"Ngươi là tiện nhân! Đồ đĩ độc ác! Ngươi không biết xấu hổ là gì!”
Tần Tuệ Ninh run rẩy gào thét chói tai.
“Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ?”
Tần Nghi Ninh túm lấy vạt áo Tần Tuệ Ninh, bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc:
“Ta chưa bao giờ muốn hại ngươi. Chúng ta vốn có thể sống yên ổn với nhau, nhưng ngươi bằng mọi giá gây xích mích, không chỉ khiến cho mẫu thân hiểu lầm ta, càng làm hại cha mẹ không hòa thuận, gia đình không yên ổn! Ngươi chẳng qua là một dưỡng nữ, chim tu hú chiếm tổ chim khách, tâm trạng ta tốt đẹp thì ta xem ngươi là một con người, tâm trạng tồi tệ thì sẽ xem ngươi như một thứ đồ vật!”
Tần Tuệ Ninh tức giận mắt đỏ ngầu, nhưng nàng ta quả chỉ là một con gái nhà quyền quý chân yếu tay mềm, làm sao địch nổi một “người rừng” quanh năm sinh sống chốn thôn dã chứ?
Vũ lực thua kém, nàng chỉ có thể đe dọa:
“Ngươi đối xử với ta như thế, không sợ tổ mẫu biết mà đuổi ngươi đi sao!
“Nực cười! Đánh thì ta cũng đã đánh rồi, còn sợ gì chuyện đó? Cùng lắm thì ta lại đi làm “người rừng”, tha hồ ung dung tự tại!”
Bằng ánh mắt lạnh lùng và sắc nhọn, Tần Nghi Ninh đưa mắt nhìn lướt qua các tỳ nữ trong viện đang sợ hãi ngây người, rồi lại liếc nhìn mấy người Thái thị và Thụy Lan đang không bò dậy nổi, miệng nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng như ngọc.
Trong bóng đêm, hàm răng trắng kia kết hợp với dáng vẻ máu lạnh của nàng, khiến người ta rùng mình.
“Nói cho các ngươi biết, sói hoang ta còn giết ăn thịt, huống hồ là các ngươi! Ta không so đo với các ngươi, bởi vì ta cảm thấy không đáng, chứ đừng nghĩ ta sợ các ngươi! Đừng quên, cho dù các ngươi thấy ta không có chỗ dựa, nhưng ta vẫn là con gái của cha ta!”
Nàng kéo Tần Tuệ Ninh đi ra ngoài:
“Đi! Theo ta đi gặp lão Thái Quân! Ngươi gây chia rẽ khiến cha mẹ ta bất hòa, đừng cho là ta sẽ dễ dàng tha cho ngươi!”
Đã nhiều năm nay, với thân phận là con gái của Tần Hòe Viễn, Tần Tuệ Ninh từ nhỏ lớn lên ở tướng phủ, được lão Thái Quân thương yêu cưng chiều như trứng mỏng, chưa từng bị ai động vào dù chỉ một đầu ngón tay. Hôm nay, đã bị tát tai lại bị kéo áo, Tần Tuệ Ninh đã sớm sụp đổ rồi, nàng ta vừa vùng vẫy vừa khóc lóc, luôn miệng mắng chửi những lời thô tục và bẩn thỉu nhất, thật sự nghe rất chối tai.
Nhưng Tần Nghi Ninh chỉ túm vạt áo của nàng ta, dáng vẻ nhẹ dàng không giống như lôi kéo một người mà như xách một con gà đi làm thịt.
Cứ mắng chửi đi, để người ta thấy rốt cuộc cô nương được giáo dục rất tốt của phủ Thừa tướng thực chất là người như thế nào.
Đôi chân không bó của Tần Nghi Ninh quanh năm sinh sống trên núi, leo núi dễ dàng như đi trên đất bằng, lúc này đương nhiên là bước chân vẫn thong thả nhẹ nhàng, nhưng Tần Tuệ Ninh là “đôi gót sen vàng ba tấc”, khom lưng vùng vẫy, chạy chậm cũng không đuổi kịp Tần Nghi Ninh, bước chân thất tha thất thểu, dáng người xiêu xiêu vẹo vẹo.
Khuyên không được, chửi không nghe, đẩy không được, đánh không lại! Có ra sức giãy giụa thì cũng không thể thoát được bàn tay túm chặt áo mình, mà có đưa mắt ra hiệu thì cũng không có người hầu nào dám ra tay tương trợ.
Tần Nghi Ninh như thú dữ tha mồi, xách người đi một mạch tới Từ Hiếu Viên, các tỳ nữ, người hầu theo sau thành một hàng dài, không ai dám lên tiếng.
Vừa tới cửa, rốt cuộc Tần Tuệ Ninh thấy người thân mình muốn gặp, nàng ta òa khóc:
“Tổ mẫu cứu cháu, có người muốn giết cháu!”
Tiếng hét chói tai truyền đi thật xa, làm lão Thái Quân đang ở trong phòng giật mình suýt làm rơi tẩu hút thuốc trong tay.
Vừa rồi nghe nói con dâu trưởng dẫn người bỏ về nhà mẹ đẻ, lão Thái Quân tức giận đến mức mặt mày tái mét, Tần ma ma phải khuyên giải hồi lâu mới khiến bà ta bình tĩnh lại. Vừa châm điếu thuốc, bà ta còn chưa hít được hơi nào, bởi vì giật mình mà đám sợi thuốc rơi lên chiếc váy trắng như tuyết, tạo thành một lỗ thủng.
“Ôi trời, lão Thái Quân!”
Tần ma ma tay mắt lanh lẹ vội rót một ly nước tới dập lửa, lại cuống quýt kiểm tra xem lão Thái Quân có bị bỏng hay không, may mà trời lạnh, bà ta đã mặc váy bông nên mới không bị thương.
Lão Thái Quân sầm mặt ném tẩu thuốc qua một bên, cất giọng the thé nói:
“Người nào dám kêu la ầm ĩ như vậy?!
Tỳ nữ ngoài cửa sợ ngây người, lắp bắp nói:
“Bẩm lão Thái Quân, là Tứ cô nương và… và Tuệ Ninh cô nương tới.”
Lão Thái Quân nhíu mày.
“Đêm hôm mà hai đứa này muốn làm cái quái gì vậy! Ta thấy Tôn thị là cái loại phụ nữ làm loạn gia đình! Nó dạy dỗ ra cái thứ gì thế này!”
“Xin lão Thái Quân bớt giận, để nô tỳ hầu hạ người thay y phục.”
Tần ma ma và đại nha hoàn Cát Tường vội khéo léo khuyên nhủ, tay chân lanh lẹ thay áo váy cho lão Thái Quân, lại khoác thêm một áo gấm màu lam, đeo cài đầu ngọc bích lên.
Sau một hồi sửa sang, có vẻ như lão Thái Quân đã dịu phần nào cơn giận, gương mặt lạnh lùng, bà ta dẫn theo Tần ma ma và Cát Tường đến phòng khách dùng làm nơi tổ chức yến tiệc.
Vừa vào cửa, mấy người thấy Tần Tuệ Ninh và Tần Nghi Ninh quỳ giữa phòng, cả hai đều là tóc mai rối loạn, trâm cài xộc xệch, mặt mày sưng đỏ. Một bên má của Tần Tuệ Ninh sưng vù biến dạng, nước mắt nước mũi đầy mặt, son phấn lấm lem.
Nhìn thấy lão Thái Quân, Tần Tuệ Ninh như gặp được cứu tinh, liền òa lên khóc lớn, lết bằng đầu gối tới ôm đùi bà ta, nước mắt tuôn rơi giàn giụa như trời sập đến nơi, nghẹn ngào không nói nên lời.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta, lão Thái Quân thương cảm cúi xuống đỡ dậy, xót xa kêu lên:
“Sao lại thế này? Nín đi đừng khóc nữa!”
Với vẻ lo lắng, bà lại hỏi Thái thị và Thu Lộ:
“Các ngươi nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đến lúc này cánh tay Thái thị vẫn còn đau, môi run run không nói được thành lời.
Thu Lộ thì vẫn như trước, một mực cúi đầu không nói.
Tần Nghi Ninh bình tĩnh nói:
“Lão Thái Quân bớt giận, Tần Tuệ Ninh gây chia rẽ khiến phụ thân và mẫu thân cháu bất hòa, đến nỗi phụ thân cháu tức giận bỏ ra ngoài, làm mẫu thân bực bội bỏ về nhà mẹ đẻ. Cháu đã giáo huấn Tần Tuệ Ninh rồi. Lão Thái Quân đừng tức giận kẻo tổn hại sức khỏe, muốn trách phạt thì người có thể giao cho người hầu đi làm.”
“Cái gì?”
Lão Thái Quân nhíu mày.
Bà ta đang buồn phiền vì chuyện Tôn thị bỏ về nhà mẹ đẻ, không ngờ chuyện này lại liên quan tới Tần Tuệ Ninh mà bà ta luôn hết mực thương yêu ư?
Tần Tuệ Ninh liên tục lắc đầu, gương mặt sưng vù, hàm hồ nói:
“Không phải, là tự mẫu thân nghi ngờ Tiểu Khê là con rơi bên ngoài của phụ thân… Chẳng qua mẫu thân chỉ đánh Tiểu Khê một bạt tai, mắng muội ấy vài câu, phụ thân thương xót muội ấy, cãi vã với mẫu thân…”
Tần Tuệ Ninh hùng hồn lật ngược phải trái.
Thái ma ma cũng nói:
“Bẩm lão Thái Quân, Tứ tiểu thư thức sự quá ngang ngược, không những tát Tuệ Ninh cô nương mà còn muốn đánh nô tỳ và hai tỳ nữ. Bây giờ nô tỳ vẫn con đau, không giơ nổi cánh tay.”
Nói rồi, bà ta quỳ xuống ôm lấy cánh tay rên rỉ.
Tần ma ma nhìn lướt qua mọi người, rồi cùng Cát Tường một trái một phải đỡ lão Thái Quân tới ngồi xuống tấm đệm trải gấm dày trên chiếc giường La Hán kê bên cửa sổ, lại mang lò sưởi tay ấm áp tới cho lão Thái Quân sưởi ấm.
Khoảng thời gian đi và ngồi xuống, khiến lão Thái Quân bình tĩnh lại phần nào.
Lúc Tần Nghi Ninh hồi phủ, ấn tượng ban đầu nàng mang lại là một thiếu nữ nông thôn hơi rụt rè, thông minh và điềm tĩnh, nên bà ta không tin khi nghe nói nàng ra tay đánh người. Thế nhưng, nhìn thấy vết tay in hằn trên mặt Tần Tuệ Ninh, thì bà ta không còn nghi ngờ gì nữa.
Việc lão Thái Quân không lập tức ra mặt vì mình khiến Tần Tuệ Ninh hoảng sợ, thầm nghĩ: Quả nhiên họ mới là người một nhà cùng chung huyết thống, cháu gái ruột đã trở về, bà ta sẽ không còn coi trọng mình nữa.
Tần Tuệ Ninh vừa sợ sệt vừa sốt ruột, lời nói ra trong lúc kích động không được kín kẽ cho lắm.
“Tổ mẫu, cho dù thế nào, nàng ta đánh cháu thành thế này, còn đánh cả nhũ mẫu và tỳ nữ của cháu, đó là nàng ta sai! Đâu có tiểu thư khuê các nào lại trực tiếp ra tay đánh người như vậy? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mặt mũi của tướng phủ chúng ta biết để ở đâu? Như thế chẳng phải là vứt bỏ mặt mũi của phụ thân cháu sao? Người rừng thô lỗ như vậy, quả thật là…”
“Ngươi câm miệng!”
Tuy đang quỳ, nhưng lưng Tần Nghi Ninh vẫn thẳng tắp, từ khuôn mặt giống hệt Tần Hòe Viễn lóe lên tia sáng sắc lạnh, đôi mày dài nhíu chặt, nhuệ khí toát ra làm người ta lạnh thấu xương.
“Đã tới trước mặt lão Thái Quân, mà ngươi vẫn muốn gây xích mích chia rẽ? Mẫu thân vốn cũng không nghi ngờ thân phận của ta, nhưng vì ngươi mập mờ ám chỉ mới khiến mẫu thân hoài nghi ta là con rơi bên ngoài của phụ thân. Nhưng mà, phụ thân nhân phẩm hơn người, thích người nào thì cứ việc đưa về phủ, cần gì phải ra ngoài vụng trộm chứ? Mà cho dù phụ thân thật sự có con rơi ở bên ngoài, chẳng lẽ ngay cả việc đứng ra gánh vác trách nhiệm, phụ thân cũng không có đảm lượng hay sao?”
“Huống hồ, phụ thân hoàn toàn không cần phải làm như vậy! Với nhân phẩm và tài hoa của phụ thân, biết bao con gái nhà quyền quý ước ao vào cửa làm thếp còn không được, thế mà phụ thân chưa hề động lòng! Nhưng ngươi kích động mẫu thân nghi ngờ phụ thân, khiến cho hai người lục đục! Gia hòa vạn sự hưng (gia đình hòa thuận thì thế nào cũng hưng thịnh), Tần Tuệ Ninh, ngươi vì niềm riêng mà lấy oán trả ơn, lương tâm đã bị chó ăn mất rồi!”
Tần Tuệ Ninh tức giận cãi lại:
“Đừng nói hùng hồn như vậy, chẳng lẽ ngươi không vì bản thân mình? Nói ngươi là con ruột, nhưng chuyện năm đó ai biết là như thế nào, mẫu thân nghi ngờ ngươi cũng là chuyện thường tình! Huống hồ ta hoàn toàn không gây chia rẽ!”
“Phụ thân làm việc quang minh lỗi lạc, người nói là phụ tá đã đi điều tra, chẳng lẽ chuyện này còn giả được sao? Trước mặt lão Thái Quân mà ngươi còn dám nói như vậy, ngươi còn nói là chưa từng gây chia rẽ ư?”
Tần Nghi Ninh vừa dứt lời, liền nhìn về phía lão Thái Quân.
Tần Tuệ Ninh nghe vậy, cả người chấn động, đầu óc nóng nảy dần dần nguội lạnh, lúc này nàng ta mới nhận ra mình trúng kế rồi!
Con nhỏ người rừng này hoàn toàn không phải là một kẻ ngốc, nó thừa dịp trong lòng mình tràn đầy uất ức, tâm tình kích động mà dẫn dắt mình nói ra những lời vừa rồi!
Nhưng lời nói như mũi tên đã bắn đi, đã lọt vào tai ai, làm sao rút lại được nữa!
Lão Thái Quân cau mày, trong lòng đã có phần bất mãn Tần Tuệ Ninh.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lão Thái Quân không mảy may nghi ngờ huyết thống của Tần Nghi Ninh, khuôn mặt nàng và khuôn mặt Tần Hòe Viễn giống nhau như đúc, lẽ nào còn không phải cha con?
Mặc dù bà ta có thiên vị Tần Tuệ Ninh, nhưng đúng như lời Tần Hòe Viễn đã nói, huyết thống đại gia tộc không thể để lẫn lộn, con ruột là con ruột, con nuôi là con nuôi.
Quả thật là lão Thái Quân thấy Tần Nghi Ninh chướng mắt, nhưng dù chướng mắt thì nàng vẫn là con gái duy nhất của con trai trưởng của bà ta.
Quả thật là lão Thái Quân thích Tần Tuệ Ninh, nhưng dù có thích tới mức nào, nàng ta cũng chỉ là một dưỡng nữ.
Hôm nay, vì củng cố địa vị của mình, một dưỡng nữ đã gây chia rẽ con trai và con dâu của bà ta, làm gia đình bất hòa, cửa nhà không yên ổn, làm cho con dâu trưởng ngốc nghếch của bà ta bị kích động mà trở về nhà mẹ đẻ, còn không biết phía thông gia sẽ hiểu lầm ra sao. Nhưng mai đây chuyện này truyền ra ngoài, cũng không biết giới giàu sang quyền quý biết được thì sẽ xôn xao bàn tán tới mức nào, mặt mũi của Tần gia cũng không biết đặt vào đâu!
Tần Nghi Ninh ra tay đánh người là sai, nhưng căn nguyên chuyện này nằm ở chỗ nào, lão Thái Quân quản lý công việc trong nhà nhiều năm, vẫn phân biệt rõ ràng.
Lão Thái Quân giận tái mặt nhìn Tần Tuệ Ninh, khó nén thất vọng.
Mà ánh mắt thất vọng của lão Thái Quân khiến Tần Tuệ Ninh cảm nhận được thế nào là xa lánh.
Sự trào phúng trong lòng nàng càng sâu: Quả nhiên các người mới là người một nhà, hoàn toàn coi ta là người ngoài! Nói cái gì mà yêu thương ta nhất, bây giờ còn không phải thiên vị cháu ruột của bà sao!
Lão Thái Quân nhìn dáng vẻ khóc thút thít của Tần Tuệ Ninh, rốt cuộc không đành lòng. Ngay cả một con mèo, con chó nuôi lâu cũng có tình cảm, huống chi là một tiểu cô nương như hoa như ngọc? Cho dù là dưỡng nữ, thì vẫn là mười mấy năm tình cảm.
Lão Thái Quân bình tĩnh day day thái dương, nhìn sang Tần Nghi Ninh, giọng bất đắc dĩ:
“Ngay cả Tuệ tỷ nhi có sai, nhưng hôm nay Nghi tỷ nhi cũng thái quá. Dù thế nào cũng không thể ra tay đánh người được! Cháu là một tiểu thư khuê các, khi ra ngoài là đều mang theo mặt mũi của tướng phủ chúng ta, lẽ nào đạo lý này ta còn phải dạy cho cháu?”