Chương 522CHẶN ĐƯỜNG
Chỉ trong thời gian một nén hương, đám Tần Nghi Ninh đã bàn bạc xong xuôi về đường đi. Lúc này các tộc nhân cũng đã thu dọn xong xuôi toàn bộ để chuẩn bị lên đường.
Bởi vì biết có truy binh theo dõi, tất cả tộc nhân đều vô cùng yên tĩnh, chỉ tự giác đi theo đội ngũ đằng trước, bất chấp gió tuyết tiến sâu về phía Tây.
Quả thật không lâu sau đã có một đội ngũ gần một nghìn người chạy tới nơi các tộc nhân Di Nặc vừa hạ trại.
Các kỵ binh kéo dây cương, giục ngựa đi vòng quanh doanh trại.
Tướng quân đi đầu xoay người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, ngồi xuống kiểm tra tại nơi đã từng dựng lều đốt lửa mà bây giờ chỉ còn một lớp tuyết mỏng bao trùm, sau đó liền tức giận quơ nắm đấm.
“Đúng là một đám gian xảo!”
Bọn chúng chỉ mới chậm có một bước. Nếu tới sớm thêm chút nữa, đánh giáp lá cà với những kẻ này thì chẳng lẽ hơn một nghìn tinh binh như họ lại không cướp nổi lương thực về.
Bây giờ Khả Hãn đang tức giận, quan trên thúc giục cũng gấp hơn, nếu còn không mau chóng cướp lương thực về thì một khi Khả Hãn nổi giận, chỉ e đám người bọn họ đều không có đồ ngon để ăn.
“Tướng quân, giờ chúng ta làm sao đây? Lần này tuyết rơi thật không phải lúc, bốn phía đã bị tuyết phủ trắng hết rồi, bọn chúng đã trốn được một lúc, nếu muốn lần theo dấu chân thì e không dễ dàng.”
“Không dễ dàng cũng phải đuổi theo! Ta cũng không tin bọn chúng mang theo quân nhu mà còn có thể nhanh hơn chúng ta giơ roi thúc ngựa! Mọi người lên tinh thần hết đi, nhất định phải cho Khả Hãn một kết quả hài lòng, nếu không hậu quả như thế nào, chắc chắn không ai muốn nhìn thấy!”
Những lời ấy khiến cả bọn rợn hết cả tóc gáy.
Cho dù Khả Hãn là người hết sức anh minh lại thấu tình lý, song nếu giao chuyện xuống mà họ không hoàn thành được gì, vậy cũng là do họ vô năng, huống hồ thứ bị cướp lần này còn là lương thảo cực kỳ quan trọng để khai chiến.
Đoàn người liền cẩn thận dò xét những dấu chân để lại trên đường, bám sát theo hướng đi của tộc Di Nặc.
Cùng lúc đó, trong đội ngũ, Tần Nghi Ninh cũng đã nhận được tin tức do thám báo mang về.
“Ngươi nói là đã có một đội kỵ binh xấp xỉ nghìn người đuổi theo?” Sắc mặt Lục Hành căng chặt, hỏi bằng tiếng Tác-ta.
Thám báo kia nói: “Phải, ta sẽ không nhìn lầm, đối phương ai nấy đều cưỡi ngựa, vừa nhìn đã biết là không giống đội ngũ nhỏ bình thường chúng ta gặp khi trước. Tộc trưởng, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Trong lòng người Di Nặc, Tần Nghi Ninh và Lục Hành chính là tộc trưởng của họ, thậm chí bởi vì khi Lục Hành ở trong sa mạc đã hôn mê, tất cả đều dựa vào Tần Nghi Ninh chỉ huy nên sự tin tưởng về sùng kính với Tần Nghi Ninh còn hơi cao hơn một chút so với Lục Hành.
Vậy nên khi hỏi lời này, thám báo lại nhìn sang Tần Nghi Ninh với vẻ mong đợi.
Ngặt nỗi Tần Nghi Ninh chẳng hiểu hắn nói gì.
Lục Hành liền nói lại lời vừa rồi cho nàng nghe, cuối cùng nói: “Tình hình bây giờ nguy ngập như vậy, chúng ta phải làm sao đây? Nên nghênh chiến hay lại tiếp tục trốn?”
Chân mày Tần Nghi Ninh nhíu chặt vào nhau, vì lo lắng nên đôi môi đã bị hàm răng trắng tinh cắn muốn vỡ.
“Tình hình không ổn.” Tần Nghi Ninh nặng nề nói: “Đối phương điều tới một đội kỵ binh, tuy chúng ta cũng có ngựa nhưng đồng thời còn phải mang theo nhiều quân nhu quân bị như vậy, mà còn không phải ai cũng có ngựa cưỡi, nếu chỉ cứ trốn mãi như vậy thì e không bao lâu sẽ bị đuổi kịp.”
Sao Lục Hành lại không biết tính nghiêm trọng của sự việc? Nhưng các tộc nhân Di Nặc vốn rất đoàn kết, những người đã cùng nhau vượt qua sa mạc này không chỉ có quan hệ họ hàng mà rất nhiều trong số đấy còn đã nảy sinh quan hệ tình cảm sâu sắc với nhau, bây giờ bất kể để lại ai cũng là điều không thể. Vậy nên nếu muốn bảo một nhóm người cưỡi ngựa đi trước thì chắc chắn là họ không làm được.
“Ý nàng là, những lương thực này hẳn chúng ta phải…”
“Từ bỏ những lương thực này?”
“Phải. Nếu không mang theo quân nhu quân bị, có lẽ truy binh sẽ không bám riết chúng ta không bỏ.” Lục Hành trầm giọng nói, “Ta nghĩ nhiệm vụ của truy binh hắn cũng không phải muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta mà chỉ muốn tìm lương thảo là chính.”
Tần Nghi Ninh nghe thì im lặng, “Ta lại cảm thấy chưa chắc như thế.”
“Hả? Sao lại nói vậy?” Lục Hành hỏi.
Tần Nghi Ninh chậm rãi mất: “Lương thảo bị mất, không phải cứ tìm được lương thảo về là Tư Cần sẽ không trách phạt.”
Lục Hành như lập tức tỉnh táo, trầm giọng nói: “Ta hiểu rồi.”
Trường hợp của họ bây giờ, nếu bỏ lương thảo lại để tự chạy trốn, đối phương nhặt được lương thảo mang về thì nhiều lắm cũng chỉ tính là tìm lại vật bị mất, cuối cùng Tư Cần vẫn sẽ hạch chúng ra hỏi tội.
Bất kể mục đích của Tư Cần là lương thảo hay trách tội, những binh lính bên dưới đều không biết rốt cuộc Khả Hãn nghĩ thế nào, bọn họ chỉ biết nghĩ theo hướng làm sao để không để lại sơ hở gì cho người ta nắm được.
Bởi vậy, cho dù bỏ lương thảo lại thì nhiều khả năng họ vẫn tiếp tục bị truy đuổi, đến tận khi bắt được người giao nộp lên mới thôi. Một khi bị bắt, Tư Cần sẽ có nhiều lý do hơn để khai chiến với Đại Chu.
Chuyện này, thật là càng nghĩ kĩ lại càng đâm sợ…
Cuộc đối thoại của Tần Nghi Ninh và Lục Hành, A Nhĩ Hán đại thúc đi bên cạnh đã nghe rõ ràng. Hắn nhỏ giọng nói những lời này cho huynh đệ Cáp Nhĩ Ba La và vài tộc nhân có danh vọng địa vị khác trong tộc, sắc mặt mọi người đều vô cùng căng thẳng nặng nề.
Mọi người thảo luận một hồi, cuối cùng đều không đồng ý: “Chúng ta quyết không thể giao lương thực ra. Chúng ta lấy những lương thực này là vì tương lai của các tộc nhân, vẫn còn rất nhiều người già và trẻ nhỏ đang chờ chúng ta mang lương thực trở về! Cho dù chết, chúng ta cũng quyết không giao lương thực ra!”
A Nhĩ Hán đại thúc cũng vô cùng đồng ý với ý kiến này.
“Đúng, ta cũng không đồng ý giao lương thực ra. Ô Đặc Kim Hãn là trượng phu của A Na Nhật Hãn, đều là bạo quân như nhau, cho dù bây giờ được sự thái bình tạm thời thì tương lai nếu sinh sống dưới trướng hắn, sớm muộn gì tộc Di Nặc chúng ta cũng sẽ bị hắn tận diệt. So với sống không ra người chết không ra ma khi ấy, còn chẳng bằng bây giờ liều mạng một lần.”
Lục Hành liền nhìn sang Tần Nghi Ninh, không khỏi bật cười, “Xem ra vẫn là nàng hiểu mọi người hơn.”
Tần Nghi Ninh cười khổ xua tay, “Đây chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ thôi. Nếu như có thể, ai lại muốn đặt mình vào cảnh nguy hiểm chứ.”
Lục Hành thở dài, “Đúng vậy.”
A Nhĩ Hán đại thúc nói: “Nếu đã quyết, vậy hẳn chúng ta sẽ tiếp tục con đường đã định?”
Lục Hành lấy bản đồ ra khỏi ngực. Đây là bản đồ đơn giản do những người Di Nặc quen với địa hình nơi này vẽ ra, những địa hình cơ bản và vị trí đều đánh dấu rất chính xác.
“Bây giờ chúng ta đang ở chỗ này.”
Lục Hành chỉ tay vào một vị trí ở phía tây gần biên giới Đại Chu và Tác-ta.
“Truy binh đều là kỵ binh, tốc độ nhất định rất nhanh, mà mục đích lại không chỉ vì lương thảo nên nhất định sẽ toàn lực truy kích chúng. Nếu chúng ta vẫn di chuyển theo con đường ban đầu, lợi dụng thời tiết và ưu thế địa hình để tránh né thì sẽ rất nhanh bị đuổi kịp.”
A Nhĩ Hán đại thúc nói: “Không ngờ chúng ta đã chọn vùng hoang vu như phía Tây rồi mà bọn chúng vẫn còn đuổi kịp.”
“Nếu như đánh giáp lá cà, chắc chắn chúng ta không được lợi gì, sẽ khiến nhiều tộc nhân phải vì thế mà hy sinh. Thế nên chúng ta phải chọn một hướng mà bọn chúng không thể đuổi kịp.”
“Nhưng hướng nào thì bọn chúng không thể đuổi kịp? Bọn chúng là kỵ binh cơ mà.”
Tần Nghi Ninh nhìn bản đồ: “Bây giờ muốn trốn đã là việc không thể. Hoặc là ở lại chờ chết, hoặc là bị đuổi kịp rồi bị giết chết, hoặc là, chọn một hướng mà bọn chúng không dám đuổi theo.”
“Nàng nói là…” Lục Hành hoảng sợ nhìn khu vực không người cách họ không xa trên bàn đồ, “Không phải ý nàng là nơi này đấy chứ?”
Ngón tay trắng xinh của Tần Nghi Ninh chỉ vào vị trí Lục Hành đã điểm sẵn, liền đó gật đầu bảo: “Đúng, chính là chỗ này.” Vietwriter.vn
Đó là một vùng hoang mạc.
Khác với sa mạc họ đã băng qua khi trước, sa mạc họ từng đi tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng họ biết là chỉ cần mình đi đúng hướng, sa mạc đó chính là một con đường tắt để họ đi thông từ Tác-ta tới Đại Chu. Nếu chuẩn bị đầy đủ, thời gian đi qua sa mạc còn nhanh hơn đi trên đường chính rất nhiều.
Nhưng sa mạc Tần Nghi Ninh nói lúc này thì khác hẳn.
Đó là một vùng hoang vu chân chính, bởi vì nơi này quá rộng lớn, không ai từng đi ra khỏi hoang mạc này, không ai biết đầu kia sa mạc nằm ở đâu, có cái gì, cũng không ai biết trong đó rốt cuộc có ốc đảo nào hay không.
Nếu đi vào vùng đất chết chóc này, e họ sẽ thật sự không còn cơ hội sống sót.
A Nhĩ Hán đại thúc nói lời Lục Hành và Tần Nghi Ninh lại cho các tộc nhân cùng nghe, mọi người lập tức chìm trong im lặng.
Tất cả bị bao trùm trong cảm xúc sợ hãi.
“Ta không thể quyết định thay cho tất cả mọi người, thế nên đây chỉ là một đề nghị. Còn cụ thể có đi theo con đường này hay không thì vẫn phải xem ý của mọi người. Nhưng theo như hiểu biết của ta về Ô Đặc Kim Hãn, khi tìm được lương thảo thì đồng thời hắn cũng phải bắt cả người về cho hả giận. Nếu chúng ta bị bắt, có lẽ các tộc nhân cũng sẽ không có kết quả tốt gì.”
“Ở bên ngoài, khả năng bị bắt lại là rất cao, đến lúc đó đoán chắc hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Dù sao thì ở bên ngoài cũng chết, vậy chẳng bằng liều mạng đánh cược một lần. Nếu chúng ta đi vào sa mạc này, chắc chắn truy binh không dám đuổi theo. Bọn chúng tuân lệnh bên trên là vì vinh hoa phú quý, làm gì có chuyện thật sự không để ý sinh mệnh xông vào sa mạc? Có lẽ chúng ta có thể chờ khi bọn chúng rời đi rồi đi ra lại. Hoặc nữa là, chúng ta có thể đi ra khỏi sa mạc này.”
Lục Hành lại nói: “Khả năng cao hơn chính là, chúng ta không đi ra khỏi sa mạc, cùng nhau chết trong đó.”
Tần Nghi Ninh gật đầu: “Đúng vậy, khả năng này là lớn nhất. Nhưng nếu ở lại để bị bắt, thế thì cũng đều là chết cả.”
Hai người nói xong, người xung quanh đều im lặng.
Suy nghĩ hồi lâu, A Nhĩ Hán đại thúc nói: “Hai vị đi đi.”
Tần Nghi Ninh và Lục Hành đều ngẩng đầu nhìn A Nhĩ Hán.
A Nhĩ Hán đại thúc nói: “Hai vị vốn không cần thiết đi theo để bỏ mạng chung với bọn ta. Cả tộc ta quyết không giao nộp lương thực, muốn liều chết với Ô Đặc Kim Hãn đến cùng, nhưng hai vị thì vốn không phải người Tác-ta. Hai vị chịu đi cùng đến bây giờ, cả tộc đã vô cùng cảm kích. Bây giờ chúng ta đã đến gần biên giới, hai vị lại đều có cao thủ bảo vệ, chắc hẳn có thể thần không biết quỷ không hay thoát khỏi truy binh, tiến thẳng vào Đại Chu cũng không phải việc khó gì. Hai vị hãy về nước trước đi, không cần đi theo bọn ta nữa.”
Lục Hành và Tần Nghi Ninh nghe vậy đều bất giác thở dài.
A Nhĩ Hán đại thúc nói lời này cho các tộc nhân, mọi người đều có vẻ không nỡ. Nhưng dù không nỡ thì ai nấy cũng rất hiểu chuyện gật đầu, dùng ngôn ngữ Tần Nghi Ninh nghe không hiểu để thúc giục, hiển nhiên là muốn bảo hai người họ rời đi.