CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Việc Tôn thị chủ động bưng canh gà ác tới để chuộc lỗi với vẻ mặt ngượng ngùng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của lão Thái Quân.



Trước đó, Tần ma ma khẽ nói với lão Thái Quân, Tôn thị tới Noãn các gặp Thái ma ma, sau khi quay ra liền đùng đùng nổi giận kéo Tần Nghi Ninh đi, rõ ràng là muốn trút giận vào Tần Nghi Ninh.



Vì vậy lão Thái Quân đang chờ người tới báo cáo, Tôn thị lại làm ầm ĩ như thế nào.



Nào ngờ không bao lâu sau, cả hai mẹ con rốt cuộc đều mỉm cười, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì không vui. Dáng vẻ của Tần Nghi Ninh cũng không giống như bị răn dạy, đã vậy Tôn thị còn chủ động hạ mình tới xin lỗi.



Lão Thái Quân và Tần Hòe Viễn đều hiểu rõ tính tình của Tôn thị, không hẹn mà cùng nhìn Tần Nghi Ninh cười khen ngợi.



“Lão Thái Quân, vừa rồi con dâu nhất thời kích động, tất cả đều là lỗi của con, con yêu thương con gái, nhưng không hiếu thuận với mẹ chồng. Xưa nay lão Thái Quân đã biết tính tình của con, sau khi kích động lại hối hận, con dâu xin nhận lỗi với người.”



Càng nói, giọng Tôn thị càng gượng gạo, mấy lời này đã là lời mềm mỏng nhất mà bà có thể nói ra.



Lúc nãy, Tần Nghi Ninh phân tích tình hình cho Tôn thị, nói Tần Hòe Viễn nhất định sẽ đến chỗ lão Thái Quân, thế thì sao không nhân cơ hội này biểu hiện một chút. Ban đầu Tôn thị còn không nghĩ tới việc nhận lỗi, nhưng Tần Nghi Ninh lại thuyết phục bà rằng, làm như thế là “lấy lui làm tiến”. Tôn thị ngẫm lại cũng có lý, đúng là quan hệ giữa mình và Tần Hòe Viễn cần phải hàn gắn, không thể tiếp tục làm ầm ĩ khiến tình hình thêm căng thẳng, cho nên bà mới nghe theo đề nghị của Tần Nghi Ninh.



Nhưng bất luận Tôn thị suy nghĩ như thế nào, bà có thể làm thế này là Tần Hòe Viễn đã hài lòng rồi.



“Mẫu thân cũng đừng tức giận, nếu người nóng giận ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe, thì con phải làm thế nào? Tính tình Tôn thị nóng nảy, xưa nay miệng ác tâm không ác, thật ra trong lòng nàng ấy vẫn hiếu thuận với người.”



Tôn thị chịu nhận lỗi, con trai lại nói đỡ cho, hai người đã dựng đủ bậc thang cho lão Thái Quân bước xuống, lão Thái Quân cũng cảm thấy không còn vướng mắc, mà cũng không muốn làm khó con trai, liền nói:



“Con đứng lên đi, đều là người một nhà, sau này không nên như vậy nữa.”



Tôn thị nghe vậy thở dài một hơi, vội mở hộp thức ăn sơn đen khảm trai, bưng canh gà ác ra, đích thân cầm thìa đút cho lão Thái Quân.



Thật ra lão Thái Quân vừa mới ăn một chén canh, lúc này không muốn ăn canh gà ác, tuy nhiên vì suy nghĩ cho con trai, bà vẫn để Tôn thị đút cho ăn nửa chén.



Lúc này lòng Tôn thị mới hoàn toàn nhẹ nhõm, ngượng ngùng liếc nhìn Tần Hòe Viễn.



Vẻ mặt bình thản, Tần Hòe Viễn nhìn Tôn thị gật đầu.



Mặt Tôn thị liền bắt đầu đỏ lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực.



Thấy cha mẹ như vậy, Tần Nghi Ninh mới thầm thở phào nhẹ nhõm.



Gia hòa vạn sự hưng, mẫu thân có thái độ đối địch với lão Thái Quân, gây gổ với chồng, như thế là rất không ổn, nàng phải mất nhiều hơi sức mới khuyên giải được, may mà lời nói của nàng không uổng phí.



Lão Thái Quân mỉm cười vẫy tay gọi Tần Nghi Ninh tới bên cạnh bà:



“Ta và phụ thân cháu đang nói đến chuyện của cháu đây.”



Tần Nghi Ninh bước tới, hỏi:



“Có phải tổ mẫu nói với cha cháu, cháu không chăm học, khiến tiên sinh tức giận?”



“Cái con bé này!”



Bị nàng trêu đùa, lão Thái Quân cười hì hì:



“Cháu mà không lo học hành, thì tổ mẫu sẽ là người trước tiên đánh cháu một trận, chứ còn phải đợi mách với phụ thân cháu hay sao? Vừa rồi phụ thân cháu nói, cho cháu chuyển tới ở Thạc Nhân Trai. Nơi đó gần hậu hoa viên, phong cảnh rất đẹp, chưa nói mùa đông ấm áp, mùa hạ mát mẻ, bên trong còn có rất nhiều sách của phụ thân cháu, lúc còn trẻ phụ thân cháu ở tại Thạc Nhân Trai. Hôm nay, số sách đó là để cháu xem, để cháu tiêm nhiễm phong thái thư hương. Cháu thấy như vậy có được không?”



Trước đó, lúc đi dạo hậu hoa viên, Tần Nghi Ninh đã chú ý tới ngôi viện Thạc Nhân Trai lịch sự tao nhã, cũng đã nghe qua lai lịch nơi này, lúc này trong lòng nàng vô cùng thích thú.



Tần Nghi Ninh vui mừng nói:



“Cảm ơn tổ mẫu, cảm ơn phụ thân. Nếu chuyển tới Thạc Nhân Trai, cháu có thể thường xuyên tới chỗ tổ mẫu ăn chực rồi!”



Nghe vậy, lão Thái Quân lại nở nụ cười, chỉ vào Tần Nghi Ninh mắng:



“Đồ con khỉ!”



Tần Nghi Ninh nói sẽ thường xuyên “ăn chực”, tuy chỉ là một câu nói đùa, nhưng qua đó, nàng cũng nói cho lão Thái Quân và Tần Hòe Viễn, rằng nàng hiểu sự sắp xếp của phụ thân, tất nhiên sẽ không phụ lòng.



Tần Hòe Viễn thấy mình vừa nói là nàng đã hiểu rõ ràng, trong lòng rất hài lòng. Nhớ tới việc hôm nay, ông nói bằng giọng thản nhiên:



“Nghi tỷ nhi, nha đầu nói chuyện sau hòn non bộ là ngươi bố trí phải không?”



Lão Thái Quân nghe vậy liền nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt dò hỏi.



Tôn thị kinh ngạc trừng mắt, kêu lên:



“Quả nhiên là ngươi hại Tuệ tỷ nhi!”



Giọng nói Tôn thị quá gay gắt, hoàn toàn phá tan bầu không khí vốn đang nhẹ nhàng, Tần Hòe Viễn nghe vậy, đưa mắt nhìn bà với vẻ không vui.



Tần Nghi Ninh không muốn để ý tới thái độ của Tôn thị đối với mình, chỉ làm như không nghe câu nói kia, mỉm cười nói với Tần Hòe Viễn:



“Bẩm phụ thân, việc này quả thật là do con bố trí. Tuệ Ninh cô nương thừa dịp con học thuộc kinh sách ở từ đường, sai Bích Đồng và Thái ma ma lừa Thụy Lan ra ngoài, vu cho nàng ấy ăn cắp vòng tay phỉ thúy của tổ mẫu. Thụy Lan vô duyên vô cớ bị đánh mấy chục trượng, nếu không nhờ vận số tốt, có thể nàng ấy đã bị đánh chết tại chỗ rồi.”



“Con có thể thông cảm với nỗi khổ tâm của Tuệ Ninh cô nương, thế nhưng không thể tha thứ việc nàng ấy làm tổn hại tính mạng người khác chỉ để cảm thấy vui sướng nhất thời. Tuệ Ninh cô nương bất mãn con thì có thể tấn công con, nhưng nàng ta không dám, cũng không thể, liền đi hãm hại một tỳ nữ vô tội bên người con, Thụy Lan đáng thương biết bao?”



“Về phần Bích Đồng và Tiểu Ngải bị đuổi, do Bích Đồng trộm đồ trang sức của con, mới bị con bắt bí. Tiểu Ngải từ trước đến nay cũng mưu tính chuyện không đàng hoàng, hai người bọn họ xem như là bị quả báo, ra ngoài tìm việc mới cũng không đến nỗi bị chết đói.”



“Bởi vậy hôm nay, con chỉ là làm cho chân tướng rõ ràng mà thôi.”



“Mà thôi?”



Tần Hòe Viễn khẽ cười nói:



“Hai chữ “mà thôi” của con thật là làm đủ lớn đó! Con có thể nói với ta, cũng có thể nói với tổ mẫu của con, vì sao lại để cả Thái tử cũng biết chuyện này? Con không sợ phá hỏng đường làm quan của cha con sao?”



Tần Nghi Ninh nghe được câu nói oán trách nửa giả nửa thật của Tần Hòe Viễn, cũng nhận thấy, khi Tần Hòe Viễn nhắc tới đường làm quan, lão Thái Quân nhíu chặt mày.



Nàng cũng không khẩn trương, tiếp tục nói:



“Đương nhiên là con có nghĩ tới những chuyện đó, nhưng đường làm quan của phụ thân cũng không bị ảnh hưởng. Thái tử tính tình ôn hòa, say mê thư họa, tuy có lòng chăm lo việc nước, nhưng không có thiên phú về chuyện đó. Điều hắn thiếu, phụ thân lại có.”



“Phụ thân có sự nhạy cảm về chính trị, thủ đoạn lão luyện mạnh mẽ, có ánh mắt xem xét thời thế cực chuẩn, sau này Thái tử còn phải dựa khá nhiều vào quyền mưu của phụ thân. Điều này đúng cho cả bản tính của hắn cũng như suy tính trong tương lai của hắn, hắn sẽ không để ý những việc nhỏ nhặt của các thiếu nữ trong nhà. Huống hồ, ở trước mặt Thái tử, phụ thân cũng có thể dạy cho Thái tử buổi học đầu tiên về cách xử sự mẫu mực.”



Tần Hòe Viễn hỏi:



“Bài học đầu tiên nào?”



Tần Nghi Ninh cười đáp:



“Người dạy cho Thái tử biết thế nào là nhân từ.”



Nghe vậy, Tần Hòe Viễn cười to.



Rõ ràng là con bé này lợi dụng lúc Thái tử có mặt ở đây để sử dụng ông như một quân cờ, biết ông phải nêu gương sáng cho người, đương nhiên không thể đánh giết người hầu trước mặt Thái tử, nhờ vậy sẽ giữ được tính mạng cho Bích Đồng và Tiểu Ngải. Nhưng lúc này nó lại mồm năm miệng mười, nói ra những lời hay ho như vậy đó.



Tần Hòe Viễn không thể kiềm chế được sự buồn cười, vỗ vai Tần Nghi Ninh, nói:



“Bản lĩnh vuốt mông ngựa không để lại vết tích của Nghi tỷ nhi đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh rồi!”



Thấy con trai vui vẻ như vậy, lão Thái Quân cũng nở nụ cười.



Những năm gần đây, dường như Tần Hòe Viễn rất ít khi thoải mái cười to như vậy.



Hơn nữa, phân tích kỹ càng lời nói của Tần Nghi Ninh, lão Thái Quân kinh ngạc phát hiện, trong lúc Tần Nghi Ninh hành động, nàng đã suy xét đến mọi mặt của vấn đề và cách đối phó với từng trường hợp cũng rất chuẩn xác, quả đúng là con gái của đứa con trai trưởng quý báu của bà!



Lão Thái Quân ôm chầm lấy Tần Nghi Ninh, chỉ tay vào mũi nàng, nói:



“Đồ con khỉ! Rõ ràng là làm mấy chuyện xấu, mà còn có thể nói ra những lời hay ý đẹp như vậy. Lần này Tuệ tỷ nhi sai trước, cháu làm như vậy cũng coi như xong, nhưng sau này cháu không được làm như vậy nữa!”



“Tổ mẫu dạy rất phải, cháu xin ghi nhớ.”



Đương nhiên nàng sẽ không dùng thủ đoạn hại người vô tội, nhưng khi bị người ức hiếp trên đầu trên cổ, nàng tuyệt đối sẽ không nín nhịn.



Tần Hòe Viễn cười một hồi, cảm thấy buồn bực trong lòng đều tan. Sau khi đã hiểu rõ năng lực của Tần Nghi Ninh, ông cũng có đánh giá mới đối với việc sắp xếp cho nàng trong thời gian tới.



Ông sẽ không gả một thiếu nữ đầu óc ngu đần tới chốn cần phải lừa gạt lẫn nhau, bởi vì như thế cho dù dòng dõi cao quý, cuộc sống cũng sẽ không hạnh phúc, làm không khéo còn có thể khiến con gái mất mạng. Thế nhưng một người thông tuệ lại giỏi xem xét tình thế, tất nhiên phải đặt ở vị trí quan trọng.



“Mẫu thân, hôm nay người mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ sớm đi, con và vợ con cáo từ trước, ngày mai sẽ tới thăm người.”



Tần Hòe Viễn đứng lên.



Tôn thị còn đang bị kích động, chưa lấy lại tinh thần, thấy Tần Hòe Viễn đứng dậy hành lễ, bà hơi ngẩn người rồi cũng hành lễ theo.



Thấy dáng vẻ của Tôn thị, lão Thái Quân biết con trai của mình nhất định sẽ phải tốn hơi sức giải thích, bà khoát tay, nói:



“Các ngươi đi đi.”



Đợi Tần Hòe Viễn và Tôn thị đi rồi, Tần Nghi Ninh cười nói: Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



“Hẳn là người dọn nhà cũng đang bận rộn, cháu xin cáo lui.”



Đây là nàng muốn lão Thái Quân có thời gian nghỉ ngơi.



Lão Thái Quân gật đầu, bảo nàng về sắp xếp.



Tần ma ma cười, đỡ lão Thái Quân nằm xuống, nói:



“Lão Thái Quân không còn gì lo lắng nữa chứ?”



Lão Thái Quân nằm ngửa, nhìn bức ngũ phúc phủng thọ trên màn, thở dài nói:



“Trong một nhà, luôn có người tốt và người không tốt, hai bên tác động lẫn nhau, chi trưởng là như thế, Nhị phòng và Tam phòng cũng là như thế. Ta già rồi, thực sự là không có hơi sức quan tâm nhiều như vậy.”



Tần ma ma cười nói:



“Lão Thái Quân đâu đã già, nô tỳ còn phải theo hầu hạ người năm mươi năm nữa!”



Lão Thái Quân bật cười:



“Năm mươi năm? Lúc đó chẳnh phải hai chúng ta thành yêu tinh hết rồi!”



Cười xong, bà ta lại nói:



“Nhắc tới dọn nhà, Tuệ tỷ nhi thế nào rồi?”



Tần ma ma suy nghĩ một chút, “Tuệ Ninh cô nương vẫn ổn, chỉ là trong lòng bất mãn, lúc này có lẽ đang khóc lóc ở Tuyết Lê Viện. Tuy nhiên, tất cả mọi việc đều đã được sắp xếp thỏa đáng rồi, nô tỳ bảo bà vú Cát gia tới làm ma ma quản sự, ngoài ra nô tỳ chọn hai đại nha hoàn của lão Thái Quân là Phú Quý và Thể Vân tới trước hầu hạ. Ngày mai, tỳ nữ mua về sẽ tới, lại để Tuệ Ninh cô nương chọn người tốt nhất.”



Lão Thái Quân gật đầu nói:



“Bà vú Cát gia là người an phận, hy vọng bà ấy có thể khuyên lơn được Tuệ tỷ nhi một chút. Từ trước đến nay ta thấy Tuệ tỷ nhi hết sức hiểu chuyện, sao bây giờ lại… Ài!”



Tần ma ma mỉm cười khuyên nhủ lão Thái Quân một hồi, dỗ dành bà ngủ thiếp đi.



Mà phía bên này, Tần Nghi Ninh đã dẫn người tới Thạc Nhân Trai, nàng còn mời Chiêm ma ma cùng chuyển tới đây.



Mấy ngày nay, Chiêm ma ma đều nhận rõ tính nết của các cô nương ở Tần gia, bà biết tính tình Tần Tuệ Ninh không an phận, nếu bà ở lại Tuyết Lê Viện, nhất định sẽ gặp nhiều chuyện phiền phức, cho nên khi Tần Nghi Ninh lên tiếng mời, Chiêm ma ma liền vui vẻ đáp ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi