CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Phía bên này, Tần Nghi Ninh vẫn không biết mấy câu nói của Tần Hòe Viễn đã xác định tương lai của mình, nàng cùng Tôn thị thêu thùa may vá trong phòng, bầu không khí đang ấm cúng và yên lành, lại nghe Tôn thị thở dài một tiếng.



“Mẫu thân làm sao vậy? Cảm thấy trong người khó chịu sao?”



Tần Nghi Ninh vội buông khung thêu, đứng dậy nhẹ nhàng đấm lưng cho Tôn thị.



Mấy ngày nay Tôn thị đã quen với việc được Tần Nghi Ninh ở bên cạnh hầu hạ, nói chung bà rất hài lòng đối với đứa con gái này, chỉ có điều, dù sao bà và Tần Tuệ Ninh cũng có mười mấy năm tình cảm, so ra còn sâu sắc hơn Tần Nghi Ninh nhiều.



Bà nhận thấy sự bất hòa giữa Tần Tuệ Ninh và Tần Nghi Ninh và Tần Nghi Ninh. Có đôi khi, Tần Tuệ Ninh vừa thấy Tần Nghi Ninh liền chỉ hành lễ xong là rời đi, như là tránh né Tần Nghi Ninh. Mà lúc Tần Nghi Ninh không có mặt, Tần Tuệ Ninh tới nhưng cứ nhìn mọi người bằng ánh mắt buồn bã, khiến trong lòng bà rất khó chịu.



Hai người đều là con gái của bà, sao không thể hòa thuận sống chung chứ? Vì sao nhà người ta có thể hưởng niềm vui gia đình sum họp, còn bà thì không?



“Nghi tỷ nhi, ta biết con không thích Tuệ tỷ nhi, nó cũng có lúc làm sai chuyện, thế nhưng rốt cuộc thì chúng ta là người một nhà, chi trưởng cũng chỉ có con và Tuệ tỷ nhi, hai đứa các con không hòa thuận, ta cũng không vui gì.”



Tần Nghi Ninh nghe Tôn thị nói “Ta biết con không thích Tuệ tỷ nhi”, trong lòng đã bắt đầu khó chịu. Nhưng từ trước đến nay, nàng luôn nhẫn nại, cũng biết tính tình xưa nay của Tôn thị, cũng không tính toán với bà, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.



“Dạ, con luôn nghe lời mẫu thân, chỉ cần Tuệ Ninh cô nương không chủ động khiêu khích, con nhất định sẽ không chủ động nhằm vào nàng ta.”



Ám chỉ lần nào cũng đều do Tuệ Ninh cô nương gây hấn, chứ không phải là nàng đi hại người.



Kim ma ma mỉm cười cầm lấy mỹ nhân chuy, nhận lấy phần việc Tần Nghi Ninh vừa mới làm, nhỏ nhẹ nói:



“Phu nhân cũng đừng làm khó Tứ tiểu thư, chuyện mấy ngày nay vốn không thể trách cứ Tứ tiểu thư. Tứ tiểu thư chúng ta chủ động bày tỏ ý tốt, Tuệ Ninh cô nương không cảm kích, Tứ tiểu thư cũng không có cách nào.”



Kim ma ma là nhũ mẫu của Tôn thị, trọng lượng lời nói tất nhiên không tầm thường, huống chi giọng của bà rất ôn hòa, rất có ý dẫn dắt.



Đương nhiên Tôn thị cũng biết điều này, bà thở dài, nói:



“Đều là người một nhà, chuyện gì có thể cho qua thì cho qua, Nghi tỷ nhi đã là đích nữ, nên có phong phạm của đích nữ mới phải.”



Tần Nghi Ninh cười gật đầu:



“Dạ, con biết rồi.”



Kim ma ma cũng mỉm cười nói:



“Lão nô có một câu quá phận phải nói, Tứ cô nương chúng ta tính tình đôn hậu, khoan dung, chỉ cần xem cách cô nương đối xử với người hầu kẻ hạ bên mình là đủ biết. Theo lão nô thấy, phong thái đối nhân xử thế của Tứ cô nương giống hệt như phu nhân. Xưa nay, phu nhân luôn đối xử tốt với đám người hầu chúng ta, chẳng phải Tứ cô nương cũng như thế sao. Ngay cả các tỳ nữ, Tứ cô nương cũng không muốn làm tổn thương, thì làm sao có thể chủ động gây hấn hại người? Phu nhân, trên đời này cũng không có đạo lý bị ức hiếp mà không đánh trả đâu!”



Giờ đây, Kim ma ma rất hận Tần Tuệ Ninh.



Thái thị, nhũ mẫu của Tần Tuệ Ninh, là cháu ngoại của Kim ma ma, thường ngày hai người cũng không thân cận, nhưng bởi vì Tần Tuệ Ninh mà Thái ma ma bị đánh bốn mươi trượng, bị đuổi khỏi phủ, thế mà Tần Tuệ Ninh không thèm đoái hoài, cũng không cho một đồng coi như an ủi, dường như Thái ma ma không phải là nhũ mẫu của nàng ta, hai người vốn không hề quen biết vậy!



Cách cư xử như vậy thực sự khiến người khác cảm thấy đáng sợ.



Nhũ mẫu không phải là vú già thông thường, mà là người cho Tần Tuệ Ninh bú sữa, kề cận chăm sóc nàng ta từ nhỏ đến lớn, so với mẹ đẻ, thời gian ở chung còn nhiều hơn, thế mà Tần Tuệ Ninh có thể tuyệt tình đến mức đó, làm sao Kim ma ma có thể có ấn tượng tốt đối với nàng ta được.



Ngược lại, hiện nay Thụy Lan có địa vị đặc biệt trong phủ, mặc dù hiện giờ nàng ta đổi tên là Tùng Lan, nhưng có ai không biết quá khứ của nàng ta chứ? Mặc dù biết nàng ta chính là Thụy Lan, nhưng không ai có thể làm gì nàng ta, càng không có người dám nhắc tới chuyện ăn cắp trước kia trước mặt nàng ta, bởi vì Thụy Lan bị oan, chủ tử của nàng ta đã giúp nàng ta lật lại bản án rồi!



Cũng là phạm sai lầm bị đánh roi đuổi khỏi phủ, nhưng chủ tử của Tùng Lan không quên nàng ta, bỏ tiền bạc và công sức cứu sống nàng ta, còn giúp cho nàng ta được vinh hiển trở về, khiến không ai dám ức hiếp nàng ta nữa.



Sự việc tương tự, đặt ở trên người hai người, lập tức hiện rõ sự đối lập.



Có thể nói, trước kia Kim ma ma khinh thường Tần Nghi Ninh bao nhiêu thì hiện giờ bà tôn trọng nàng bấy nhiêu.



Nghe Kim ma ma nói xong, Tôn thị cũng biết hai người đều nói đúng, vấn đề chủ yếu là do Tần Tuệ Ninh.



“Nghi tỷ nhi, lát nữa con thay ta tới Tuyết Lê Viện, mang bộ lông chồn cho Tuệ tỷ nhi, coi như là đi thăm nó thay ta. Còn về sai lầm của nó, ta sẽ nghiêm khắc dạy bảo nó.”



Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn gật đầu:



“Dạ.”



Thấy nàng nghe lời như vậy, Tôn thị cảm thấy trong lòng ấm áp, liền nắm tay Tần Nghi Ninh vỗ về.



“Ta biết con là đứa nhỏ tốt, sau này ta cũng yêu thương con như thế. Ta cũng mong muốn chi trưởng chúng ta hòa thuận một chút, đừng để người ngoài chê cười chúng ta. Con là đích nữ, lại hiểu chuyện thì hãy khoan dung nhiều hơn. Người ta nói chịu thiệt được phúc, con nhường nó một chút cũng là phúc của con, đúng không?”



“Mẫu thân nói đúng.”



Mặc dù trong lòng tràn ngập tủi thân, Tần Nghi Ninh cũng không muốn trái ý Tôn thị.



Nếu là một người khác thì nàng đã chất vấn ngược lại, tại sao nàng hiểu chuyện thì phải khoan dung nhiều hơn chứ? Lẽ nào người hiểu chuyện không nên được thương yêu nhiều hơn một chút? Nếu chịu thiệt được phúc, vậy thì vì sao mẫu thân không muốn chịu thiệt?



Thế nhưng đối mặt với Tôn thị, nàng biết không thể nói chuyện bằng lý lẽ, ngược lại sẽ khiến mẫu thân càng rối loạn, khó khăn lắm tình cảm mẹ con mới hình thành, nàng không muốn vì mấy chuyện này mà xảy ra tranh cãi.



Thái độ của Tần Nghi Ninh đối với Tôn thị, có thể tổng kết bằng mười sáu chữ: Lòng phải khoan dung, da mặt phải dày, người phải ngoan ngoãn, miệng phải ngọt ngào.



“Mẫu thân yên tâm đi, lát nữa con sẽ mang bộ lòng chồn tới thăm Tuệ Ninh cô nương. Lúc nãy chúng ta ăn điểm tâm bằng món bánh gạo nếp nhân đậu xanh, vị cũng không tệ. Kim ma ma, trong nhà bếp còn bánh không? Ta mang một ít cho Tuệ Ninh cô nương.”



Kim ma ma thầm nghĩ, đây mới gọi là đối nhân xử thế này, liền mỉm cười nói:



“Dạ còn, bây giờ lão nô đi dặn bảo, mang thêm mấy thứ cho Tuệ Ninh cô nương.”



“Làm phiền Kim ma ma rồi.”



Kim ma ma liền ra ngoài, chuẩn bị hộp thức ăn cùng với Thái Quất.



Hai người chuẩn bị ổn thỏa xong, vừa muốn vào nhà thưa lại, đã thấy Tùng Lan và Băng Đường mang theo lò sưởi tay và một áo choàng tay rộng, cổ áo bằng lông và hai cái ô đi ra.



“Kim ma ma, Thái Quất tỷ tỷ.”



Tùng Lan mỉm cười hành lễ.



Băng Đường cũng hành lễ theo.



“Ái chà, không dám.”



Kim ma ma và Thái Quất đều biết lai lịch của Băng Đường, nào dám nhận lễ của nàng? Hai người vội nghiêng người tránh ra, ngược lại còn hành lễ với vị cô nương này.



Sau một phen khách khí, Băng Đường cười nói:



“Ta vừa nhìn sắc trời, cảm thấy không được tốt, dường như sắp có một trận mưa lẫn tuyết. Chúng ta sợ cô nương bị lạnh, liền mang theo mấy thứ chờ cô nương.”



Theo phản xạ, Kim ma ma và Thái Quất ngước mắt nhìn trời, mặc dù không đến mức vạn dặm không mây, nhưng cũng chỉ có vài đám mây thôi, có vẻ gì là sắp có mưa lẫn tuyết đâu? Hai người chỉ cho rằng, bọn Băng Đường lấy cớ tới đón Tần Nghi Ninh.



“Băng Đường cô nương có lòng rồi, mau vào phòng cho ấm.”



Kim ma ma dẫn hai người vào nhà sưởi ấm ở phòng ngoài, còn mình thì mang theo hộp thức ăn vào phòng trong.



Tần Nghi Ninh đang cùng Tôn thị bàn bạc cách dùng bộ lông chồn như thế nào.



“… Con cũng không khảm vào áo choàng, mà chỉ làm thành một khăn choàng là được rồi, như vậy bất luận mặc trang phục gì, chỉ cần choàng vào là được.”



“Tốt lắm. Ngoại tổ mẫu của con còn cho ta một tấm da chồn tía, hay là chúng ta cùng tìm người may thành khăn choàng, phần rẻo còn lại có thể làm thành ngọa thỏ (1), đội vào vừa ấm vừa đẹp.



(1) Ngọa thỏ: một loại mũ dành cho phụ nữ, phổ biến thời Minh, Thanh, đa số dùng da, lông may thành, đội vào mùa đông, trên đỉnh đầu nhìn như có một con thỏ đang nằm.



Tần Nghi Ninh gật đầu, cười nói:



“Vẫn là mẫu thân am hiểu, như thế thì rất tốt. Không biết Tuệ Ninh cô nương muốn may bộ lông kia như thế nào. Hay là chúng ta hỏi nàng một chút?”



“Lát nữa con đi thăm nó một chút cũng được.” Tôn thị một lòng muốn cho hai con gái hòa thuận, quan phủ còn không đánh người đến tặng lễ, Tần Nghi Ninh mang theo tấm da và điểm tâm, hai người sẽ hòa thuận lại thôi.



Tần Nghi Ninh thấy Tôn thị khăng khăng làm bằng được, chỉ đành mỉm cười đáp ứng.

Vietwriter.vn

Cáo từ Tôn thị, ra tới phòng ngoài, Tùng Lan và Băng Đường liền bước tới, giúp nàng khoác thêm chiếc áo choàng màu xanh nhạt, cổ lông, tay áo tay rộng. Lại nhét lò sưởi tay bằng đồng thau tinh xảo vào túi gấm của nàng, đưa cho Tần Nghi Ninh.



Tùng Lan vừa thắt dây lưng áo choàng cho Tần Nghi Ninh vừa cười nói:



“Nô tỳ thấy sắc trời vẫn tốt, nhưng Băng Đường nói đã học với Lưu Tiên Cô, nhất định sẽ có một trận tuyết, sợ cô nương lạnh, chúng ta vội vàng màng xiêm ý tới cho cô nương.”



Băng Đường hừ một tiếng, nói:



“Ngươi cũng đừng quên, hai chúng ta còn đánh cược ăn tiền đó!”



Tần Nghi Ninh tò mò hỏi:



“Hai ngươi đánh cuộc thắng cái gì?



“Nếu trời không có tuyết, ta thua nàng ta một hộp thuốc dán làm mềm da tay, nếu trời có tuyết, nàng ta phải làm cho ta một đôi giày.”



Tần Nghi Ninh cười khúc khích:



“Đúng là các ngươi tìm chuyện vui.”



Ba người cười nói ra cửa, sự hòa thuận đó không giống chủ tử và hạ nhân, mà giống như là chị em ruột vậy, các tỳ nữ ở Hưng Ninh Viên thấy vậy đều hâm mộ.



Đừng nói bọn họ, hiện nay toàn bộ người hầu của Tần phủ, có ai không ao ước được đén Thạc Nhân Trai hầu hạ chứ?



Ba người cười nói đi tới Tuyết Lê Viện, Tần Nghi Ninh nói:



“Lát nữa chúng ta để đồ xuống rồi liền ra về.”



Tùng Lan gật đầu:



“Nếu nán lại lâu, không chừng lại ôm một cục tức.”



“Quan trọng nhất là, sẽ dễ gặp phải cơn mưa tuyết.” Băng Đường lắc đầu, vẻ mặt chăm chú.



Nàng vốn có khuôn mặt tròn tròn như trái táo, rất đáng yêu, lại làm ra vẻ, trông như bà cụ non, khiến Tùng Lan và Tần Nghi Ninh đều được một trận cười.



Tới Tuyết Lê Viện, tiểu nha hoàn giữ cửa vừa nhìn thấy Tần Nghi Ninh tới, vội vàng vào trong gọi người.



Bà vú Cát gia từng hầu hạ Tần Nghi Ninh mấy ngày ở từ đường, lúc này thấy nàng, cảm thấy quen thuộc, lại thấy Tần Nghi Ninh mặc trang phục cao quý tươi đẹp, hai tỳ nữ thân cận đều mặc áo choàng bông cẩm tú, tay nghề và chất liệu đều rất tốt, nếu đi ra ngoài cũng so được với tiểu thư con nhà giàu có, trong lòng bà càng kính nể Tần Nghi Ninh, thái độ cũng càng kính cẩn.



“Thì ra là Tứ cô nương, cô nương của chúng tôi ở trong phòng, mời cô nương vào.”



Tần Nghi Ninh cười nói:



“Làm phiền Cát ma ma nói một tiếng với Tuệ Ninh cô nương, xem nàng ta có rảnh rỗi không. Mẫu thân bảo ta vội tới đưa điểm tâm và bộ lông chồn.”



“Dạ, mời cô nương trước hết nghỉ ngơi.”



Bà vú Cát gia dẫn Tần Nghi Ninh tới trước tiền sảnh ngồi xuống.



Tần Nghi Ninh cười gật đầu, khóe mắt vừa nhìn thấy bóng dáng của Tần Tuệ Ninh đã nghe nàng ta kềm nén nói:



“Không lấy thứ gì cả, bảo nàng ta cút đi!”



Đại nha hoàn Phú Quý bưng khay trà bước tới, nghe được câu này, mặt cứng đờ, thấp thỏm liếc nhìn Tần Nghi Ninh, thấy nàng cũng không tỏ thái độ gì khác thường, nàng ta mới tươi cười, cao giọng nói:



“Tứ cô nương, mời ngài dùng trà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi