Cho tới bây giờ, Tôn thị luôn là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, làm sao chịu nổi cách đối xử này, bị lão Thái Quân thẳng thừng quở mắng, thật sự không còn mặt mũi.
Mặt đỏ lên, Tôn thị cãi lại với tốc độ nói rất nhanh:
“Lão Thái Quân không thể nói như vậy, sao trước kia, khi Tuệ tỷ nhi có biểu hiện tốt, lão Thái Quân luôn nói đó là do Tuệ tỷ nhi được nuôi dưỡng dưới sự trông nom của người? Hôm trước người còn nói, để giúp đỡ con dâu, người sẽ đích thân giáo dục Tuệ tỷ nhi, sao hôm nay người hầu của Tuệ tỷ nhi phạm lỗi, người lại trách mắng con? Tuệ tỷ nhi ra nông nỗi này, cũng đâu phải một mình con dạy dỗ nên?”
Lão Thái Quân nghe vậy, thiếu chút nữa tức giận thổ huyết.
Trước kia quả thật là mình bị mờ mắt rồi, sao lại có thể nghĩ rằng con đàn bà Tôn Hải Hạm ngu xuẩn, không biết trời cao đất rộng này sẽ xứng đôi với đứa con trai trưởng tài hoa xuất chúng của mình chứ?
“Tôn thị, giọng điệu như thế của ngươi là cách con dâu nên nói với mẹ chồng đó sao? Ngươi có ý gì? Ta làm mẹ chồng, giúp ngươi dạy bảo con gái ngươi, không những ngươi không cảm kích, mà trái lại còn oán giận ta giáo dục nó không tốt? Rốt cuộc ta là mẹ nó, hay ngươi là mẹ nó?”
Lão Thái Quân hết sức phẫn nộ, chỉ tay vào mặt Tôn thị:
“Ta vốn nghĩ lần này ngươi chủ động trở về là đã hiểu chuyện một chút, không ngờ ngươi vẫn chứng nào tật nấy, thật sự là gỗ mục không thể chạm khắc mà!”
Tôn thị bị mắng, nước mắt đảo quanh trong vành mắt, gân cổ cãi:
“Lão Thái Quân nói thẳng ra đi, rốt cuộc người có yêu thương đứa cháu gái yêu quý nhất của mình không? Sao lại lôi con vào chuyện này?”
“Bây giờ con là “gỗ mục không thể chạm khắc”, nhưng trước kia là người tìm mọi cách kết thân chứ không phải là Tôn gia con! Còn không phải quý phủ tìm người làm mối với phủ Quốc công sao? Những năm gần đây, mặc dù con không nói mình tốt đẹp đến mức nào, nhưng rốt cuộc Tần Mông một bước lên mây, thì đương nhiên con vẫn có số vượng phu chứ? Vì sao bây giờ lão Thái Quân lại thấy con chướng mắt rồi!”
“Ngươi… Ngươi!”
Lời lẽ của Tôn thị khiến lão Thái Quân tức giận mặt mày tái xanh:
“Nếu ngươi là con gái ta, ta đã cho ngươi một cái tát đuổi đi rồi!”
Mẹ chồng có thể răn dạy con dâu, nhưng nếu ra tay đánh người thì sẽ bị giới quyền quý chê cười, truyền ra ngoài sẽ khiến lão Thái Quân mang tiếng mẹ chồng ác đức.
Bởi vậy, mấy năm nay, mặc dù có lúc rất tức giận Tôn thị, nhưng lão Thái Quân chưa bao giờ động một đầu ngón tay vào người nàng dâu này.
Chỉ có điều hôm nay Tôn thị nói quá đáng, lão Thái Quân vốn đã rất tức giận việc Tần Tuệ Ninh gây phiền phức, bây giờ lại bị Tôn thị chọc giận, trước mắt lão Thái Quân liền tối đen, bà đưa tay ôm đầu, thân hình lay động, suýt nữa ngã sấp xuống.
“Lão Thái Quân!”
Tần ma ma và Tần Nghi Ninh vội đỡ người.
“Tổ mẫu không sao chứ? Mau vào phòng trong nghỉ ngơi đi!”
Tần Nghi Ninh nhìn Tôn thị, kín đáo lắc đầu, ý bảo dù thế nào bà cũng đừng nhiều lời nữa, tránh rước lấy họa, rồi quay sang giúp Tần ma ma đỡ lão Thái Quân vào nhà.
Tôn thị nắm chặt nắm tay, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Không phải là Tôn thị không muốn kiềm chế sự nóng nảy của mình, nhưng kiềm chế thì quá thiệt thòi. Từ nhỏ, bà đã được bà ngoại nâng niu cưng chiều nuôi lớn, cha mẹ cũng hết lòng thương yêu, làm sao bà chịu nổi sự cay đắng này? Nếu không vì mặt mũi của Tần Hòe Viễn, bà cũng chẳng muốn hầu hạ loại mẹ chồng ác nghiệt này!
Tôn thị thật sự muốn xoay người bỏ đi, nhưng suy nghĩ lại, rốt cuộc phải quan tâm lão Thái Quân một chút, bằng không sẽ khiến người khác trách cứ, đành phải theo ba người vào phòng.
Tần Nghi Ninh và Tần ma ma đã dìu lão Thái Quân nằm xuống, xác định lão Thái Quân cũng không bệnh nặng, hai người đều thấp giọng khuyên bảo.
Tôn thị đứng bên cạnh yên lặng nhìn hai người giúp lão Thái Quân cởi giày, cởi vớ. Lão Thái Quân từ nhắm mắt lại, dáng vẻ không muốn thêm câu nào nữa, Tôn thị biết, sợ là hôm nay mình cầu xin cũng không có tác dụng gì.
Suy nghĩ một hồi, rốt cuộc Tôn thị nghĩ Tần Tuệ Ninh cũng không phải là người như thế, nói không chừng có người ở sau lưng gây chuyện, cố ý kéo Tần Tuệ Ninh vào.
Tôn thị liền đến Noãn các tìm Thái ma ma hỏi rõ ràng chân tướng.
Thái ma ma là cháu ngoại của Kim ma ma, Kim ma ma là là nhũ mẫu của Tôn thị, Tôn thị gặp Thái ma ma, nghĩ là người một nhà nên đi thẳng vào vấn đề.
“Rốt cuộc Tuệ tỷ nhi có sai sử Bích Đồng hãm hại tỳ nữ của Nghi tỷ nhi không?”
“Phu nhân, sao người có thể nghĩ như vậy? Phu nhân cũng biết Tuệ Ninh cô nương dịu dàng hiểu chuyện như thế nào rồi mà? Hiện nay mạng sống của cô nương như chỉ mành treo chuông, tối hôm qua suýt nữa cô nương đã treo cổ tự sát rồi! Cô nương thắt cổ chết không được, còn bị Tứ tiểu thư bóp cổ, nói cái gì mà “muốn chết mà không có gan, thì ta có thể giúp cho”…”
Nói tới đây, Thái ma ma than thở khóc lóc:
“Hôm nay, nếu phu nhân cũng không tin tưởng Tuệ Ninh cô nương, thì cô nương thật sự không có ngày ngẩng đầu dậy rồi. Thường ngày tính khí Bích Đồng thất thường, biết đâu trong đầu nó chất chứa ý đồ xấu xa gì đó, cố ý hãm hại Tuệ Ninh cô nương của chúng ta!”
Thái ma ma lau nước mắt, còn không quên quan sát vẻ mặt của Tôn thị, thấy có vẻ Tôn thị đã tin tám phần, Thái ma ma thầm thở phào nhẹ nhõm.
Làm sao bà ta có thể thừa nhận việc Tần Tuệ Ninh hại người?
Bởi vì biện pháp hại người đó là do bà ta đưa ra cho Tần Tuệ Ninh!
Hôm nay Tần Tuệ Ninh xảy ra chuyện, Thái ma ma rất sợ mang tội xúi giục chủ tử, bà ta phải một mực khẳng định Tần Tuệ Ninh oan uổng.
Thấy Thái ma ma nói chắc chắn như vậy, Tôn thị rất tin tưởng, không chút nghi ngờ. Nghe Thái ma ma nói Tần Nghi Ninh còn đối xử như vậy với Tần Tuệ Ninh, Tôn thị nhíu mày. Tuy nhiên, ấn tượng của bà đối với Tần Nghi Ninh hiện nay đã thay đổi theo hướng tốt đẹp, nghĩ tới chuyện này tám phần cũng có sự cường điệu trong đó, cho nên bà cũng không hỏi nhiều.
“Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ tin tưởng ở Tuệ tỷ nhi. Thế nhưng rốt cuộc là ai có ý định vu cáo hãm hại Tuệ tỷ nhi? Còn nữa, vì sao Bích Đồng và Tiểu Ngải lại vừa khéo như vậy, ngay lúc mấy người lão gia và Thái tử đi ngang qua, mới nói những lời đó ra? Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm thấy chuyện đó là có người bố trí.”
Thái ma ma thấy Tôn thị tin lời mình, rốt cuộc yên tâm, bĩu môi nói:
“Phu nhân là người hiểu biết, có một số việc còn cần nô tỳ phải nói ra sao? Ai là người hãm hại Tuệ Ninh cô nương, rất dễ dàng nhận biết, cứ xem hiện nay ai là người được lợi nhiều nhất trong chuyện này, thì chính là người đó!”
Ai được lợi nhiều nhất trong chuyện này ư?
Tôn thị nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, tuy trước đó bà không hầu hạ trong phòng lão Thái Quân, nhưng việc Tần Nghi Ninh đưa về hai tỳ nữ từ phủ Định Quốc công, một người trong đó chính là Thụy Lan - người trước kia bị nghi ăn cắp, bà cũng đã biết.
Hôm nay ai là người được lợi nhiều nhất? Rõ ràng là Tần Nghi Ninh rồi.
Tôn thị nhíu chặt đôi mày, bà không muốn tin rằng Tần Nghi Ninh hãm hại Tần Tuệ Ninh, nhưng Thái ma ma nói như vậy, trong lòng bà cũng dao động.
Giữa lúc đầu óc Tôn thị rối bời như một mớ bòng bong, Tần Nghi Ninh dẫn người tới Noãn các.
“Quả nhiên phu nhân ở chỗ này, con đoán đúng rồi.”
Tần Nghi Ninh nói, theo sau nàng là bốn người Băng Đường, Tùng Lan, Dao Cầm và Ngọc Kỳ.
Hôm nay Tôn thị bận bịu, chỉ dẫn theo một mình Thái Quất, lúc này cũng không ở bên cạnh.
Hồi tưởng lại dáng vẻ của Tần Nghi Ninh lúc mới hồi phủ, lại nhìn khí thế hiện giờ của nàng, trước sau hoàn toàn khác biệt, điều đó khiến Tôn thị không thể không suy nghĩ.
Thủ đoạn của Tần Nghi Ninh lợi hại như vậy, rốt cuộc nó có lòng hại người hay không?
Mẫu thân làm sao vậy? Sao người cứ nhìn mình không nói lời nào?
Tần Nghi Ninh thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.
Tôn thị cau mày nói: Vietwriter.vn
“Con theo ta!”
Nói rồi, bà kéo tay Tần Nghi Ninh, bước nhanh như chạy đến Hưng Ninh Viên.
Cùng thời gian đó ở kho củi, Tần Hòe Viễn chắp tay đứng trước mặt Tần Tuệ Ninh đang quỳ dưới đất khóc lóc, trầm giọng nói:
“Nói cho hết những gì cần nói, đừng dây dưa, ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy đâu.”