điều ấy.



A Na Nhật tự biết xét về dung mạo thì mình kém hơn Tần Nghi Ninh, cũng biết đàn ông đều thích người đẹp. Kể từ khi dẫn Tần Nghi Ninh về, Tư Cần không còn dịu dàng săn sóc nàng ta như khi trước nữa. Hai người họ lớn lên bên nhau từ bé, thế mà thoạt trông địa vị của nàng ta trong lòng Tư Cần lại không bằng cả Tần Nghi Ninh.



Vốn nàng ta chỉ nghĩ, rằng liệu có phải Tư Cần coi trọng nhan sắc của Tần Nghi Ninh hay không.



Nhưng bây giờ nhìn lại, thế mà lại vì hai người họ có số mạng tương đương nhau.



Nếu Tần Nghi Ninh muốn cướp đoạt Phò mã của nàng ta, cướp đoạt địa vị của nàng ta thì sao?



Vừa nghĩ như vậy, thậm chí A Na Nhật đã sợ tới nỗi túa mồ hôi lạnh toàn thân. Đứng trước ánh mắt như sáng tỏ mọi điều của Thiên Cơ Tử, lại nhìn thấu sự thương hại ẩn giấu trong mắt bà ta, con ngươi A Na Nhật tức thời co rụt, càng thêm lo lắng hơn nữa.



Không, nàng ta không thể ngồi chờ chết, không thể cứ chờ bị Tần Nghi Ninh cướp mất tất thảy như thế.



Tần Nghi Ninh nhìn sắc mặt A Na Nhật, biết ngay suy nghĩ nàng ta đã hoàn toàn lệch đường ray.



Ngay từ khi ở Đại Yên khi trước, nàng và Thiên Cơ Tử cũng được coi như người quen biết, giữa Thiên Cơ Tử và Bàng Kiêu còn có quan hệ chủ tớ gì đó, nhưng bây giờ, Thiên Cơ Tử lại đang hãm hại mình là sao?



Tần Nghi Ninh không nhớ ra rốt cuộc mình đã đắc tội Thiên Cơ Tử lúc nào, cũng không nghĩ nổi rốt cuộc bà ta làm thế là có gì.



Hơn nữa, miệng mọc trên người người ta, Thiên Cơ Tử muốn nói gì, Tần Nghi Ninh không thể khống chế.



Nàng chỉ có thể mừng là may những thứ này xảy ra ngay trước mắt mình, khiến nàng có thể biết mà đề phòng trước một hai, không để tới nỗi khi có sự việc gì xảy ra thì lại không hay không không biết.



Thiên Cơ Tử bưng chén trà lên, ung dung uống một ngụm, gương mặt vui vẻ vừa nhìn đã biết người khéo nói khôn ngoan cười tít cả mắt, khiến không ai trông rõ ánh mắt bà ta.



A Na Nhật nói: “Người đâu, đưa Trung Thuận thân vương phi về nghỉ ngơi. Nàng ấy mệt rồi.”



“Dạ.” Thị nữ bên cạnh lập tức đáp dạ, đoạn cứng rắn đỡ tay Tần Nghi Ninh cưỡng chế nàng đứng lên.



Mục Tĩnh Hồ liếc theo bóng Tần Nghi Ninh bị kéo đi, hơi lo lắng bước lên trước một bước, song khi thấy ánh mắt Thiên Cơ Tử lại lập tức dừng lại.



Liếc thấy hành động của Mục Tĩnh Hồ, Tần Nghi Ninh thoáng yên tâm hơn.



Ít nhất trong lòng Mục Tĩnh Hồ vẫn quan tâm tới an toàn của nàng, vậy đã nói rõ quan hệ giữa Mục Tĩnh Hồ và Bàng Kiêu vẫn chưa đổ vỡ, tương lai có lẽ còn có thể nhờ hắn hỗ trợ.



Sau khi Tần Nghi Ninh bị mang đi, A Na Nhật liền nhìn Thiên Cơ Tử nói: “Nếu giờ đại sư có rảnh rỗi, vậy đi dạo với bản Hãn một lát?”



Tư Cần cũng không nói nhiều, chỉ đứng lên nói: “Khả Hãn nên nghỉ ngơi giải sầu nhiều, đúng lúc ta có chuyện cần làm, xin lui xuống trước.”



A Na Nhật cười gật đầu, nhưng cũng không yên tâm để một mình Tư Cần ra ngoài, liền nháy mắt ra hiệu cho tùy tùng bên cạnh. Nguồn : Vietwriter.vn



Đợi khi thấy tùy tùng kia đã theo đuôi Tư Cần đi ra, A Na Nhật mới hỏi thẳng Thiên Cơ Tử.



“Đại sư, lời ngài mới nói bản Hãn nghe hiểu. Ngài nói họ Tần kia có số mạng giống nhau, việc này đúng là sự thật?”



“Đương nhiên là thật.” Thiên Cơ Tử cười nói: “Bần đạo từng xem mệnh cho nhiều người như vậy, chưa sai lầm bao giờ, chẳng lẽ Khả Hãn không tin bần đạo?”



“Đương nhiên ta tin.” A Na Nhật vội vàng phủ nhận, nói, “Ban đầu đại sư xem mạng cho ba người Lý Khải Thiên, Quý Trạch Vũ và Bàng Kiêu đều tính toán rất chính xác, ngay cả Phò mã cũng không sai điều gì, sao bản Hãn có thể hoài nghi đại sư? Chẳng qua là chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời của bản Hãn, bản Hãn không thể không cẩn thận hơn.”



Thiên Cơ Tử nghe vậy thì cười ôn hòa, thoạt trông như vị trưởng bối hiền lành.



“Tâm tư Khả Hãn, bần đạo đã biết. Người và Phò mã vợ chồng tình thâm, không hy vọng bị ngoại lực chen vào.”



A Na Nhật gật đầu liên tục, nói: “Đại sư nói rất chính xác. Bản Hãn và Phò mã đã có tình cảm từ tấm bé, nương tựa vào nhau đi tới hôm nay, thật sự không muốn giữa đôi bên sẽ có ngăn cách gì. Bản Hãn không hy vọng trong mắt hắn sẽ có nữ nhân khác ngoài ta.”



Thiên Cơ Tử nghe vậy bật cười, lại nói: “Nhưng số mạng con người đã được trời cao định sẵn, tuy Khả Hãn xuất thân phú quý nhưng cũng không phải số mạng độc nhất vô nhị, đôi lúc, nếu hai con người có số mạng quá mức tương đồng, khi tách rời thì vẫn yên ổn không sao, nhưng nếu gặp mặt, rốt cuộc là ai đoạt mất vận may của ai thì lại là chuyện không thể nói chính xác.”



“Theo bần đạo thấy, Khả Hãn và Vương phi của Trung Thuận thân vương tuy xuất thân bất đồng, đất nước khác nhau, tuổi tác cũng càng có khác, song số mạng cả hai và sự bất hòa giữa Phò mã thì lại hết sức tương tự.”



“Vậy tức là, rất có thể họ Tần sẽ cướp mất Phò mã?”



A Na Nhật trừng mắt, cắn răng nghiến lợi nói: “Xưa nay Phò mã một lòng một dạ với bản Hãn, tình cảm của bọn ta há có thể để người ngoài nhúng tay vào được. Nếu thật sự có một ngày như vậy, thì cũng là do họ Tần kia quyến rũ Phò mã.”



Thiên Cơ Tử lắc đầu cười bảo: “Khả Hãn nghĩ nhầm rồi, Tần thị kia không phải người tính hồ ly như thế.”



“Ngươi đang nói chuyện giúp nàng ta?”



“Không phải là thế. Khả Hãn, bần đạo chỉ nói thật thôi. Nhưng tuy Tần thị không có tính hồ ly, không chủ động quyến rũ người khác, song riêng việc có dung mạo như vậy đã là một cái tội. Nàng ta không chủ động, người khác cũng sẽ chủ động đến gần.”



“Thế nên ý ngươi là, Phò mã sẽ vừa ý nàng ta?”



A Na Nhật bỗng đứng bật dậy, nhìn Thiên Cơ Tử bằng ánh mắt nghi ngờ không tin.



Thiên Cơ Tử chỉ cười không đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi