CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 512HỊCH VĂN

Lời lẽ của Lục Hành khiến mọi người đang chìm đắm trong nỗi vui mừng đoạt được nơi đóng quân sau khi chạy trốn qua sa mạc, trở nên có phần cảnh giác.



Sau khi bình tĩnh lại, họ bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.



Nhất định là ở xung quanh sa mạc có quân đội do Tư Cần bố trí.



Sở dĩ bọn họ ít gặp người của Tư Cần khi vừa rời khỏi sa mạc là bởi vì lúc ở trong sa mạc, Tần Nghi Ninh đã một mực chủ trương đi theo hướng này.



Trong tộc nhân, có một số người không biết rõ phương hướng, chỉ đi theo đám đông. Cũng có người biết phương hướng, cảm thấy bọn họ càng đi càng cách xa biên giới Đại Chu, đã cho rằng Tần Nghi Ninh xác định sai phương hướng.



Thế nhưng bây giờ bọn họ lại nghĩ, nhất định là Tần Nghi Ninh đã sớm liệu định, chắc chắn Tư Cần sẽ bố trí binh mã ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ.



Với thực lực đã trải qua chấn chỉnh của bọn họ, nếu như đụng phải đội truy binh lớn thì bọn họ cũng không nắm chắc phần thắng, huống hồ là bọn họ vừa mới rời khỏi sa mạc, đang sức cùng lực kiệt?



Có thể nói phương hướng mà Tần Nghi Ninh lựa chọn đã cứu mạng mọi người. Bằng không thì bọn họ không chỉ hy sinh hai trăm tộc nhân kia đâu.



Sau khi nhận thức tình huống nghiêm trọng, lúc này mọi người từ trạng thái lâng lâng bình tĩnh lại, hai chân rốt cuộc trở về trên mặt đất.



“Lục nhị gia nói có lý. A Nhĩ Hãn đại thúc, ngươi nghĩ chúng ta nên làm thế nào?” Tra Can Ba La nhíu mày hỏi.



A Nhĩ Hãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ biện pháp tốt nhất là trước hết sai người dò đường để biết rõ tình huống bên ngoài, xác định vị trí của những nơi đóng quân khác, để chúng ta tránh né.”



Cáp Nhĩ Ba La lại nói: “Chúng ta không sợ bọn họ, nếu như thật sự gặp phải quân đội của Khả Hãn, dũng sĩ bộ tộc Di Nặc chúng ta sẽ chẳng có ai không đánh mà lui!”



Lục Hành nghe vậy, cười gật đầu, chậm rãi nói: “Ngươi nói đúng. Dũng sĩ bộ tộc Di Nặc không sợ bọn họ. Nhưng mà theo thiển ý của ta, xung đột không cần thiết đối với chúng ta cũng không có lợi ích gì. Trừ phi chúng ta gặp phải tình thế nhất thiết phải đánh, chẳng hạn như gặp được những thứ có lợi cho tộc nhân như là lương thực.”



Tra Can Ba La cười nói: “Đúng vậy. Các tộc nhân liều mạng đi đánh giặc, nếu như không có ý đồ gì, chỉ đơn thuần đánh nhau, thì chẳng phải là quá lỗ mãng sao.”



Nghe vậy, mọi người trong lều đều mỉm cười.



Tuy Tần Nghi Ninh không hiểu điều bọn họ nói, nhưng thấy bầu không khí từ nghiêm trọng biến thành thoải mái, nàng cũng yên tâm một chút.



Sau một hồi thảo luận, cuối cùng Lục Hành và mọi người quyết định, trước hết phái thám báo đi thăm dò tình huống xung quanh, những tộc nhân ở lại nơi trú quân sẽ chấn chỉnh lại, chuẩn bị lên đường bất cứ lúc nào.



Sau khi quyết định được truyền ra, các tộc nhân không ai phản đối, lập tức bắt tay vào việc.



So với điều kiện gian khổ trong sa mạc, cho dù lúc này thời tiết lạnh giá, thỉnh thoảng còn có tuyết lớn, nhưng mọi người đều tràn đầy hy vọng vào tương lai.



***



Sau khi lên ngôi Khả Hãn, Tư Cần mất một khoảng thời gian để ổn định tình hình trong triều đình Tác-ta, vấn đề được mọi người nhắc tới nhiều nhất là bổ sung hậu cung.



Có triều thần lập tức đề nghị tuyển người đẹp cho Tư Cần, các bộ tộc Tác-ta đều phải dâng mỹ nhân lên.



Bởi vì khi A Na Nhật làm Nhiếp chính vương, hầu như những người thuộc hoàng tộc Tác-ta đều đã chết, nên mọi người đều nghĩ, con do A Na Nhật sinh ra sẽ trở thành Thái tử.



Giờ đây A Na Nhật đã bị ám sát, bên cạnh Tư Cần không có nữ nhân, nếu như Tư Cần lại gặp chuyện, chẳng phải hoàng gia sẽ không có người nối nghiệp hay sao?



Để giang sơn được vững chắc, các đại thần hầu như đã nói hết lời, khuyên bảo Tư Cần lập Khả Đôn, nạp nhiều mỹ nhân.



Nhưng Tư Cần lại nghiêm nghị nói lúc hội triều: “Trong lòng bản Hãn chỉ yêu một mình A Na Nhật, nếu như thật sự phải lập Khả Đôn, thì ta mong muốn người đó là A Na Nhật. Ta sẽ có con nối dòng, thế nhưng ngoại trừ A Na Nhật, không có nữ nhân nào đủ tư cách ngồi lên vị trí Khả Đôn. Bản Hãn sẽ nạp mỹ nhân, sinh con đẻ cái, để Vương triều Tác-ta được truyền thừa và vững bền, nhưng đối với việc lập Khả Đôn, chư vị đừng khuyên ta nữa.”



Có cựu thần nghe vậy, xúc động rơi lệ tại chỗ, đưa tay vỗ ngực, khom người thật thấp thi lễ: “Khả Hãn tình thâm nghĩa trọng, hẳn là A Na Nhật Khả Hãn trên trời có linh thiêng, cũng sẽ xúc động.”



Tất cả thần tử đều hành lễ, hô to: “Khả Hãn tình thâm nghĩa trọng, là may mắn của chúng ta!”



Mặc kệ Ô Đặc Kim Hãn có muốn lập Khả Đôn hay không, miễn là hắn không đi làm hòa thượng, có thể lâm hạnh thật nhiều mỹ nhân, sinh thật nhiều con nối dòng thì sẽ không cần âu lo về người nối nghiệp của vương triều. Các thần tử cũng đều là người tinh khôn, sẽ không làm trái ý của Tư Cần đối với chuyện này.



Thấy các bề tôi đều tán thành, Tư Cần lại nghiêm nghị nhắc lại chuyện của A Na Nhật.



“Bản Hãn chỉ thương xót A Na Nhật chịu khổ. Thế nhưng thích khách quá xảo quyệt, bản Hãn bố trí nhiều người như vậy mà cũng không bắt được hai tên thích khách đó. Cho dù bọn họ có đám tộc nhân Di Nặc phản phúc kia bảo vệ thì cũng không đến mức không có mảy may tin tức nào.”



Giọng Tư Cần vang dội, cũng rất bình tĩnh, trong giọng nói cũng không lộ ra cảm xúc dư thừa nào.



Nhưng các bề tôi lại thực hiện đại lễ đối với hắn.



“Là bọn hạ thần vô dụng.”



“Mau đứng lên đi. Bản Hãn cũng không có ý trách tội các ngươi.”



Tư Cần đứng lên, chắp tay nói: “Dũng sĩ có dũng mãnh đến mấy, cũng không chắc chắn có thể địch nổi sự xảo quyệt của người Đại Chu.”



Có thần tử hiểu sâu sắc suy nghĩ của Tư Cần liền đứng ra nêu ý kiến: “Khả Hãn, hai thích khách kia nhất định là do cẩu Hoàng đế Đại Chu phái tới! Sở dĩ bọn họ có thể chạy trốn được, nhất định là vì có Hoàng đế Đại Chu hỗ trợ ở phía sau.”



“Đúng vậy Khả Hãn.” Một tâm phúc của Tư Cần cũng đứng ra hành lễ: “Hoàng đế Đại Chu thật quá đáng. Chưa nói tới việc phái người ám sát A Na Nhật Khả Hãn, mà quốc thư của Khả Hãn gửi đi khiển trách hành vi của bọn họ, Hoàng đế Chu triều còn dám ngụy biện, cũng không bồi thường, thực sự là không coi Tác-ta chúng ta ra gì.”



Câu này liền khiến mọi người bàn luận và suy đoán.



Mọi người liền nhanh chóng đưa ra khẳng định, chắc chắn là Hoàng đế Đại Chu sai người ám sát A Na Nhật, giết rồi lại rũ bỏ trách nhiệm, tìm cách chối tội giúp thích khách.



Tiếng bàn tán của mọi người càng lúc càng lớn, tâm tình cũng càng lúc càng dâng trào. Trong bầu không khí kích động đòi đem quân thảo phạt, lại có một giọng nói vang vọng: “Tác-ta chúng ta phải dạy cho đám hồ ly giảo hoạt kia một bài học, để chúng biết sự lợi hại của chúng ta!”



Mấy lời này càng khơi dậy ý chí chiến đấu của mọi người. Không có một người Tác-ta nào nhận là mình nhát gan, không dám báo thù cho A Na Nhật. Huống chi Ô Đặc Kim Hãn còn yêu thương A Na Nhật như vậy, mọi người báo thù cho A Na Nhật, đồng thời cũng có thể làm cho Ô Đặc Kim Hãn hài lòng, càng có thể lấy lòng Ô Đặc Kim Hãn.



Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ thông suốt điểm này, lập tức trở nên kích động, trong lúc nhất thời, cả triều đình đều vang lên tiếng các thần tử chủ động xin đi giết giặc.



Tư Cần không kìm hãm được, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất khẽ, nhưng nhanh chóng tan đi.



Tư Cần nói: “Cảm tạ mọi người. Nhưng Tác-ta chúng ta không phải là một dân tộc không hiểu đạo lý, bản Hãn quyết định, trước tiên cứ đưa ra điều kiện đàm phán với Đại Chu, cho bọn họ một cơ hội. Nếu như bọn họ không nhận sai, thì cũng không thể trách chúng ta muốn đòi lại món nợ máu này!”



Các đại thần nghe vậy, đều hành lễ, bày tỏ sự nhất trí.



Sau khi bãi triều, liền có người thảo hịch văn bằng thể văn biền ngẫu tứ lục, bằng những lời lẽ hùng hồn đẹp đẽ, không chỉ nêu ra hành vi vô sỉ phái người ám sát A Na Nhật Khả Hãn rồi không chịu nhận trách nhiệm của người Đại Chu, còn hết sức kín đáo ca ngợi nền chính trị nhân từ sau khi Ô Đặc Kim Khả Hãn lên ngôi.



Hịch văn này không chỉ được gửi tới Đại Chu mà còn được dán khắp các thành trấn lớn ở Tác-ta. Chỉ trong một thời gian ngắn, dân chúng đã xôn xao tán tụng sự anh minh của Ô Đặc Nhĩ Hãn.



Mà người Đại Chu lại cảm thấy buồn nôn bởi lời lẽ của loại hịch văn không biết xấu hổ kia.



Lý Khải Thiên đập nát bộ trà mà y thích nhất, rồi gọi Bàng Kiêu, Lục Các Lão và Tần Hòe Viễn vào cung trách cứ một trận.



“Các ngươi nói đi, bây giờ nên làm thế nào cho phải? Đám người Tác-ta kia không chỉ phát ra hịch văn, mà còn dám nói ra những lời lẽ vô lễ bất kính đối với trẫm. Chưa hết, chúng còn đòi trẫm bồi thường với một khoản lớn! Bọn Tác-ta này điên rồi!”



Lý Khải Thiên thực sự cảm thấy bị đả kích nặng nề.



Là một Hoàng đế đoạt được thiên hạ trên lưng ngựa, cho nên Lý Khải Thiên hoàn toàn không e ngại chiến tranh. Nhưng vấn đề lớn nhất không phải là binh mã, mà là quốc khố Đại Chu không lấy đâu ra bạc để tiến hành chiến tranh.



Bản thân Đại Chu còn đang trong tình trạng giật gấu vá vai, bây giờ người Tác-ta còn muốn tới ngoạm một số bạc lớn, như thế hỏi làm sao Lý Khải Thiên không tức giận cho được.



“Thánh thượng bớt giận.” Tần Hòe Viễn là người điềm tĩnh nhất trong ba người, thấy Bàng Kiêu và Lục Các Lão đều không lên tiếng, ông hành lễ, nói: “Theo thần nghĩ, đây là Tư Cần muốn tìm cách lừa bịp tống tiền. Nếu không tống tiền được thì cũng mượn cớ để phát động chiến tranh.”



Vừa nghe tới hai chữ chiến tranh, Lý Khải Thiên liền cảm thấy đau đầu. Chiến tranh, cuộc sống của người dân, không cần đến bạc sao? Nhưng triều đình vẫn hỗn loạn và rách nát như xưa, bởi vì không phải Đại Chu lập quốc thì căn bệnh trầm kha có từ thời nước Bắc Ký thi hành chính sách tàn bạo sẽ biến mất.



Bọn họ luôn nỗ lực củng cố giang sơn, muốn Đại Chu nhanh chóng lớn mạnh.



Nhưng thời thế rối loạn, triều đình hoàn toàn không đủ sức chú ý đến chuyện khác, Lý Khải Thiên lo buồn đến nỗi tóc mai đều bạc.

Nguồn : Vietwriter.vn

“Trẫm cũng biết thế! Vấn đề là phải làm thế nào để hóa giải tình huống này? Trước kia trẫm đã từng nói, chiến tranh nhiều năm, dân chúng lầm than, nếu có thể làm cho dân chúng bình thường không phải chịu khổ, bảo trẫm làm gì cũng được. Lần này cũng còn chưa biết rốt cuộc có phải người của chúng ta ám sát A Na Nhật hay không, nhưng vấn đề là Tần thị và Lục Hành đang bị người ta bắt giữ, người ta một mực vu cáo cho chúng ta! Hiện giờ Tác-ta giở công phu sư tử ngoạm, đòi chúng ta bồi thường tiền, nếu không bọn chúng sẽ khai chiến. Trẫm thương xót cho dân chúng trong thiên hạ!”



Lý Khải Thiên thực sự vô cùng đau lòng nhức óc, gần như phải đấm ngực giậm chân. Làm Hoàng đế trông thì nở mày nở mặt, nhưng hiện giờ y suy tính lo nghĩ quá mức, có cảm giác lao tâm lao lực quá độ rồi.



Lục Các Lão và Bàng Kiêu đều không nói lời nào.



Dù sao hai người đều biết, Lý Khải Thiên sẽ không quan tâm đến chuyện an nguy sống chết của Lục Hành và Tần Nghi Ninh, nếu như bây giờ Tác-ta nói một câu, chỉ cần giao hai người bọn họ ra, sẽ không tiếp tục truy cứu nữa, chắc chắn Lý Khải Thiên sẽ bất kể đối phương có giả trá hay không, cũng sẽ vui vẻ đồng ý.



Bàng Kiêu đã âm thầm liên lạc với một số thành viên Tinh Hổ Vệ lẻn vào Tác-ta tìm kiếm Tần Nghi Ninh, tuy Lý Khải Thiên có vẻ khẩn trương, nhưng hôm nay sự việc trong triều rối rắm, Lý Khải Thiên lo đối phó còn chưa xong, trong thời gian ngắn sẽ không để ý tới chuyện đó. Mà cho dù Lý Khải Thiên thật sự trách tội thì Bàng Kiêu cũng đã nghĩ thông suốt, dù thế nào thì hắn cũng đã liên tục kháng chỉ rồi, bây giờ vì Tần Nghi Ninh, lúc này hơi đâu lo lắng chuyện khác?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi