Chương 510HY VỌNG
Cuối cùng, mọi người đã được nhìn thấy hy vọng, Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La hệt như hai con ngựa hoang thoát cương, không biết lấy sức lực từ đâu mà vui vẻ chạy ùa đi trên mặt cát.
Đại thúc A Nhĩ Hãn vẫn luôn bình tĩnh chín chắn và các tộc nhân cũng cùng ôm nhau, sang sảng cười to, dùng cánh tay trái còn lại vỗ lên vai và lưng người cùng tộc.
Nghe Tần Nghi Ninh nói vậy, A Nhĩ Hãn đại thúc ngừng lại, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, cô nương nói có lý. Ta sẽ bảo mọi người chú ý. Cho người lên trước do thám đường đi xem sao. Cũng may nhờ cô nương tỉnh táo, chứ bọn ta thực sự đã vui quá nên không còn tâm tư nào nghĩ tới những chuyện này.”
Tần Nghi Ninh cười nói: “Đây là việc bình thường, ta cũng vui vẻ như mọi người thôi. Nhưng càng là những lúc thế này, chúng ta càng không thể nơi lỏng, không thể để cho bao công sức thời gian qua đều uổng phí hết được.”
“Cô nương nói phải.” Dọc theo đường đi, A Nhĩ Hãn đại thúc và các tộc nhân quan sát cách làm việc của Tần Nghi Ninh đã sớm tâm phục khẩu phục với nàng, mỗi lần nàng có ý kiến gì đều tin tưởng không nghi ngờ.
A Nhĩ Hãn đại thúc lại quay lại nói với các tộc nhân: “Dọc trên đường đi chúng ta không hề bị đuổi giết quá gắt, có thể thấy Ô Đặc Kim Hãn cũng không điều động quá nhiều người trong sa mạc. Một kẻ nghiêm trang đạo mạo như hắn nhất định sẽ không gióng trống khua chiêng báo thù cho nữ ma đầu A Na Nhật kia, nếu truy binh trong sa mạc có hạn, vậy nhất định là hắn đã cho người phục sẵn ngoài sa mạc.”
Các tộc nhân nghe vậy đều gật đầu, một vài người luống cuống hỏi, “Nếu hắn thực sự sắp xếp như vậy thì phải làm sao đây?”
“Việc này cũng không khó, chúng ta chọn hai dũng sĩ tốc độ nhanh lên trước do thám dò đường, còn đội ngũ chúng ta thì sẽ chậm rãi đi tiếp, trước tiên là ra khỏi sa mạc để tìm nguồn nước, sau đó thì chờ tin tức rồi mới quyết định sẽ làm gì tiếp theo.”
“Được, đều nghe đại thúc!”
Các tộc nhân đồng loạt vâng lệnh.
A Nhĩ Hãn lại giải thích lại cho Tần Nghi Ninh, Tần Nghi Ninh mỉm cười gật đầu: “Ngài là người đánh giặc, kinh nghiệm nhiều, những chuyện này ta không hiểu biết, đại thúc cứ toàn quyền lo liệu là được.”
A Nhĩ Hãn đại thúc nghe thì rất vui, liền chọn ra hai người lên trước do thám.
Chỉ loáng cái đội ngũ của họ đã hoàn tất việc tập hợp, một ngàn người không dàn hàng dài mà xếp thành hình thoi vuông vức, dùng để ứng đối với mọi nguy hiểm có thể xảy tới.
Đội ngũ thận trọng tiến về trước một cách chậm rãi.
Bởi vì những lời vừa rồi của A Nhĩ Hãn, toàn bộ tộc nhân trong đội đều cẩn thận mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, tựa như một con dã thú có thể bỗng nhiên xông ra từ bất cứ góc nào để cắn xé họ.
Cứ đi tiếp nửa giờ như thế, sắc trời liền tối dần.
Sau thời gian này, tinh thần căng thẳng của mọi người cũng dần nơi lỏng, ngay đến Tần Nghi Ninh cũng hơi hoài nghi không biết có phải mình đã đa nghi quá hay không.
Ngay lúc nàng đã nghĩ xem có nên để mọi người tạm dừng lại nghỉ ngơi một lát không, từ phía cánh trái đội ngũ bỗng nhiên có người kêu to, giọng nói khàn khàn vì thiếu nước tựa như dao cùn xoèn xoẹt trên đá tảng.
“Có truy binh! Là truy binh!”
Lập tức thấy từ cách đó không xa, một đội kỵ binh ước chừng trăm ngựa giục ngựa phi như bay tới. Trong tay ai nấy đều giơ cao đao lớn, lớn tiếng cười hét hòng khiến những “dân tị nạn” mới vừa ra khỏi sa mạc này hoảng hồn.
Có người e sợ.
A Nhĩ Hãn lập tức dùng tiếng Tác - ta nói to: “Giữ bình tĩnh, chém chân ngựa! Cho bọn chúng biết chút màu sắc, để bọn chúng biết tộc Di Nặc chúng ta không có kẻ hèn nhát!”
Trên đường cùng đi tới đây, họ đã suy nghĩ ra rất nhiều đối sách, trong những người này cũng có không ít người từng là binh lính, cũng sẽ giành thời gian chỉ những người bên cạnh xem nên đối địch thế nào.
Tuy nhìn thấy nhiều người như vậy giơ đao lao tới, nhưng sau lời nhắc nhở của A Nhĩ Hãn, những con người vừa trải qua hồi rửa tội tàn khốc của sa mạc lập tức cố ép mình thật bình tĩnh, không lộ ra sự hốt hoảng nào mà là thay đổi đội hình đón kẻ địch xông tới.
Tần Nghi Ninh đứng bên con ngựa mà Lục Hành đang nằm sấp bên trên, trên tay cũng cầm một con dao phay, mím môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hướng kẻ địch, dáng vẻ tựa như lúc nào cũng có thể xung phong lao lên liều chết khiến A Nhĩ Hãn đại thúc trông mà không khỏi gật đầu.
Vốn dĩ, đám kỵ binh trú đóng ở chỗ này không tới một trăm năm mươi người.
Ô Đặc Kim Hãn không sắp xếp điều quá nhiều người tại đây. Bởi vì trải qua suy tính của Khả Hãn và mấy mưu sĩ bên người, nơi này là nơi cách Đại Chu xa nhất sau khi rời khỏi sa mạc, trừ phi đám người này bị lạc hướng trong sa mạc, còn nếu không sẽ không thể đi đường vòng tới tận nơi này.
Bởi vì nơi này thực sự quá hẻo lánh, cũng là nơi khó có thể có người tới nhất, người trú đóng ở đây cũng không giống người ở những nơi khác.
Chỉ không ngờ là đám người không sợ chết này lại thật sự chạy đến nơi không có khả năng nhất này.
Ánh mắt đám truy binh nhìn người tộc Di Nặc hệt như nhìn núi bạc trắng lòa và vô số súc vật đang nhảy nhót cũng như những mỹ nữ lả lướt.
Bởi vì Khả Hãn đã nói, chỉ cần ai có thể bắt được hai tên hung thủ đã sát hại A Na Nhật Hãn thì nhất định sẽ thăng quan tiến chức, hưởng thụ vinh hoa phú quý, ban thưởng một ngàn lượng bạc trắng và một trăm mỹ nữ.
Những người này hăng tiết như uống máu gà, lại thêm những tộc nhân Di Nặc trước mắt thực sự quá thảm hại, cơ hồ không ai coi họ ra gì.
Vậy nên trong lúc khinh địch, cuối cùng những người này vẫn phải chịu thiệt.
Trên thảo nguyên vang lên tiếng gào thét và tiếng kêu đánh giết, gió lớn thổi qua, truyền tới mùi máu tanh nồng nặc.
Sau cuộc hỗn chiến này, tộc Di Nặc chiến thắng trong thảm hại.
Mặc dù tiêu diệt sạch sẽ hơn một trăm quân địch, còn cướp được rất nhiều ngựa, binh khí, lương khô và nước, song cũng đã có gần hai trăm tộc nhân mãi mãi nằm lại nơi này.
A Nhĩ Hãn đại thúc nghẹn ngào: “Nếu không phải sau khi băng qua sa mạc đã quá mệt mỏi, vừa khát vừa đói, hơn nữa lại còn không có trang bị và vũ khí, có thế nào chúng ta cũng không thể hy sinh nhiều tộc nhân như thế.”
Tất cả mọi người đều rất khó chịu, Tần Nghi Ninh nhìn các tộc nhân đang quét dọn chiến trường, không khỏi cúi đầu lau nước mắt.
Nhưng có một điều vẫn phải lấy làm may, đó là họ đã có thêm nhiều chiến mã và binh khí, có thêm nhiều nước và lương khô, hơn nữa cũng đã thành công rời khỏi sa mạc.
Tất cả cùng bình tĩnh lại, kiểm đếm lại số người khi đã ở ngoài sa mạc.
Tần Nghi Ninh uống một ngụm nước, thấm ướt cổ họng khô khốc rồi mới nói với A Nhĩ Hãn: “A Nhĩ Hãn đại thúc, ta nghĩ gần đây chắc chắn sẽ có nơi đám người vừa rồi đóng quân. Mọi người nên nghỉ ngơi dưỡng sức trước, đợi thể lực hồi phục rồi sẽ nghĩ biện pháp tới cướp doanh trại đó. Chắc hẳn ở đó vẫn còn người trông giữ, nhưng chúng ta tấn công bất ngờ, mọi người đã bớt mệt mỏi nên phần thắng rất lớn. Chỉ cần thắng, chúng ta sẽ có lương thảo và tiếp tế đầy đủ.”
A Nhĩ Hãn liên tục gật đầu, nói: “Chúng ta nghĩ giống nhau rồi, ta cũng vừa nghĩ thế. Chúng ta băng qua sa mạc chính là vì tìm đường sống cho tộc nhân, có tài nguyên thì ai lại không muốn? Các huynh đệ nói có đúng không!”
“Đúng! Cướp của cẩu Khả Hãn, không cần cảm thấy lương tâm bất an!”
“Cướp hắn, cướp hắn!”
Các dũng sĩ vừa mất đi tộc nhân bị khơi gợi thù hận, nhớ tới những người đã chết thảm trong nhà mình, bây giờ chỉ cần tạo thêm phiền phức cho hoàng thất thì họ đều nguyện ý làm không hối hận.
“Được! Vậy chúng ta bàn bạc lại việc này, xem làm sao cướp hắn một trận ra trò!”
A Nhĩ Hãn đại thúc rất có lực hiệu triệu, nhanh chóng hòa nhập vào đám đông, bảo mỗi đội trưởng của các tiểu đội lại chỗ mình bàn bạc.
Kết quả bàn luận cuối cùng là những người hơi yếu và những nữ tử có sức khỏe tốt đều ở lại, A Nhĩ Hãn và Tra Can Ba La dẫn theo ba trăm người theo kế hoạch đánh lén nơi đóng quân.
Hai thám báo dò đường đã trở lại, báo cho mọi người biết về phương hướng đóng quân, A Nhĩ Hãn và Tra Can Ba La liền dẫn ba trăm người lên đường.
Cáp Nhĩ Ba La thì chỉ huy những tộc nhân khác ở lại cùng với Tần Nghi Ninh và Lục Hành.
Tần Nghi Ninh có hơi lo lắng.
Nhưng chuyện đánh trận này dù sao nàng cũng là người ngoài nghề, tốt hơn vẫn nên tin tưởng vào kinh nghiệm của A Nhĩ Hãn đại thúc.
Tần Nghi Ninh và hai cô gái trẻ tuổi cùng hợp sức đưa Lục Hành xuống khỏi lưng ngựa, hòa tan tuyết bỏ vào vại sành, đốt cho hết lạnh rồi đút cho hắn uống.
Mấy ngày nay Lục Hành thường xuyên hôn mê, cơ thể hết sức yếu ớt, lần này Tần Nghi Ninh cho hắn uống nước hồi lâu mà vẫn chưa xong, nước cứ trào ra từ khóe miệng khép chặt.
Tần Nghi Ninh lại dùng khăn tay lau sạch nước chảy ra cằm hắn, lo lắng nhíu chặt chân mày.
Nếu tình hình của Lục Hành không có chuyển biến tốt, e rằng sẽ nguy hiểm thật sự. Bọn họ nhất định phải nhanh chóng ổn định lại rồi tìm biện pháp kiếm thuốc cho hắn.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tần Nghi Ninh tìm một cái khăn tay sạch, nhúng ướt lau mặt cho Lục Hành. Mấy ngày nay sức khỏe hắn không tốt, gương mặt đã gầy hóp đi, râu mọc trên cằm cũng đâm vào tay ngưa ngứa. Tần Nghi Ninh cẩn thận lau sạch mặt mũi cho hắn xong lại giặt sơ rồi giúp hắn lau tay.
Có lẽ do cảm xúc lành lạnh từ khăn, cuối cùng Lục Hành cũng tỉnh táo mấy phần khỏi lần hôn mê dài.
“Công tử tỉnh rồi?” Tần Nghi Ninh vui mừng nói: “Công tử thấy thế nào rồi? Uống nước đi, chúng ta đã ra khỏi sa mạc rồi!”
Giọng Tần Nghi Ninh tràn đầy niềm vui, Lục Hành nhìn nàng lại không khỏi bật cười, giọng nói khàn khàn như mài trên giấy nhám, “Ta biết, ta cảm thấy mặt mình sạch sẽ rồi.” Nếu chưa đi khỏi sa mạc, vậy làm gì có dư nước để lau mặt cho hắn?
Tần Nghi Ninh bật cười, bưng nước ấm tới cho hắn: “Bây giờ chúng ta không thiếu nước, công tử uống nhiều nước vào đi. Đây là nước sôi để nguội, sạch rồi, ngài uống nhiều nước vào thì có thể sẽ khỏi nhanh hơn.”
Tần Nghi Ninh đỡ Lục Hành dậy, giúp hắn uống nước xong thì lại lấy bánh khô từ chiến lợi phẩm ban nãy đem ngâm với nước nóng cho mềm rồi đút cho hắn.
Lục Hành tỉnh táo hơn hẳn, vừa ăn vừa hỏi tình hình trong tộc hiện giờ.
Tần Nghi Ninh kể hắn nghe chuyện A Nhĩ Hãn đại thúc và Tra Can Ba La dẫn người đi tập kích doanh trại địch, Lục Hành liền cười gật đầu: “Mọi người làm việc thì ta yên tâm rồi.”
“Vậy nên công tử mới yên tâm ngủ mê thế hả?” Tần Nghi Ninh đùa.
Lục Hành nghe cũng không khỏi bật cười theo.
Được uống nước đầy đủ, lại ăn thức ăn nóng, Lục Hành cảm thấy mình đã tốt hơn nhiều. Tuy vẫn thấy đầu nặng trịch mê man, song hắn không lập tức ngủ ngay mà chỉ bọc áo bông thật dày, yên lặng ngồi bên nghe Tần Nghi Ninh kể hết chuyện trong mấy hôm nay, đến tận khi thực sự không chịu nổi mới nhắm mắt ngủ thiếp.
Khi phương đông lại tỏa ánh sáng bạc, A Nhĩ Hãn đại thúc mang tin tốt trở về.
Quả nhiên họ đã tập kích doanh trại địch thành công, cướp được rất nhiều thức ăn và ngựa.
Tất cả mọi người nghe được tin đều hoan hô đi về hướng doanh trại.
Tần Nghi Ninh nhìn người tộc Di Nặc hoan hô mừng rỡ, không nén được thở dài một hơi, nói: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, đợi ngày mai chúng ta lại bàn tiếp chuyện lên đường.”