CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 494BẠO PHÁT (1)

Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Mục Tĩnh Hồ, Tần Nghi Ninh biết hắn khó xử trong quan hệ với Thiên Cơ Tử và Bàng Kiêu.



Mục Tĩnh Hồ là một người thành thật, được sư tổ của sư phụ thật sự hiện nay dặn bảo phải bảo vệ Thiên Cơ Tử, hắn đã đồng ý rồi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Thật ra lần này hắn tới cứu nàng đã là không tuân lệnh Thiên Cơ Tử, vô cùng mạo hiểm rồi.



Nhìn dáng vẻ của Thiên Cơ Tử, nhất định là hiện nay đang được hoàng thất Tác - ta trọng dụng. Nếu bà ta biết Mục Tĩnh Hồ thọc gậy bánh xe, còn không biết bà sẽ xử trí như thế nào. Tuy Mục Tĩnh Hồ võ nghệ cao cường, Thiên Cơ Tử đánh không lại hắn, nhưng vấn đề là Mục công tử quá thành thật, sẽ không đánh lại sư bá của mình.



Bây giờ rốt cuộc nàng đã nhìn ra, với tâm tính như vậy, Thiên Cơ Tử sẽ không hạ thủ lưu tình đối với Mục Tĩnh Hồ.



Nghĩ vậy, Tần Nghi Ninh, nói: “Ngươi mau trở về đi, kẻo sư bá của ngươi biết sẽ không hay. Ta và Lục nhị gia bàn bạc một chút, chờ cửa thành mở, chúng ta sẽ tìm cách lẻn ra ngoài.”



Mục Tĩnh Hồ lắc đầu nói: “Thôi, quên đi, ta sợ sau khi tỉnh lại, Khả Hãn sẽ lập tức lục soát. Ta ra ngoài trước xem xét một phen, tìm cho các ngươi một ít thức ăn, quần áo, đồ dùng hàng ngày và cả thuốc trị thương, nếu bây giờ ngươi bị bệnh thì sau này sẽ không dễ xử lý.”



“Không sao, đây đều là vết thương ngoài da, thể chất ta rất tốt, không có ảnh hưởng gì.”



Thật ra trên người Tần Nghi Ninh rất đau, chỉ là lúc này tình huống đặc thù, nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Mục Tĩnh Hồ tới cứu nàng là đã phạm lỗi với sư môn, hết lòng giúp đỡ vợ của bằng hữu rồi. Nàng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.



Mục Tĩnh Hồ lại lắc đầu, kiên trì nói: “Vẫn phải chú ý cẩn thận một chút. Nếu các ngươi rời khỏi Đại Đô, thì tất nhiên phải lang bạt ở bên ngoài. Đến lúc đó, cũng không biết có điều kiện để chữa thương hay không, ít ra thì cũng phải chuẩn bị một ít dược liệu và vật phẩm thiết yếu.”



Mục Tĩnh Hồ dứt lời liền khoát tay ra hiệu Tần Nghi Ninh không cần khuyên nữa, rồi xoay người lại đi ra cửa.



Thấy Mục Tĩnh Hồ đã đi xa, Lục Hành mới khẽ thở dài nói: “Lần này, may mà có vị nghĩa sĩ này. Nếu không có hắn, một mình ta không đấu lại hộ vệ của Khả Hãn. Xem ra câu vật hợp theo loài rất đúng, bằng hữu của Bàng Chi Hi cũng đều là người có võ nghệ cao cường như hắn.”



Tần Nghi Ninh ngồi trên giường gỗ cũ nát, thở ra một hơi thật dài.



“Đó là bằng hữu rất tốt của Vương gia trước đây, sư bá hắn là Thiên Cơ Tử. Lần này gặp chuyện không may, ta nghĩ đó là do Thiên Cơ Tử nói lời kích động Khả Hãn, cho nên nàng ta mới tức giận ra tay giết ta.”



Lục Hành gật đầu, về mối liên hệ giữa Thiên Cơ Tử và Bàng Kiêu, hắn cũng không cần hỏi kỹ, nhưng việc Thiên Cơ Tử kích động Khả Hãn lần này, thật sự là rất kỳ lạ.



“Thiên Cơ Tử thuộc loại thế ngoại cao nhân, không nên là người tùy tiện khiêu khích chuyện thị phi, hành động của bà ta nhất định có nguyên nhân.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, uể oải dựa vào tường phía sau: “Bà ta không phải là người vô duyên vô cớ gây chuyện. Chỉ có điều càng là như vậy, sự việc càng có vẻ nan giải.”



“Đúng vậy. Chính vì như vậy, mới có thể nghĩ trong chuyện này nhất định có âm mưu.” Lục Hành hơi bất đắc dĩ nói: “Suy nghĩ nhiều vô ích, lúc này quan trọng hơn cả là chúng ta có thể sống sót rời khỏi nơi đây. Trải qua động đất, lại băng qua sa mạc, nhiều ngày khổ sở như vậy cũng đều vượt qua được, nếu lại bị lật thuyền ở chỗ này, nàng nói hai chúng ta có uất ức hay không?”



Thấy Lục Hành vẫn có thể nói đùa trong tình huống bất lợi này, Tần Nghi Ninh cảm thấy bội phục. Người có thể có được vị trí cao như Lục Hành hiện nay, tâm lý đều có phần yếu đuối. Không phải bọn họ không cảm thấy e ngại và sợ hãi, những bọn họ chỉ có thể hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, luôn tự nhủ phải giữ điềm tĩnh, để đầu óc giữ được minh mẫn, như vậy mới không sai lầm khi phán đoán sự việc.



Thật ra, ngày hôm nay, Tần Nghi Ninh thực sự sợ hãi, lúc đó nàng cố gắng tự nhủ, cùng lắm thì coi như bị chó cắn, nhưng bây giờ nhớ lại lúc nãy bị đám hộ vệ của A Na Nhật vây khốn, hơn nữa tuyệt vọng khi nhìn thấy dáng vẻ dâm tà của bọn họ, Tần Nghi Ninh thực sự cảm thấy trong lòng khó chịu.



Nếu thật sự xảy ra chuyện, bản thân nàng cũng không biết mình có làm chuyện gì quá khích hay không.

Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Suy nghĩ trong chớp mắt, Tần Nghi Ninh cũng cởi mở mỉm cười, nói: “Ngươi nói đúng. Sóng to gió lớn đều qua. Nếu lật thuyền trong mương, thì rất là oan uổng.”



Lục Hành chăm chú nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Tần Nghi Ninh, ánh mắt tràn ngập ấm áp và yêu thương.



“Nàng nói đúng. Trên người nàng có thương tích, hãy nghỉ ngơi một lát đi đã.”



Tần Nghi Ninh cười nói: “Ừm. Ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi để dưỡng sức. Chúng ta đánh Khả Hãn bất tỉnh rồi chạy trốn, còn không biết sau khi tỉnh lại, nàng ta sẽ phản ứng như thế nào. Cũng có thể thể nàng ta sẽ điều động binh mã toàn thành đến bắt chúng ta.”



Lục Hành liền ngồi xuống ở một chỗ cách Tần Nghi Ninh khoảng một thước.



Trong căn phòng tả tơi, cũng chỉ có một chiếc giường gỗ cũ nát, đương nhiên Tần Nghi Ninh không ngại Lục Hành ngồi cùng. Hơn nữa hiện giờ hai người bọn họ đang chạy trối chết, làm sao chú ý nhiều như vậy? Lục Hành lại là chính nhân quân tử, Tần Nghi Ninh thực sự không cần phải lo lắng điều gì.



Tần Nghi Ninh liền nhắm mắt lại, cảnh giác chợp mắt một chút.



Nhưng Lục Hành không ngủ, mà xuyên qua lỗ thủng trên nóc nhà lợp ngói bị bể vỡ, nhìn những ngôi sao nhò lúc mờ lúc tỏ trên bầu trời đen kịt, trong đầu không ngừng tính toán tuyến đường hai người bọn họ có thể đi. Nhất định hai người phải trốn về Đại Chu, nếu đi qua sa mạc thì nên đi hướng nào.



Trong lúc Tần Nghi Ninh nhắm mắt dưỡng thần, Lục Hành nhíu mày trầm tư, Mục Tĩnh Hồ đột nhiên lách mình tiến vào, hạ giọng lo lắng nói: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện rồi!”



Tần Nghi Ninh giật mình mở mắt ra, nhíu mày nói: “Sao rồi?”



Lục Hành cũng hết sức nghiêm nghị nhíu chặt đôi mày.



Mục Tĩnh Hồ nói: “Khả Hãn bị ám sát rồi, bọn họ nói là hai người các ngươi liên thủ giết nàng ta. Phò mã đã triệu tập cả triều văn võ vào triều bàn bạc chuyện này. Tất cả vệ binh trong thành đều đã được điều động, hiện giờ đang lục soát khắp thành tìm hai người các ngươi!”



Lục Hành há hốc miệng: “Nhưng ta cũng đâu có giết nàng ta? Ta chỉ đánh cho nàng ta ngất xỉu!”



Mục Tĩnh Hồ nói: “Nhưng mọi người bên ngoài đều nói họ tận mắt thấy Phò mã ôm Khả Hãn máu me đầy người, nghe nói Khả Hãn bị đâm ba nhát dao, máu chảy đến khô. Hiện giờ dân chúng trong thành đang hoang mang sợ hãi và phẫn nộ.”



Tần Nghi Ninh mím môi, nhớ lại thái độ của Tư Cần đối với nàng, A Na Nhật ghen với nàng, lại thêm hành động của Thiên Cơ Tử, móc nối lại tất cả, liền có một đáp án rõ ràng.



“E rằng Tư Cần và Thiên Cơ Tử đã bàn bạc rất nhiều, từng bước dẫn dắt khiến A Na Nhật điên cuồng ghen ghét ta, chỉ mong sao giết ta mới hả dạ, mấy lời Thiên Cơ Tử nói với A Na Nhật, chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Mà hôm nay, cho dù hai người các ngươi không tới cứu ta, thì có lẽ Tư Cần cũng sẽ không để ta chết, bởi vì mục tiêu của hắn là mạng của A Na Nhật!”



Lục Hành cũng ngẫm nghĩ và hiểu rõ ràng mọi chuyện, phẫn nộ thấp giọng nói: “Thế này cũng quá điên rồ đi! A Na Nhật và Tư Cần là thanh mai trúc mã, đã tâm đầu ý hợp từ nhỏ, nhưng vì ham muốn quyền lực, hắn lại có thể ra tay sát hại vợ mình!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi