CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Thật ra hôm nay Tôn thị có thể kiên nhẫn ngồi nghe Tần Nghi Ninh và Lưu tiên cô nói chuyện phiếm hai canh giờ, Tần Nghi Ninh đã thấy rất bất ngờ.



Theo dự dịnh ban đầu, nàng lo lắng nhất là để Tôn thị nhanh chóng hồi phủ, dù sao hôm nay là ngày Tào di nương vào Tần gia. Cho dù muốn biểu hiện vị thế “chủ nhân” đối với Tào thị thì cũng không đáng, lạnh nhạt với bà ta một hồi là đủ rồi.



Thấy Tôn thị tức giận, Tần Nghi Ninh cân nhắc một chút tình huống bên ngoài, bây giờ báo cho mọi người biết cũng không sao.



“Mẫu thân đừng tức giận, cũng đừng lo lắng. Sở dĩ con kéo dài thời gian như vậy là sợ báo cho mọi người biết tình hình sẽ khiến mọi người hoảng sợ.”



Bàng Kiêu nhướng mày, càng hứng thú nhìn Tần Nghi Ninh.



Định Quốc công phu nhân và Tôn thị đều biến sắc: “Nghi tỷ nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Vẻ mặt Tần Nghi Ninh ngưng trọng, nói: “Khi chúng ta vừa lên núi, cháu phát hiện có người có dáng vẻ khả nghi.”



“Cái gì?” Tôn thị hoảng sợ kêu lên: “Là ai?”



Định Quốc công phu nhân nắm tay Tôn thị vỗ vỗ: “Bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy, trước hết nghe Nghi tỷ nhi nói đã.”



Tần Nghi Ninh nói: “Từ năm tám tuổi, cháu đã sinh sống ở trên núi, bởi vì sống một mình, quanh năm phải đề cao cảnh giác, đề phòng dã thú, cho nên cháu đã rèn luyện được cảm giác rất nhạy bén, khi có người nhìn cháu với thái độ thù địch, cháu sẽ cảm nhận được và tóc gáy đều dựng thẳng lên. Lúc nãy chúng ta lên núi, cháu đã có cảm giác như vậy, nhưng vẫn rất bình tĩnh quan sát, phát hiện hai người đàn ông mặc trang phục binh lính Đại Chu ẩn nấp sau gốc cây khô ở chỗ thấp xuống bên cạnh bậc thềm. Vì lo lắng bọn họ không chỉ có hai người, cũng sợ lúc đó mà kêu la thì đám nữ quyến chúng ta có thể bị tổn hại, cho nên cháu vẫn thản nhiên lên núi.”



Nói tới đây, thấy Định Quốc công phu nhân đang lộ vẻ lo lắng, Tần Nghi Ninh trấn an: “Cháu đã cho một nửa số hộ vệ theo chúng ta tới đưa các mợ và mọi người tới thiên viện và để lại một nửa số hộ vệ coi giữ viện chúng ta đang ngồi. Tuy nhiên cháu nghĩ các mợ và mọi người đang tạm thời an toàn, bởi vì nếu những người kia thật sự mưu toan gây rối thì sẽ nhằm vào phòng này, vì trong phòng này đều có mặt những người có giá trị để bắt cóc hoặc ám sát.”



Đúng vậy, trong phòng này có Quan chủ, có Định Quốc công phu nhân và vợ con của Tần Thái sư, so với các đạo cô và các nữ quyến khác có địa vị không cao, chẳng phải người có giá trị bắt cóc hoặc ám sát đều ở trong phòng này sao!



Tóc gáy của Định Quốc công phu nhân và Tôn thị đều dựng lên.



Tần Nghi Ninh chỉ thấy hai người, nhưng đối phương có bao nhiêu người tới? Hơn nữa, điều rất kỳ lạ là những người này mặc trang phục binh lính Đại Chu!



“Nghi tỷ nhi, con khẳng định là không nhìn lầm chứ? Chúng ta đang ở kinh đô của Đại Yên! Dù có tệ đến đâu, cũng không đến mức phải mặc đồ lính tráng Đại Chu đi lung tung đầy đường như thế chứ?” Vì căng thẳng, giọng Tôn thị nghe hơi chói tai.



Tần Nghi Ninh vội ra hiệu cho Tôn thị nhói nhỏ lại một chút, rồi nói: “Nhưng bất luận bọn họ có thật sự là người Đại Chu hay không, cũng không cần quan tâm bọn họ thay đồ lính tráng Đại Chu lúc nào, quan trọng hơn là ý đồ không tốt của bọn họ.”



Ý nghĩ trong đầu Định Quốc công phu nhân đã sớm xoay chuyển rất nhiều lần, đầu tiên bà đoán rằng, những người này là do hôn quân phái tới.



Nói không chừng là hôn quân cho người mặc quân phục Đại Chu nhằm giết các nữ quyến còn lại của phủ Định Quốc công để hả giận, rồi phủi tay sạch sẽ. Tuy thoạt nhìn thì chuyện này có vẻ vô lý, nhưng chuyện vô lý này, hôn quân vẫn có thể làm được.



Trong phòng hoàn toàn yên lặng.



Tôn thị sợ đến mức cả người run rẩy: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây? Mẹ, chúng ta làm sao đây?”



Định Quốc công phu nhân nhíu mày không vui, sự hoảng sợ của Tôn thị so với sự trấn định của Tần Nghi Ninh sau khi đã hiểu rõ tình hình càng tạo thành sự tương phản rõ rệt.



“Con không thể yên lặng một chút sao? Không phải mọi người đều ở chỗ này sao!”



Lưu tiên cô cũng khuyên: “Không sao, không sao. Gian phòng này của ta coi như vững chắc, nhất thời cũng không có việc gì.”



Bàng Kiêu thu hồi ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ xem thường đối với Tôn thị, nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ điềm tĩnh, trong lúc tán thưởng sự cơ trí của nàng và thương xót cho tình cảnh của nàng, đồng thời trong lòng hắn đã có suy đoán.



Nếu khi lên núi đã phát hiện thì với khoảng cách giữa Tiên Cô quan và kinh đô, hai canh giờ cũng đủ để viện binh ra roi thúc ngựa chạy đến.



Mặc dù dung mạo của hắn không đến mức ai cũng nhận ra được, nhưng nếu chẳng may trong số người Tần Nghi Ninh tìm tới, có người nhận ra hắn thì sao? Đến lúc đó phiền phức càng nhiều.



Viện quân nhất định có thể bảo vệ an toàn cho những nữ tử này, bởi vì Tần Nghi Ninh là một người thông minh, nàng sẽ không để ngoại tổ mẫu và mẫu thân đều đặt mình trong vòng nguy hiểm, huống chi trong viện còn có đứa cháu họ vừa mới ra đời của nàng.



Nghĩ vậy, Bàng Kiêu đứng lên, mặt mày tái nhợt, giọng nói hoảng loạn run rẩy: “Ngươi… Sao ngươi không nói sớm? Ngươi dựa vào cái gì mà yên tâm? Đây không phải là muốn hại ta sao?”



Biểu hiện của hắn giống hệt kẻ rất sợ chết, đi vòng quanh như kiến bò trong chảo nóng: “Không được, bây giờ chúng ta phải đi ngay, các ngươi tự bảo trọng đi!” Dứt lời, hắn liền kéo Hổ Từ đi!



Trước hành động của Bàng Kiêu, Hổ Tử kinh ngạc ngẩn người.



Chẳng phải Vương gia có tình ý với Tần tiểu thư sao? Lúc này chẳng phải nên đứng ra, rồi sau đó đầy khí khái đàn ông hứa hẹn “Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng”, để làm Tần tiểu thư cảm động sao!



Vương gia bỏ chạy như vậy, không sợ tạo ra ấn tượng xấu sao?



Vẻ mặt Hổ Tử đầy hoang mang, đuổi theo Bàng Kiêu.



Tần Nghi Ninh nheo mắt lại, cười khẽ một tiếng, ở trong phòng, tiếng cười nghe đặc biệt rõ ràng: “Diêu công tử, ngươi không cảm thấy biểu hiện của mình rất khả nghi sao?”



Bàng Kiêu dừng bước, mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nhưng khi quay đầu lại, dáng vẻ của hắn vẫn như là sợ chết đến sắp tiểu cả ra quân vậy: “Dù thế nào, đám quý nhân các ngươi trêu chọc phải người xấu, chẳng lẽ chúng còn để các ngươi chạy thoát sao? Ta không có thời gian ở lại dây dưa với ngươi, nhà ta ba đời độc đinh! Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta ở lại bảo vệ ngươi? Nói cho ngươi biết, không có chuyện đó đâu! Ta khuyên các ngươi cũng mau chạy thoát thân đi!”



“Diêu công tử đừng nói đùa!” Tần Nghi Ninh nhìn chằm chằm Bàng Kiêu, từ đôi mắt đẹp long lanh như nước, lóe ra những tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng và sắc bén khiến người ta không dám xem thường. Tuy dáng dấp của nàng nhu mì điềm đạm, nhưng khí thế không thua bất cứ nam thanh niên nào.



Bàng Kiêu hầu như bị lóa mắt bởi đôi mắt của nàng.



“Chỉ cần là một người đầu óc bình thường, Diêu công tử sẽ dự đoán được bên ngoài nguy hiểm hơn bên trong nhiều!”



“Tuy ta chỉ nhìn thấy hai người khả nghi, nhưng người bình thường sẽ nghĩ tới việc không biết có phải đối phương có rất nhiều người đã bao vây Tiên Cô quan hay không.”



“Cho dù ngươi có biết bay, sợ là cũng không thoát được!” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Trừ phi những người đó là do ngươi dẫn đến, ngươi vội vàng đi ra ngoài tụ họp với bọn chúng?”



“Hoặc là ngươi lo sợ sẽ bị lộ mặt thật trước đội cứu binh mà ta mời tới?”



Với mỗi câu nói, Tần Nghi Ninh lại bước về phía trước một bước, cho tới lúc chắn trước mặt Định Quốc công phu nhân và Tôn thị, trong mắt nàng lóe lên một loại ánh sáng như một con dã thú nhỏ kiên cường, mặc dù bản thân nhỏ yếu, nhưng vẫn xù lông lên nghênh địch.



Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, trái tim Bàng Kiêu đập loạn lên, suýt nữa không kìm được ham muốn bắt trói nàng lại, nuôi dưỡng bên người để thuần hóa!



Thấy Bàng Kiêu không nói lời nào, Tần Nghi Ninh càng căng thẳng, kéo Định Quốc công phu nhân và Tôn thị tới bên cửa. Bởi vì Lưu tiên cô gọi Bàng Kiêu là chủ đông, bây giờ ngay cả Lưu tiên cô, nàng cũng không tin tưởng.



Vừa đi, Tần Nghi Ninh vừa cao giọng hô: “Người đâu!”



Vừa dứt tiếng, chợt nghe trước cửa vang lên một tiếng “rầm”, bốn người hộ vệ tay cầm gậy xông vào, chắn trước người Tần Nghi Ninh, Tôn thị và Định Quốc công phu nhân. Băng Đường, Tùng Lan và Thu Lộ cũng đều vọt tới, chắn trước mặt chủ tử. Mà vị trí Tần Nghi Ninh đang đứng là vị trí ở rất gần cửa, thuận tiện để chạy trốn nhất.



Lưu tiên cô thấy vậy, làm bộ vỗ đùi kêu to: “Cái bàn gỗ lim của bần đạo! Còn cái rèm cửa kết bằng thanh ngọc loại tốt nhất của ta nữa! Các ngươi muốn cái gì? Còn không đi ra ngoài!”



Việc đã đến nước này, Bàng Kiêu không thể tiếp tục giả vờ được nữa, ngay trước mặt Tần Nghi Ninh, lần đầu tiên hắn gỡ bỏ tất cả lớp vỏ ngụy trang, không còn là công tử nho nhã, cũng không phải phú thương có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại càng không phải là kẻ rất sợ chết.



Sống lưng vốn đang hơi khòm của hắn thoáng cái trở nên thẳng tắp, toát ra khí thế vô cùng bá đạo, đè ép mạnh mẽ khiến người khác hầu như không thở nổi, đôi mày kiếm vươn tới tóc mai mang lại cảm giác sắc bén, trong đôi mắt phượng đầy khiêu khích như thể bắn ra những mũi tên băng lạnh lẽo, khóe miệng cong lên thành một nụ cười bá đạo và đầy ẩn ý, hắn nhìn Tần Nghi Ninh với vẻ đánh giá không cần che giấu.



Trong đầu Tần Nghi Ninh căng thẳng cứ như thể đối phương là một con cọp hoặc con báo săn, giọng nàng khẽ run, hỏi: “Quả nhiên là ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?”



“Ta là người như thế nào, vì sao phải nói với ngươi?”



“Ngươi!”



“Nếu ta muốn đối phó các ngươi, có nghìn vạn loại biện pháp, cần gì phải làm cái cách kém cỏi như thế? Tiểu cô nương, thông minh là chuyện tốt, nhưng cũng không nên quá tự cho mình là đúng như vậy!”



Ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển trong đầu, Tần Nghi Ninh âm thầm đánh giá bốn người hộ vệ có thể đấu lại hắn và tùy tùng của hắn hay không.



Người này thoạt nhìn có khí thế bức người, rốt cuộc có phải là người có võ nghệ hay không?



Nào ngờ trong lúc còn đang do dự, nàng chợt nghe trước cửa truyền tới tiếng la khóc và tiếng hét chói tai, rồi lập tức có tiếng hô đánh, hô giết truyền vào khiến ai nấy rùng mình.



Tần Nghi Ninh tưởng rằng đó chính là người của Ngũ Thành Binh Mã Ti chạy đến, nào ngờ ra ngoài nhìn thì lại thấy một đám đàn ông mặc quân phục Đại Chu cầm đại đao trong tay vọt tới, hễ gặp người là chém, không chút nương tay!



“Trời ơi!” Tôn thị sợ hãi kêu to.



“Không được, chúng ta không thể bị chặn ở trong phòng!” Người trong phòng không thể tin được, mà bên ngoài có nhiều kẻ địch như vậy, chẳng lẽ bọn họ đã trở thành ba ba trong rọ rồi sao?



Tần Nghi Ninh kéo tay Tôn thị và Định Quốc công phu nhân, gọi bốn người hộ vệ xông ra ngoài, muốn chạy ra từ thiên môn.



Nào ngờ vừa ra khỏi cửa, bên tai đã truyền tới những tiếng rít xé gió.



Tần Nghi Ninh cảm thấy nguy cơ trước nay chưa từng có, tóc gáy dựng cả lên, theo phản xạ nàng muốn né tránh, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ tới Tôn thị ở phía sau, nếu nàng né tránh, mẫu thân sẽ ra sao?



Cũng trong một cái chớp mắt do dự này, trong đám đàn ông mặc quân phục Đại Chu đã có người cầm đao dính đầy máu lao tới, nàng cũng thấy hai cung thủ trên tường viện đang bắn cung.



Thôi đã muộn rồi!



Tần Nghi Ninh sợ đến mức nhắm chặt mắt lại, ngày hôm nay sợ là nàng mất mạng ở chỗ này rồi!



Nào ngờ bên tai vang lên một trận kình phong, chỉ cảm thấy trước mặt có bóng người chợt lóe lên, che khuất ánh mặt trời, tay nàng bị một bàn tay to thô ráp và ấm áp nắm lấy.



Tần Nghi Ninh trợn mắt, chỉ thấy Bàng Kiêu nghiêng người chắn trước mặt nàng, một tay nắm tay nàng, tay còn lại cầm một mũi tên, đầu mũi tên nhọn hoắt lóe tia sáng xanh đen sắc bén, dừng trước cổ nàng cách chưa tới một tấc!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi