Chương 519BỎ TRỐN?
Tần Nghi Ninh có nghe nói về cổ thuật của Miêu Cương, nhưng chưa từng nhìn thấy, hôm nay nghe Liêu Tri Bỉnh nói như vậy, kinh ngạc hỏi: “Ngươi có thể cảm ứng được sự di chuyển của hắn?”
“Đúng vậy. Nếu ở gần thì mức độ cảm ứng cũng không rõ rệt, nhưng hắn đã đi quá xa, đương nhiên ta liền cảm ứng được.”
Trong lòng Tần Nghi Ninh có sự tin tưởng đối với Lục Hành, trải qua nhiều ngày chung hoạn nạn như vậy, nàng đã hiểu rõ nhân phẩm của Lục Hành. Hắn là bằng hữu tuyệt đối đáng tin.
“Có thể hắn chỉ có việc muốn làm?” Tần Nghi Ninh không thể không tìm lý do thay cho Lục Hành.
Liêu Tri Bỉnh nói: “Minh chủ, ta có thể cảm ứng được hắn đang đi về phía Đông Nam, hơn nữa tốc độ rất nhanh.”
Ngay cả phương hướng cũng cảm ứng được? Thảo nào gọi là “truy tung cổ”!
Tần Nghi Ninh trầm ngâm suy nghĩ.
Tào Vũ Tình do dự nói: “Phía Đông Nam chẳng phải là hướng của biên ải Đại Chu sao? Có thể là mấy ngày nay bị truy binh đuổi bắt, đứng trước lựa chọn sinh tử, do quá căng thẳng cho nên Lục nhị gia muốn quay về Đại Chu?”
“Nếu chỉ đơn thuần là quay về Đại Chu thì cũng được thôi, chỉ sợ là hắn bán đứng chúng ta.” Liêu Tri Bỉnh trầm giọng nói: “Nếu như hắn làm lộ vị trí của chúng ta với truy binh, để truy binh tới bao vây chúng ta, nhằm đánh lạc hướng chú ý của truy binh, còn mình thì trở lại Đại Chu dễ dàng hơn một chút, lúc đó tình thế của chúng ta thực sự nguy hiểm.”
Nghe vậy, Tần Nghi Ninh càng nhíu chặt đôi mày.
“Ta không tin Lục nhị gia sẽ phản bội chúng ta. Tuy nhiên lúc này hắn bỏ đi như vậy, thực sự cũng có phần khả nghi.” Tần Nghi Ninh nhìn về phía Liêu Tri Bỉnh: “Truy tung cổ mà ngươi nói, có thể truy tung được vị trí của hắn không? Khoảng cách xa bao nhiêu thì sẽ không cảm ứng được?”
Liêu Tri Bỉnh nói: “Khoảng cách càng gần, cảm ứng của mẫu cổ đối với vị trí của tử cổ sẽ càng chính xác. Về khoảng cách tối đa…” Liêu Tri Bỉnh cười tự tin: “Khoảng cách kéo dài qua nửa nước Đại Chu cũng không thành vấn đề.”
Tần Nghi Ninh không kìm được lời khen ngợi: “Thực sự là một năng lực không tệ.”
Trầm tư chỉ chốc lát, nàng lại nói: “Như vậy, chúng ta khoan để lộ chuyện này ra, mà gọi hai huynh đệ Triệu gia tới, bây giờ mấy người chúng ta tới lều của hắn xem tình hình, xác định người đã đi, thì chúng ta liền đuổi theo.”
Liêu Tri Bỉnh gật đầu: “Như vậy cũng được.”
Tần Nghi Ninh liền nhanh chóng mặc trang phục chỉnh tề, đội mũ bông, quàng khăn che nửa gương mặt, rồi cùng Tào Vũ Tình và ba người của Thanh Thiên Minh vẻ mặt bình thản đi tới lều của Lục Hành.
Vừa tới trước lều, định vén rèm cửa lên, đã thấy trong căn lều kế bên một người ló đầu ra.
A Nhĩ Hán đại thúc nói: “Sao các ngươi tới đây?”
Để tránh né truy binh, mọi người rất tỉnh ngủ, A Nhĩ Hán đại thúc và hai anh em Cáp Nhĩ Ba La, Tra Can Ba La ở trong một căn lều nhỏ, ba người thay phiên nhau gác đêm. A Nhĩ Hán đại thúc đang chợp mắt giật mình tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng bước chân, nên vội vàng hỏi.
Tần Nghi Ninh đưa ngón tay chặn trước môi ra hiệu đừng nói.
Bọn họ nói trước cửa, nhưng trong lều của Lục Hành không có phản ứng, cho thấy là người đã đi thật rồi.
Tần Nghi Ninh đưa tay vén rèm lên, trong lều trống không. Đừng nói là Lục Hành, ngay cả thị vệ của hắn là Phi Liêm và Phi Ưng cũng không thấy đâu, quan trọng hơn là, bao quần áo của bọn hắn cũng không thấy!
Liêu Tri Bỉnh hạ giọng nói: “Quả nhiên là trốn rồi.”
A Nhĩ Hán đại thúc đã ăn mặc chỉnh tề, đi tới thò đầu vào lều nhìn, mặt cũng đổi sắc: “Người đâu rồi? Tộc trưởng chạy đi đâu rồi?”
Tần Nghi Ninh nhíu mày nói: “Đại thúc không nghe thấy động tĩnh phía bên này sao?”
“Không có. Vừa rồi ta chợp mắt, nhưng cũng rất cảnh giác, vẫn nghe có tiếng ngáy mà, thật sự là không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.”
Nói như vậy, lúc Lục Hành bỏ đi, tay chân của hắn cũng không gây ra tiếng động lớn, bằng không người ở lều bên cạnh đã nghe được rồi.
Liêu Tri Bỉnh nói: “Nhất định là nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, hắn liền lén lút rời đi. Mấy ngày nay, chúng ta bị truy binh đuổi gắt, có lẽ Lục nhị gia mong muốn quay về Đại Chu.”
Tần Nghi Ninh lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Ta không tin hắn phải làm như vậy. Khi chưa có chứng cứ xác thực chứng minh hắn đào tẩu, xin Liêu tiên sinh không nên nói như vậy, kẻo tạo ảnh hưởng không tốt trước mặt các tộc nhân. Huống hồ, tình huống của chúng ta hôm nay thật sự là không được phép lạc quan. Cho dù Lục nhị gia thực sự quay về nhà mình, vậy cũng không gì đáng trách. Bất luận là đi hay ở, hắn cũng đều có tự do quyết định của mình.”
Môi của Liêu Tri Bỉnh giật giật, cuối cùng cũng không tranh cãi với Tần Nghi Ninh, chỉ nói: “Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Nếu theo ý tứ của Minh chủ, hắn rời khỏi là quyền tự do của hắn, chúng ta không để ý tới cũng là xong.”
Tần Nghi Ninh liếc nhìn Liêu Tri Bỉnh thật sâu, trong ánh mắt tràn ngập uy nghiêm và không đồng ý, cho đến lúc Liêu Tri Bỉnh cúi đầu, mới nói: “Cho dù là hắn rời đi xuất phát từ nguyên nhân gì, chúng ta đều nên đuổi theo hỏi rõ ràng. Dù hắn muốn về nước, thì với tính cách của hắn, hắn cũng sẽ không chào từ biệt mà về. Trước tiên chúng ta phải xác định hắn an toàn trước mới đúng.”
A Nhĩ Hán đại thúc nói: “Vương phi nói rất có lý. Tất cả tộc nhân chúng ta đều xem vương phi và Lục nhị gia là tộc trưởng của mình. Bây giờ xin mời Vương phi phân phó, muốn chúng ta làm thế nào thì chúng ta sẽ làm theo.”
Vẻ mặt sốt ruột, ánh mắt chân thành của A Nhĩ Hán đại thúc khiến Tần Nghi Ninh rất cảm động: “A Nhĩ Hán đại thúc, ý của ta là chuyện này không nên kinh động tộc nhân. Huynh đệ bên cạnh ta có thể cảm ứng được phương hướng của Lục nhị gia, chúng ta đuổi theo xem tình hình trước đã. Mà nơi đóng quân này, chi bằng để Cáp Nhĩ Ba La và Tra Can Ba La ở lại chỉ huy đội, ngài theo chúng ta đi xem đi, được chứ?”
Tần Nghi Ninh quyết định như vậy là có suy tính riêng. Nếu nàng không dẫn theo bộ tộc Di Nặc, chẳng may thật sự bị nghi ngờ nàng cũng phải chạy trốn, vậy thì lợi bất cập hại. Nàng và người của bộ tộc Di Nặc ở chung lâu như vậy, nàng rất kính nể sự chân thành, nhiệt tình và dũng mãnh của họ, cho dù có ngày phải rời đi, nàng cũng chắc chắn không đi mà không từ biệt. Nàng không có tâm tư đó, đương nhiên muốn tránh xảy ra hiểu lầm.
A Nhĩ Hán đại thúc không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nói: “Ta gọi hai huynh đệ kín miệng đáng tin cậy đi theo, chúng ta âm thầm cưỡi ngựa đi ra ngoài, nói là đi dò đường, để hai huynh đệ Cáp Nhĩ Ba La ở lại trông chừng doanh địa, chúng ta mau chóng trở về là được.”
“Đại thúc nói không sai, cứ theo lời đại thúc mà làm vậy.” Tần Nghi Ninh mỉm cười, gật đầu tán thành.
A Nhĩ Hán đại thúc đi bố trí, lại gọi hai tộc nhân bộ tộc Di Nặc. Tần Nghi Ninh, Tào Vũ Tình và ba người của Thanh Thiên Minh cũng đi cùng, mỗi người cưỡi một con ngựa, lại theo phương hướng mà Liêu Tri Bỉnh chỉ, đuổi theo.
***
Khi Lục Hành mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền phát hiện mình giống như một bao quần áo, bị người vác trên vai. Xương vai người kia cấn vào bụng làm hắn đau đớn, nhất là khi hắn ta bước đi đầu chúc ngược xuống khiến hắn suýt nữa nôn ra.
“Các ngươi…” Lục Hành ho khan mấy tiếng, trong giây lát tỉnh táo lại: “Phi Liêm, Phi Ưng, các ngươi muốn mang ta đi đâu?”
“Nhị gia, ngài tỉnh rồi.” Phi Liêm đang vác hắn đi, thở hồng hộc, hơi thở nặng nề, phun ra trước mặt từng đám sương trắng.
Trước đó Phi Ưng đã khiêng Lục Hành đi một đoạn, lúc này đang lấy lại sức, nói: “Nhị gia đừng hoảng sợ, bọn ta chỉ đưa ngài về nhà thôi. Ngài ở lại bên cạnh cái đám man di kia có gì tốt đâu? Về nhà không thoải mái hơn sao?”
Lục Hành lắc lắc cái đầu nặng trịch, cố ép mình tỉnh táo, cắn răng trách mắng: “Các ngươi bỏ thuốc trong nước của ta?”
“Nhị gia đừng nóng giận. Bọn ta cũng chỉ muốn tốt cho ngài. Nhị gia xem cuộc sống hiện tại của ngài đó, chẳng khác nào ăn lông ở lỗ, nháo nhào chạy nạn! Ngài về nhà thật là thoải mái, cuộc sống sung túc, ăn uống tùy thích, bước ra ngoài là có một đám người đi theo bảo vệ, không phải bị truy sát như bây giờ. Bọn ta đều vì muốn tốt cho ngài.”
Lục Hành cắn răng, trong chớp mắt, từ trong mớ ý nghĩ hỗn độn, phân tích ra tâm tư của hai người này.
“Hiện giờ các ngươi theo Nhị thúc ta rồi?”
Vẻ mặt Phi Ưng và Phi Liêm đều hơi cứng lại, hồi lâu Phi Ưng mới nói: “Cho dù là theo ai, chẳng phải bọn ta cũng là người của Lục gia sao? Theo ngài hoặc theo Nhị lão gia, thì cùng đều là vì Lục gia.”
“Hay cho câu đều vì Lục gia!” Lục Hành nổi cáu, tức giận đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Hắn tin tưởng hai người này như vậy, trong lúc ở cùng, đã thật lòng coi bọn họ như huynh đệ. Hắn vốn nghĩ rằng, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, mà bọn họ còn chịu đựng bao nhiêu gian khổ mới tìm được hắn, thực sự là hết sức trọng nghĩa khí, đầy tình cảm, nào ngờ bọn họ chỉ muốn mang hắn đi giao cho Nhị thúc!
Phải rồi, hôm nay Nhị thúc đã giành được vị trí gia chủ Lục gia, những người khác họ như Phi Liêm và Phi Ưng, nếu còn muốn tiếp tục sinh sống ở Lục gia, thì phải thể hiện thành ý, bằng không chủ tử dựa vào cái gì mà tin tưởng là bọn hắn không phản bội?
Giao hắn cho Nhị thúc, sau đó Nhị thúc có thể trút tất cả tội danh bất lợi cho Lục gia lên đầu hắn. Có hắn gánh tội thay, Nhị thúc có thể quang minh chính đại ngồi vững vàng ở vị trí gia chủ, thậm chí còn có thể kéo gần quan hệ với Thánh thượng, trở thành dòng chính của Thánh thượng.
Thực sự là tính toán rất hay!
Tiếc rằng hắn hành động theo cảm tính, lại tin lầm người!
Lúc này Lục Hành thực sự rất ân hận, không hiểu vì sao trước đó mình tin người như vậy!
Hôm nay hắn bị mang đi âm thầm lặng lẽ, vì sợ kinh động tộc nhân, hai người thậm chí không dám dắt ngựa theo mà chấp nhận đi bộ.
Nếu Tần Nghi Ninh và các tộc nhân cho rằng hắn e ngại truy binh, cho nên bỏ chạy trối chết, thì phải làm sao đây?
Cho tới bây giờ, Lục Hành cũng không phải là người quá sợ chết, đây là Phi Ưng và Phi Liêm vì động cơ cá nhân mà bán đứng chủ cũ, thậm chí giẫm đạp lên thanh danh và tín nghĩa của hắn!
Lục Hành bị vác dốc ngược, vừa giận vừa cấp bách, trong lúc nhất thời thấy hoa mắt choáng váng, hơi thở khó khăn, liền ráng sức đánh vào lưng Phi Liêm. Phi Ưng đi bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt không khỏe của Lục Hành, vội nói: “Mau để Lục nhị gia xuống thở một chút, đừng để hắn chết. Đến lúc đó huynh đệ chúng ta cũng không có cách nào báo cáo kết quả công tác.” w●ebtruy●enonlin●e●com
“Được!” Phi Liêm dừng lại bên một mảnh rừng nhỏ, đặt Lục Hành xuống một gốc cây như đặt một bao gạo, để hắn ngồi dựa lưng vào gốc đại thụ, rồi vuốt mồ hôi nóng hực ướt đẫm cả đầu, xoa xoa thắt lưng, thở dốc: “Thực sự là mệt chết ông đây rồi!”