CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Nghe vậy, Thái Quất vâng dạ, nhưng cũng không đi ngay.



“Phu nhân.”



Kim ma ma cột lại dây buộc cổ áo cho Tôn thị, nhẹ nhàng khuyên:



“Như Tứ tiểu thư vừa nói, hôm nay chắc chắn tâm trạng của Định Quốc công phu nhân rất không tốt, sẽ không có lòng dạ nào mà cười đùa với người khác, phu nhân chỉ cần dẫn theo Tứ tiểu thư thôi, trước nay Định Quốc công phu nhân yêu thích Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư lại giỏi khuyên giải người khác, nhất định sẽ khuyên được Định Quốc công phu nhân phần nào.”



Lời lẽ của Kim ma ma rất súc tích, nếu Tôn thị dẫn theo Tần Tuệ Ninh, chỉ khiến Định Quốc công phu nhân thêm ngột ngạt, chứ làm sao có thể an ủi được bà cụ.



Tôn thị lắc đầu:



“Thêm một mình Tuệ tỷ nhi thì cũng chẳng sao, nếu chúng ta đi ra ngoài mà không dẫn nó theo, nó sẽ rất đau lòng.”



Bà khoát tay bảo Thái Quất:



“Còn không mau đi đi!”



Lúc này Thái Quất mới rảo bước đi chuyển lời.



Phía bên này, Tần Nghi Ninh được Băng Đường và Tùng Lan hầu hạ khoác thêm áo choàng xanh lục nhạt, quàng khăn choàng và mũ ngọa thỏ khảm hồng ngọc. Trang phục của nàng rất tao nhã, bộ lông trắng như tuyết càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn và mịn màng của nàng.



Tôn thị nhìn gương mặt nàng là nhớ tới dáng vẻ phong nhã hào hoa của Tần Hòe Viễn thời thanh niên.



Mấy năm nay, Tần Hòe Viễn đã lớn tuổi, ông để chòm râu, mang lại cảm giác phóng khoáng, nhưng đã không còn vẻ tuấn tú của thời trẻ, hôm nay nhìn Tần Nghi Ninh, Tôn thị cảm thấy dường như mình trở lại năm tháng tốt đẹp nhất năm xưa.



Tôn thị liền mỉm cười, sửa sang lại mũ ngọa thỏ cho Tần Nghi Ninh, nói:



“Nhìn kỹ xem, tuy dung mạo Nghi tỷ nhi rất giống Thái sư gia, nhưng nét mặt và mũi rất giống ta.”



Nghe vậy, Tần Nghi Ninh chỉ ngoan ngoãn gật đầu, mỉm cười.



Kim ma ma cười nói:



“Đó là lẽ đương nhiên, Tứ tiểu thư là con gái của phu nhân và Thái sư, tất nhiên là giống hai người rồi. Theo nô tỳ thấy, khí chất của Tứ tiểu thư cũng rất giống phu nhân thời trẻ, khi cười thì cũng có má lúm đồng tiền.”



Nghe vậy Tôn thị gật đầu, còn điểm nhẹ vào chóp mũi của nàng.



Tần Tuệ Ninh dẫn theo Phú Quý và Thái Quất bước vào, vừa vặn thấy được cảnh tượng ấm áp đó.



Thấy hai người đều choàng khăn quàng cổ và mũ ngọa thỏ kiểu giống nhau, nắm tay nhau vô cùng thân thiết, Tần Tuệ Ninh cảm thấy mình như là người ngoài, vĩnh viễn không hòa nhập được với gia đình này.



“Tuệ Ninh cô nương tới rồi.”



Kim ma ma cười hành lễ, thấy Tần Tuệ Ninh chỉ khoác một chiếc áo choàng vải bông cẩm tú màu hồng nhạt liền cười hỏi:



“Nô tỳ nhớ là đã đưa khăn choàng lông chồn và mũ ngọa thỏ đến cho cô nương rồi mà, sao cô nương không mang?”



Tần Tuệ Ninh khẽ ho khan hai tiếng, rồi nói:



“Ta nghĩ đồ tốt như vậy, nhất định phải để dành đến Tết mới mặc, không ngờ mẫu thân và Nghi Ninh cô nương đều đã mặc.”



Tôn thị cười nói:



“Có đáng gì mà phải để dành? Có thì mặc, đến Tết sợ gì không có đồ mới mặc chứ?”



Tần Nghi Ninh mỉm cười đi tới trước mặt Tần Tuệ Ninh, cười tủm tỉm quan sát nàng ta từ đầu đến chân, sau đó nhét lò sưởi tay của mình cho Tần Tuệ Ninh, nhã nhặn nói:



“Phú Quý cũng thật là, trời lạnh như thế này, sao ra ngoài cũng không nhớ mang lò sưởi tay cho cô nương của các ngươi? Còn chiếc áo choàng này, ta nhớ là còn có một mũ trùm Quan Âm đồng bộ, sao cũng không đội lên thế? Nếu chẳng may bị cảm mạo, phong hàn, mẫu thân lại đau lòng.”



Tôn thị liền nhíu mày:



“Trời lạnh, sao con không chú ý mặc thêm xiêm y? Chẳng lẽ Thái Quất đi gọi con tới, cũng không nói là chúng ta muốn đến phủ Định Quốc công sao? Để người của ngoại tổ mẫu của con nhìn thấy, lại cho rằng ta khắt khe với con!”



Vừa nói, bà vừa xoay người lại dặn Kim ma ma:



“Ngươi đi lấy mũ trùm đầu có màu sắc tương tự tới đây cho Tuệ tỷ nhi.”



“Dạ.”



Kim ma ma mỉm cười lui ra, trước khi xoay người đi, bà còn nhìn thoáng qua Tần Tuệ Ninh bằng ánh mắt đầy thâm ý.



Tần Tuệ Ninh đang cầm lò sưởi tay Tần Nghi Ninh đưa, tuy nhiệt độ ấm áp truyền vào lòng bàn tay, nhưng thân thể nàng ta vẫn lạnh lẽo, chỉ có trong lòng dường như có một ngọn lửa



Nhất định là Tần Nghi Ninh cố ý!



Trước đây sao nàng ta không phát hiện ra Tần Nghi Ninh là một người giỏi ly gián, gây chia rẽ như thế! Một câu nói nghe như quan tâm, lập tức làm người khác nghĩ nàng ta giả vờ đáng thương! Nhưng ai nghe được cũng sẽ không nghĩ rằng Tần Nghi Ninh không tốt!



Tần Tuệ Ninh gượng gạo nặn ra một nụ cười cứng nhắc:



“Đa tạ mẫu thân.”



Bây giờ nàng ta đã học khôn rồi, biết Tần Nghi Ninh là loại người chuyện gì cũng đều làm được, cũng không dám gây sự, làm ầm ĩ trước mặt Tôn thị.



Kim ma ma tới giúp Tần Tuệ Ninh đội mũ Quan Âm, vừa lúc tiểu nha hoàn cũng vào nói xe ngựa đã chuẩn bị xong, bà liền đi bẩm báo với lão Thái Quân một tiếng, mấy người sẽ đến phủ Định Quốc công.



Đúng như Tần Nghi Ninh suy nghĩ, tình cảnh của phủ Định Quốc công có phần buồn thảm.



Mặc dù Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu vẫn mỉm cười, nhưng khuôn mặt không giấu được vẻ lo âu. Khuôn mặt Định Quốc công phu nhân không biểu lộ cảm xúc, nhưng nếp nhăn ở mi tâm dường như càng hằn sâu.



“Làm phiền con nghĩ tới việc trở về thăm ta.”



Định Quốc công phu nhân cười rất hài lòng.



“Là Nghi tỷ nhi nói hai ngày này lo cho ngoại tổ mẫu phải đè nén nỗi nhớ trong lòng, nó nhắc tới, con mới nghĩ ra.”



Tôn thị là người ngay thẳng, đương nhiên là có gì nói nấy.



Định Quốc công phu nhân mỉm cười, vẫy vẫy tay về phía Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh đang đưa áo choàng cho Băng Đường, thấy thế liền bước tới hành lễ:



“Ngoại tổ mẫu.”



Định Quốc công phu nhân mỉm cười quan sát nàng từ đầu đến chân, nói:



“Quả thật bộ lông chồn bạc này làm nổi bật màu da của cô nương trẻ tuổi, sao ta nhìn tới nhìn lui đều thấy khí sắc của cháu tốt hơn trước, da cũng mịn màng rồi?”



“Có Băng Đường điều trị cho cháu, gần đây ăn ngon, ngủ tốt, vòng eo cháu đã to thêm một chút rồi đây này.”



Tần Nghi Ninh đưa mặt về phía Định Quốc công phu nhân:



“Tổ mẫu xem này, mặt cháu tròn vo rồi!”



Thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Định Quốc công phu nhân phì cười.



Đại cữu mẫu cười nói:



“Nào được như cháu cường điệu chứ! Chỉ là mặt hơi có thịt một chút thôi, cháu à, như thế này ta vẫn cảm thấy là gầy mà!”



Nhị cữu mẫu cũng gật đầu:



“Đúng vậy, Nghi tỷ nhi ăn nhiều, ngủ nhiều, điều dưỡng cho tốt, khi nào được như Tuệ tỷ nhi thì tốt rồi.”



Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tần Tuệ Ninh đứng khoanh tay.



Nàng ta mặc áo ngắn màu xanh nhạt, phía dưới là váy “bát thân” màu hồng phấn, nhìn không thấy béo, nhưng là đầy đặn nở nang, Tần Nghi Ninh đứng chung một chỗ với nàng ta, trông có vẻ gầy yếu hơn hẳn.



Tần Tuệ Ninh mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng thầm mắng Nhị cữu mẫu nhiều chuyện, sao lại kéo nàng ta vào, nói cứ như là nàng ta béo lắm vậy! Đây chẳng phải là gián tiếp nhắc nhở mọi người rằng nàng ta đã cướp đoạt phúc khí của Tần Nghi Ninh mười mấy năm nay sao!



Tần Nghi Ninh cười nói:



“Nhị cữu mẫu nói đúng, cháu sẽ cố gắng ăn nhiều vào.”



Câu nói đùa của nàng khiến các trưởng bối bật cười.



Nhưng Tần Tuệ Ninh tức giận nghiến răng, thiếu chút nữa bật máu.



Có ý gì? Chẳng lẽ nàng ta rất tham ăn sao!



Lúc này Bao ma ma cũng vừa lúc bưng điểm tâm vào, nghe vậy liền cười nói:



“Biểu tiểu thư đã nói như vậy thì phải ăn bánh đậu xanh và bánh quế đường này nhiều vào.”



“Đúng, mẫu thân cháu nói cháu thích ăn bánh quế đường, cháu mau ăn nhiều một chút.”



Định Quốc công phu nhân bốc một miếng bánh ngọt màu vàng nhạt, đút cho Tần Nghi Ninh.



Tần Nghi Ninh cũng không làm điệu làm bộ, liền cắn một miếng lớn, mọi người thấy vậy đều cười, ngay cả Tôn thị đang buồn phiền cũng cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm. Tôn thị nghĩ, Kim ma ma nói rất đúng, suy cho cùng thì Nghi tỷ nhi rất giỏi khuyên nhủ người khác.



Giữa lúc bầu không khí trong phòng đang nhẹ nhàng, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.



“Lão phu nhân.”



Người vào bẩm báo là tiểu nha hoàn Tiểu Diêu bên người Định Quốc công phu nhân:



“Quốc công và Đại gia đã trở về, nghe nói cô nãi nãi và biểu tiểu thư tới, đã sai nhà bếp chuẩn bị cơm nước, nói là lát nữa sẽ mời cơm trưa. Lúc này Quốc công và Đại gia đã đến thư phòng.”



Định Quốc công phu nhân nghe vậy gật đầu, suy nghĩ một chút, nói:



“Vẻ mặt Quốc công và Đại gia như thế nào?”



Tiểu Diêu càng cúi đầu, giọng nói hơi run:



“Bẩm lão phu nhân, nô tỳ ở xa xa trong nhị môn nhìn ra phía trước, Quốc công và Đại gia cũng không vui vẻ.”



Rất nhanh, nàng ta giương mắt nhìn Định Quốc công phu nhân.



Định Quốc công phu nhân liền biết có điều Tiểu Diêu không dám bẩm báo.



Bà cũng không muốn làm khó một tiểu nha hoàn, liền nói:



“Ngươi đi gọi người hầu của Minh ca nhi tới, bảo hắn lập tức tới, ta có lời hỏi hắn.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Dạ.”



Tiểu Diêu thầm thở phào nhẹ nhõm, vội chạy ra ngoài.



Không bao lâu sau, một thanh niên mặc áo bông màu xanh lam, đầu đội mũ lục hợp vào cửa, chỉ quỳ gối ở phòng ngoài, hành lễ cách bình phong:



“Tiêu nhân thỉnh an lão phu nhân.”



“Lục An, ngươi đứng lên trả lời.”



“Tạ ơn lão phu nhân.”



Lục An đứng dậy, vẫn khom người, cúi đầu như trước.



Định Quốc công phu nhân liền hỏi:



“Hôm nay ngươi có nghe Minh ca nhi nói gì không? Vì sao Quốc công gia và Đại gia không vui?”



Lục An nói:



“Chuyện cụ thể, tiểu nhân không nghe rõ ràng, chỉ là ở bên ngoài xe ngựa nghe mang máng lời nói của Quốc công gia và Đại gia, rằng Hoàng thái hậu của Đại Chu bị bệnh đau đầu mãn tính, cả ngày đau đầu không ngủ được, nói là phải ăn óc người mới hết bệnh. Tiểu nhân còn nghe Đại gia nói, hình như Hoàng thượng muốn tìm thần y hiến cho Đại Chu, giúp Hoàng thái hậu Đại Chu chữa bệnh.”



Định Quốc công phu nhân nghe vậy gật đầu nói:



“Ngươi lui ra đi.”



“Dạ.”



Lục An hành lễ rồi lui ra.



Phòng trong hoàn toàn yên lặng.



Một lát sau, Đại cữu mẫu mới nghiến răng nghiến lợi nói một câu:



“Đại Chu quả thật là chủng tộc man di nên mới đòi ăn óc người để chữa bệnh đau đầu, vậy người què ăn chân người là có thể đi lại bình thường sao?”



Nhị cữu mẫu không kìm nén được sự lo lắng, nói:



“Cũng không biết mọi người ở thành Huề Hoa đối chiến với đám man di kia như thế nào rồi? Nếu biết trước bây giờ nóng ruột nóng gan, trước kia chúng ta không nên để cả nhà lão Nhị và lão Tứ đều đi.”



Đại cữu và Nhị cữu của Tần Nghi Ninh trấn thủ thành Hề Hoa, ngay cả Nhị biểu ca và Tứ biểu ca cũng đưa gia quyến tới ở tại đó.



Nhị biểu ca là con trai trưởng của Nhị cữu mẫu, Tứ biểu ca là con vợ kế của Đại cữu mẫu. Nhị biểu ca và Tứ biểu ca mỗi người lại có một con trai, hôm nay cũng đều ở tại thành Hề Hoa. Tính ra thì người của nhị phòng ở tiền tuyến nhiều hơn người của chi trưởng rất nhiều. Nhị cữu mẫu vừa lo lắng cho chồng cho con, còn lo lắng cho cháu trai, cả ngày thấp thỏm bất an.



Đương nhiên Định Quốc công phu nhân hiểu nỗi khổ tâm của con dâu, liền nắm tay Nhị cữu mẫu vỗ về:



“Yên tâm đi, nhà chúng ta chưa bao giờ làm chuyện tổn hại âm đức, tổ tiên tích đức, nhất định con cháu chúng ta sẽ được ông trời phù hộ, nhất định có thể gặp dữ hóa lành, gặp hiểm nguy thành may mắn.”



Nhị cữu mẫu gật đầu, cười nói:



“Mẫu thân nói đúng. Người thấy con lo lắng cho bọn họ, người còn lo lắng hon cả con. Con khiến người không vui vẻ, thực sự là lỗi của con.”



“Đó là lòng dạ của mẹ hiền mà, sao lại là có lỗi chứ!”



Định Quốc công phu nhân bảo Bao ma ma:



“Bảo nhà bếp đi chuẩn bị, lát nữa mấy người Quốc công gia trở về, gọi các cô nương cũng tới, cùng dùng cơm.”



Bao ma ma mỉm cười vâng dạ, liền đi dặn bảo tiểu nha hoàn các phòng nhanh chân đi gọi các cô nương tới Xuân Hi Đường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi