CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 524TÍN VẬT

Tuy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, song tất cả mọi người đều không ngờ được rằng truy binh sẽ tới nhanh như thế.



Trên đường đi tới vùng hoang mạc, nếu không phải Tần Nghi Ninh và Lục Hành đoán được thời gian để né tránh thì suýt chút nữa họ đã phải giáp mặt trực diện với đội ngũ kỵ binh kia.



Mà đội ngũ đuổi theo họ thì lần nào cũng chỉ có thể bám theo sau lưng tộc Di Nặc, mỗi lần trừ đạp đổ dấu vết đống lửa ở nơi họ từng hạ trại thì không hề tìm nổi biện pháp hả giận nào khác.



“Tướng quân, đám phản bội Di Nặc này to gan quá rồi! Hướng bọn chúng chạy trốn rõ ràng là đi về vùng hoang mạc không người.”



Tướng quân dẫn đội trầm mặt vung tay ngăn lại, ra hiệu cho cả đội dừng chân, trong đầu đã rối như tơ vò.



Rất rõ ràng, tộc Di Nặc đã bị bọn chúng ép không còn đường nào nên đã định mang hết quân nhu quân bị vào vùng sa mạc mênh mông không một bóng người kia chịu chết. Cho dù chết cũng quyết không giao lương thực ra!



Đám nô lệ này thì hay rồi, nhưng những người phụng mệnh truy tìm như họ thì lại biết làm sao?



Chẳng lẽ đến lúc đó còn có thể mặt dày nói với Khả Hãn: “Thật đáng xấu hổ, chúng thuộc hạ cưỡi ngựa cũng không thể đuổi kịp đám tàn binh già yếu còn vận chuyển quân nhu kia, đuổi bọn chúng chạy vào vùng hoang mạc không người rồi lại không dám đuổi theo.”



Nếu lời này mà nói ra khỏi miệng, đoán chừng đám bọn họ đều không cần sống nữa!



“Đuổi theo! Tăng tốc lên! Nhất định phải đuổi kịp trước khi bọn chúng tiến hẳn vào hoang mạc!”



Thấy tướng quân hốt hoảng, những thuộc hạ cấp dưới cũng trở nên khẩn trương, vội vàng giục giã đám binh lính đang uống nước lạnh gặm lương khô lên ngựa truy kích.



Việc đại sự liên quan đến sinh tử, ai dám lười biếng?



Nhưng khi họ chạy hết tốc lực đuổi từ nơi hạ trại tới sa mạc, trên đường không hề trông thấy nửa bóng người.



Vó ngựa đạp lên cát vàng dưới chân, nhìn cuồng phong thổi qua, gò cát mới giây trước còn to ụ ngay giây sau đã thành một vùng bình địa, cơ hồ không có khả năng tìm kiếm theo dấu chân.



Lại nhìn sa mạc bao la trước mặt, tất cả mọi người đều nảy sinh sự e sợ siết chặt dây cương, không dám bước thêm nửa bước.



Tướng quân dẫn đội mặt mày xám xịt, quơ đấm lung tung, tựa như làm vậy thì có thể giải tỏa hết sự đè nén trong lòng.



“Tướng quân, chúng ta làm sao đây?” Trông sa mạc không người biến đổi trong thoáng chốc dưới thời tiết tồi tệ, phó tướng sợ hãi nuốt nước miếng.



Nếu bây giờ phải tiếp tục truy kích, tin chắc trong số huynh đệ bọn họ không được mấy người có gan xông vào.



Người người đều biết sự đáng sợ của vùng sa mạc này, thời tiết tệ hại, địa hình luôn thay đổi từng khắc từng giây, vùng đất bằng phẳng chỉ giây sau sẽ biến thành gò cát, có lẽ ngủ một đêm là đã có thể bị cát chôn sống. Hơn nữa vào nơi này còn không thể tìm được phương hướng, bởi vì không ai biết bên kia của sa mạc không người có xa không, có cái gì.



Vào nơi này, chẳng khác nào đã đặt một chân qua cửa địa ngục.



Không ai dám can đảm khiêu chiến nó.



“Đám điên Di Nặc!” Tướng quân căm tức chửi, hàm răng cắn chặt nói: “Hạ trại canh giữ ở đây, trông chừng kĩ càng vùng lân cận, ta cũng không tin đám Di Nặc đó lại không sợ chết thật! Số người của bọn chúng cũng tương đương như chúng ta, nói không chừng không bao lâu nữa sẽ có người trốn ra, nếu may còn có thể gặp đúng lúc bọn chúng đang lục đục! Đến lúc đó chúng ta bắt sống một đứa trở về cũng có cái để giải thích.”



“Tướng quân anh minh!” Mọi người hành lễ, trong bụng âm thầm thở phào.



Chỉ cần không phải xông vào bắt người, bảo họ làm gì cũng được.



Truy binh liền phân tổ hạ trại đóng lại bên rìa sa mạc, căng sẵn lưới lớn chờ bắt được một con cá lớn.



Nhưng những người này làm sao có thể biết được sự kiên cường và đoàn kết của tộc nhân tộc Di Nặc?



Lúc này Tần Nghi Ninh đang dẫn đội đi trên một vùng sa mạc mênh mang, cuồng phong cuốn cát lùa vào khe hở của khăn trùm đầu, thi thoảng gió lớn cơ hồ thổi nàng té ngã. Song dù vậy nàng vẫn tiếp tục kiên trì, tay dắt một con ngựa chở gạo và túi nước đi đầu đội ngũ.



Lục Hành cũng dắt ngựa theo sát bên cạnh nàng, mấy lần cơ thể gầy gò của nàng sắp bị gió thổi đi đều bất giác muốn vươn tay ra đỡ, nhưng bàn tay lơ lửng thì từ đầu đến cuối chưa từng chạm vào người nàng mà chỉ muốn làm một người lính gác, cứ thế giương tay ra che chở.



Nhìn hai người đi đầu đội ngũ, A Nhĩ Hán đại thúc và hai huynh đệ Tra Can Ba La, Cáp Nhĩ Ba La đều không nhịn được xót xa trong lòng.



Họ đều nhìn ra được tình cảm của Lục Hành dành cho Tần Nghi Ninh, nhưng cũng nhận ra trái tim Tần Nghi Ninh đã hướng cả về chồng mình, chẳng qua chỉ đơn thuần coi Lục Hành là đồng bạn có thể tin tưởng.



Bây giờ hai người kết bạn cùng vượt qua hành trình này, mỗi một bước tiến lên, khoảng cách tới cái chết càng gần thêm chút nữa. Vào lúc này, dường như lòng ai có ai, lòng ai thích ai thì hình như cũng đều là dư thừa.



Nếu họ có thể sống sót rời khỏi sa mạc hoang vu này, vậy cũng là do trời cao thương xót cho số mệnh chưa tận.



Dù rằng họ không hề sợ, khi đối mặt với vùng đại mạc dường như đi tới đâu cũng không có điểm cuối này, trong lòng họ đang dần sinh ra một tia lạnh lẽo, nhưng dù vậy vẫn không ai oán trách một câu. Bởi vì nếu ở lại, nói không chừng họ đã bị triều đình Tác-ta hành hạ chết sạch.



Cơn ác mộng bị nô dịch, bị chèn ép bóc lột, bị mặc sức tàn sát ngày trước cuối cùng đã thức tỉnh, họ lại có thể nắm lấy sinh tử của mình, cho dù là bằng cách tàn khốc như vậy thì chỉ cần bên cạnh còn đồng bạn cùng nhau kiên trì, họ đã đủ thấy thỏa mãn.



Ngay trong lúc đoàn Tần Nghi Ninh tiến vào đại mạc và truy binh trú đóng bên ngoài rìa sa mạc giăng bẫy, trong hoàng cung ở kinh thành Đại Chu, Lý Khải Thiên trầm mặt nhìn Lệ Quan Văn đứng phía trước, nói: “Ngươi nói gì? Nói lại cho trẫm lần nữa.”



Lệ Quan Văn sợ hãi quỳ bịch xuống đất, liên tục dập đầu bảo: “Thánh thượng bớt giận, nô tài, đúng là nô tài đã nghe nói Trung Thuận Thân Vương mang thân binh trong phủ ra khỏi thành.”



Tiếng nói vừa dứt đã thấy Lý Khải Thiên cầm chén trà trên bàn đập mạnh xuống mặt đất lát đá cẩm thạch, chỉ nghe một tiếng chát chúa vang lên, gốm sứ bể văng tung tóe lên mặt Lệ Quan Văn rạch ra mấy vệt máu. Dù vậy Lệ Quan Văn vẫn không dám chớp mắt cái nào.



“Thánh thượng bớt giận!”



Lý Khải Thiên tức giận đứng dậy, bàn tay tức giận đấm vào đống tấu chương trên bàn: “Bàng Chi Hi, hay cho Bàng Chi Hi! Lại dám coi thường trẫm đến mức đấy! Không chỉ không tuân một lần đã là tội lớn chém đầu, đã không lấy mạng hắn thì thôi, thế mà hắn còn gây thêm chuyện xấu! Lại còn dẫn thân binh chạy mất, rõ là muốn tạo phản chứ gì? Người đâu, đi bao vây phủ Trung Thuận Thân Vương lại cho trẫm! Trẫm phải đích thân hỏi thử xem, xem rốt cuộc hai lão già và tiện phụ Diêu gia kia đã dạy con trai thế nào!”



Thánh thượng đang bực tức, ai dám rề rà nói nửa chữ không?



Lệ Quan Văn luống cuống đáp dạ, đoạn sốt sắng dẫn người đi chuẩn bị cho Thánh thuợng xuất cung.



Mà lúc này tại năm mươi dặm ngoài cửa thành, Quý Trạch Vũ khoác áo lông chồn đỏ như màu lửa cháy ngồi ngay ngắn trên con tuấn mã lông trắng Bàng Kiêu đã tặng, bàn tay khẳng khiu trắng trẻo cầm roi ngựa đen nhánh, đứng kề bên con đường nhỏ.



Bàng Kiêu ghìm cương siết con hắc mã, ngạc nhiên cười hỏi: “A Lam? Sao ngươi lại ở đây?”



Quý Trạch Vũ giật cương giục ngựa đến gần, tuy sắc mặt đám Tinh hổ vệ sau lưng Bàng Kiêu ung dung thản nhiên nhưng cơ thể ai nấy đều căng chặt.



Đôi mày dài của Quý Trạch Vũ nhăn lại, ánh mắt uy nghiêm quét tới, mấy Tinh hổ vệ sau lưng Bàng Kiêu đều cảm thấy mình mẩy bứt rứt mất tự nhiên, sự sắc bén cũng được thu vào bớt.



“Ngươi muốn đi tìm Tần thị? Không nhịn được như thế?”



Bàng Kiêu nhíu mày, gật đầu nói: “Mấy ngày nay, trong lòng ta luôn rất lo lắng, luôn cảm thấy là nếu mình còn không đi, Nghi tỷ nhi sẽ xảy ra chuyện.”



Quý Trạch Vũ nhíu chặt mày nhìn gương mặt anh tuấn càng thêm góc cạnh sau khi gầy đi, nhếch môi nói: “Ngươi quan tâm nàng ta như thế sao?”



“A Lam, nàng trong lòng ta ngang với mạng sống.”



“Nhưng không phải khi trước ngươi từng nói, đại trượng phu lo gì không vợ đấy ư? Dù Tần thị có nghìn tốt vạn tốt thì tính mạng của một mình nàng ta chẳng lẽ lại có thể so bằng tính mạng của tất cả mọi người? Lần này ngươi đi, chẳng lẽ không sợ người nhà mình phải chịu liên lụy? Ta tin chắc là cho dù Tần thị xảy ra chuyện gì, nàng cũng hy vọng ngươi có thể sống thật tốt, chăm sóc tốt cho người nhà mình và cả cha mẹ nàng ta chứ không phải xúc động tự tiện xuất kinh như hiện tại. Ngươi phải biết hành động của mình bây giờ chính là đang chọc đúng vào nọc của Thánh thượng!”



Quý Trạch Vũ là người lạnh nhạt, ít nói kiệm lời, nhưng chỉ cần là chuyện của Bàng Kiêu thì sẽ thay đổi luôn thói quen nhất quán.



Bàng Kiêu cảm động xoay mình nhảy xuống khỏi lưng ngựa, áo choàng bằng lông chồn đen hất lên để lộ đôi chân dài lại đầy sức mạnh được bao bọc bởi lớp quần dài màu đen ẩn dưới áo khoác.



Hắn ném roi ngựa cho Hổ Tử đằng sau, đi về hướng Quý Trạch Vũ.



Quý Trạch Vũ cũng nhảy xuống khỏi lưng ngựa, nhíu mày nhìn Bàng Kiêu đằng trước.



Hắn cau chặt mày, ấn đường cơ hồ biến thành một đường hằn sâu, áo choàng bằng lông chồn lửa càng làm bật làn da thêm trắng sáng.



Bàng Kiêu thở dài vỗ vai hắn, thấp giọng nói: “Nhân lúc Thánh thượng còn tin tưởng mình, ngươi phải nhanh chóng nghĩ sẵn đường lui. Đừng nên để đến khi thật sự xảy ra chuyện lại ứng phó không kịp.” Nguồn : Vietwriter.vn



Quý Trạch Vũ trừng Bàng Kiêu: “Nếu ngươi không hành động theo cảm tính, ắt Thánh thượng cũng sẽ tin tưởng. Bây giờ là ta khuyên ngươi, sao lại thành ngươi khuyên ngược lại ta?”



Bàng Kiêu bật cười, nói: “Ngươi vẫn hệt như khi còn bé, thấy vui thì cứ nói ra, thế mà cứ phải mạnh miệng.”



Quý Trạch Vũ lại trừng Bàng Kiêu, nhưng đến cùng vẫn không nói nổi lời phản bác nào, chỉ bảo: “Ngươi quyết tâm phải đi?”



“Đúng. Ta phải đi, nếu không sẽ hối hận cả đời.”



“Rõ ràng ngươi không phải một người hành động theo cảm tính như thế, sự bình tĩnh trải qua bao năm tôi luyện đã đi đâu hết rồi? Ngươi nói ngươi không muốn hối hận cả đời, làm người sinh ra trên đời tất nhiên sẽ có rất nhiều lựa chọn khiến ngươi không biết chọn như thế nào, làm gì có người thật sự không bao giờ hối hận?”



“A Lam, ta biết ý tốt của ngươi. Ta đã đưa hết ông ngoại bà ngoại và mẫu thân đến Tần gia. Chuyện ta đi, nhạc phụ có biết, hẳn người sẽ giúp ta lo liệu chuyện trong nhà.”



Thấy ý Bàng Kiêu đã quyết, không còn đường gì xoay chuyển, Quý Trạch Vũ chỉ đành thở dài: “Nếu ngươi muốn đi, thế thì cứ đi đi. Yên tâm, ta cũng sẽ để ý giúp.”



Bàng Kiêu xúc động gật đầu, thản nhiên nói: “Ngươi cũng phải cẩn thận. Nhớ lời ta nói, hãy chuẩn bị đường lui sớm.”



Quý Trạch Vũ cười nhạt, “Yên tâm đi, ta khác với ngươi. Ngươi có nhiều chuyện phải cố kỵ, ta thì chẳng có người nhà gì, chẳng việc gì phải sợ hết.”



“Sao có thể yên tâm thật được. Ban đầu đâu ai ngờ được là ba huynh đệ chúng ta sẽ đi đến nông nỗi hôm nay. A Lam, bảo trọng, ta sẽ cố gắng về sớm.”



Thấy nét mặt Bàng Kiêu trở nên trịnh trọng, Quý Trạch Vũ cũng liền gật đầu, đưa roi của mình cho hắn: “Ngươi cầm cái này, quân lính Long Tương trấn thủ tại biên cương đều là thuộc hạ cũ của ta, thân tín của ta ước chừng gần trăm người đều ở trong quân, sẽ nhận ra tín vật này. Nếu ngươi cần tới thì cứ cầm roi này đi tìm thủ lĩnh Đào Quân, bây giờ hắn đang nhậm chức giáo úy trong quân, hơn ba mươi tuổi, trên trán có một vết sẹo, còn là một tên nghiện thuốc, ngươi tới gặp là có thể nhận ra ngay.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi