CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Hòe Viễn thong thả ung dung, dẫn dắt từng bước, nói: “Con là con gái của ta, suy nghĩ và sự bất bình trong lòng con lúc này, đương nhiên ta hiểu rõ. Con thông tuệ và nhạy cảm, rất nhiều việc con chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn được thấu suốt, nhưng con quá nóng nảy, khi biết rõ rồi sẽ không khoan dung cho người khác, chuyện gì cũng đều muốn phân rõ đúng sai.”



“Ta biết, ở trong nhà này, con tranh luận hoặc động thủ với người khác, cơ bản là khó có ai có thể ngăn được con, nhưng ra bên ngoài thì sao? Nếu thật sự đụng phải một người có võ công, con chẳng qua là người có sức mạnh một chút, nhưng có thể làm gì được người khác? Huống hồ, hiện giờ thân phận của con là đích nữ, trong nhà này sẽ không ai dám làm hại con gái của ta, thế nhưng ra bên ngoài, cho dù con không chủ động khiêu khích, vẫn có người muốn hại con. Nghi tỷ nhi, con nói xem vi phụ nói như vậy có đúng không?”



“Phụ thân nói rất đúng, con biết sai rồi.” Tần Nghi Ninh xấu hổ cúi đầu: “Quả thật là con quá nghiêm trọng hóa vấn đề, khi thấy có chuyện bất bình là không kiềm chế được kích động.”



Tần Hòe Viễn cười cười: Ta hiểu được tâm trạng của con, thế nhưng con phải nhớ kỹ, trong trăm cái thiện, chữ hiếu đứng đầu, ngay cả lão Thái Quân có làm gì sai, thì bà vẫn là mẫu thân của ta. Muốn thay đổi tình cảnh của mẫu thân con, vi phụ tin rằng con không chỉ có một biện pháp là xung đột chính diện. Thủ đoạn của con lợi hại, sử dụng nó đối phó Tần Tuệ Ninh còn có thể được, nhưng sử dụng nó đối phó lão Thái Quân là bất kính. Huống hồ, đối với trưởng bối, sau khi con làm ầm ĩ lên và giành được phần thắng rồi, thì có thể làm thế nào đây? Sau đó, cũng là hại mẹ con con khổ, con thấy có đúng không?”



Tần Hòe Viễn thường xuyên ở bên ngoài, ngoại trừ những lúc thỉnh an lão Thái Quân, ông rất ít khi giao thiệp với người trong nhà, vậy mà vẫn có thể phân tích người trong nhà thấu đáo như vậy, khiến Tần Nghi Ninh rất khâm phục.



“Phụ thân nói rất đúng, thật ra con cũng hối hận rồi. Lúc đó con thầm nghĩ, dù sao lão Thái Quân cũng không thương yêu mình, con có nói cái gì, làm cái gì, bà cũng vẫn không thương yêu con, vẫn sẽ lãnh đạm với hai mẹ con con như trước, cho nên con bất chấp tất cả.”



“Nhưng thật ra con cũng có biện pháp khôn khéo, chỉ là con nóng lên nên không nhẫn nại?”



Tần Nghi Ninh đỏ mặt gật đầu, dáng vẻ nhu thuận như một chú mèo nhỏ tự biết lỗi lầm, cầu xin chủ nhân tha thứ.



Tần Hòe Viễn mỉm cười: “Con là một đứa nhỏ, lỗ mãng kích động cũng không phải là sai lầm gì lớn. Vi phụ cũng hiểu được, cách đối nhân xử thế cũng không thể chỉ một mặt nhẫn nại, mà nhất định phải cương nhu phối hợp thì mới tốt. Cũng không phải vi phụ nói con “cương nhu đều có”, thế nhưng con cũng phải phân rõ đối tượng, đối với người không thể va chạm, thì “trong cương ngoài nhu” có thể thỏa đáng hơn.”



“Dạ.” Tần Nghi Ninh nhìn Tần Hòe Viễn với vẻ sùng bái, đôi mắt sáng long lanh: “Dáng vẻ vừa rồi của phụ thân, một câu “Tiếu lý tàng đao” không biết đã làm bao nhiêu người chột dạ đỏ mặt. Phụ thân, lúc nào con mới có thể giống như người! Con nghĩ người thật là lợi hại! Không ầm ĩ, không cãi cọ, cũng không lớn tiếng, nói mấy câu đã áp chế được mọi người rồi!”



Trước ánh mắt sùng bái của con gái, Tần Hòe Viễn cảm thấy rất thỏa mãn.



Không cầm lòng được, ông đưa bàn tay to vuốt tóc Tần Nghi Ninh: “Bản lĩnh chỉ là một mặt, nhưng mặt quan trọng hơn, là vì thân phận của vi phụ.”



Tần Nghi Ninh mở to mắt, trong mắt vụt lóe sáng, hiểu ra ý tứ của Tần Hòe Viễn.



Phụ thân muốn nói với nàng, chỉ có đứng ở vị trí càng cao, mới có thể khiến người kính nể.



Hơn nữa cũng chỉ có ở trong vị trí đó, thì mới bàn về việc của vị trí đó, mới có thể khiến người tin phục, bằng không chính là có tư tưởng nổi loạn, sẽ bị lên án.



Tần Nghi Ninh gật đầu: “Con biết rồi, sau này nhất định con sẽ rất hiếu thuận với lão Thái Quân.”



“Chuyện đó cũng không phải là đại sự, vi phụ tin rằng con có thể xử lý được. Tuy nhiên chuyện ở Tiên Cô Quan hôm nay, còn rất nhiều điểm khả nghi, con hãy nói thật với vi phụ.”



Tần Nghi Ninh đã biết trước là Tần Hòe Viễn nhất định sẽ hỏi tới, liền không chút do dự kể lại một lượt chuyện đã trải qua. Khi nói tới Diêu Chi Hi, ma xui quỷ khiến Tần Nghi Ninh vẫn không nói thật, mà dùng lý do đã ứng phó với Từ Mậu để giải thích.



Trước lời giải thích nửa thật nửa giả của nàng, Tần Hòe Viễn cũng không hoài nghi nhiều, chỉ nói: “Tuy vị Diêu công tử kia quen biết với Chung đại chưởng quỹ, nhưng vi phụ thấy ánh mắt và khí phách đều không giống như người bình thường. Con sai người chữ trị vết thương cho hắn là điều phải làm, nhưng tốt nhất là phải kính nhi viễn chi.”



Tần Nghi Ninh hồi tưởng những chuyện phát sinh từ lúc quen biết Diêu Chi Hi, cũng biết người này thâm bất khả trắc, liền nhu thuận nói: “Phụ thân yên tâm đi.”



Thấy con gái không mảy may giấu diếm mình, Tần Hòe Viễn rất hài lòng, gật đầu nói: “Con xem mà làm là được, vi phụ tin con có nguyên tắc hành động của mình. Còn có một chuyện, con cũng phải lưu tâm.”



“Xin phụ thân dặn bảo.”



“Hôm nay trong thành hai lần phát tán công văn của Đại Chu, Hoàng thượng kết luận thám tử Đại Chu đã thâm nhập kinh đô. Lại thêm chuyện xảy ra ở Tiên Cô Quan, Từ đại nhân cho rằng là người Đại Chu cố tình bố trí nghi trận, Hoàng thượng biết được sẽ hoang mang. Nếu Hoàng thượng bất an, con nghĩ ngài sẽ làm cái gì?”



Tần Nghi Ninh suy nghĩ một chút rồi liền thẳng thắn nói: “Hoàng thượng nhất định sẽ tìm mọi cách cầu hòa, sẽ càng thêm nhu nhược đối với Đại Chu, và sẽ ra tay với trung thần để làm dịu sự tức giận của Đại Chu.”



Nghe Tần Nghi Ninh nói toạc ra như vậy, nhất thời Tần Hòe Viễn không nói nên lời.



Thấy Tần Hòe Viễn im lặng, Tần Nghi Ninh cười hỏi: “Phụ thân, con nói sai sao?”



“Con phân tích rất sâu sắc.” Tần Hòe Viễn ho khan, nói: “Hôm nay vì nhà chúng ta có quan hệ thông gia với Tào gia, ta và Hoàng thượng trở thành anh em đồng hao, tạm thời được an toàn không lo, cái khác thì không dám nói. Đó là lý do nếu có người mở hội ngắm hoa, con cũng không nên tham gia, lát nữa ta cũng sẽ nói rõ chuyện này với tổ mẫu của con.”



“Dạ. Con xin ghi nhớ.”



“Còn về phần mẫu thân con…” Nhắc tới Tôn thị, Tần Hòe Viễn nhíu mày, thở dài nói: “Lần này, bất luận là vì nguyên nhân gì, rốt cuộc là ta có lỗi với mẫu thân con, con phải chăm sóc bà ấy nhiều hơn.”



Tần Nghi Ninh nhu thuận gật đầu.



Thấy Tần Hòe Viễn phụng chỉ nạp thiếp nhưng trong lòng hổ thẹn đối với Tôn thị, Tần Nghi Ninh cũng cảm thấy trong lòng buồn vui lẫn lộn, mà mẫu thân oán trách ông cũng không sai.



Tất cả chuyện này là do cách hành động của Hoàng thượng mới khiến cuộc sống yên bình của bọn họ bị đông đảo lộn.



Trong thư phòng yên lặng hồi lâu, sau đó Tần Hòe Viễn mới nói: “Hôm nay Đại Chu đã thay đổi tướng thống lĩnh quân đội ở thành Hề Hoa, không biết chiến sự có giảm bớt hay không.”



“Thay đổi tướng thống lĩnh?” Tần Nghi Ninh kinh ngạc hỏi: “Bàng tiểu Vương gia kia không phải là người cầm đầu sao?”



“Tính tình Bàng Chi Hi bướng bỉnh bất tuân, trước trận không chịu nghe lời sai khiến của Chu đế, bị Chu đế giận dữ cách chức Bình Nam Đại Nguyên Soái, hiện giờ Bình Nam Đại Nguyên Soái là Thượng thư Bộ Binh Liêm Thịnh Tiệp.”



Khuôn mặt Tần Hòe Viễn lộ ra nụ cười châm biếm: “Năng lực cầm quân của tên Liêm Thịnh Tiệp này bình thường, lại háo sắc tham tài, là một kẻ quen luồn cúi. Thám tử cua chúng ta báo lại, nói là Bàng Chi Hi bị tước quyền lực cầm đầu, trong lòng bất mãn, mới hai ngày đã trở mặt với Liêm Thịnh Tiệp, giận dữ cưỡi ngựa rời khỏi quân doanh, đến bây giờ cũng không biết là đi đâu. Mà Hổ Bí quân của Bàng Chi Hi hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của Liêm Thịnh Tiệp. Nếu Đại Chu tiếp tục có xáo trộn như thế, nguy cơ của chúng ta có thể giải trừ rồi.”



Bàng Chi Hi?



Nghe cái tên này, Tần Nghi Ninh liền nghĩ tới Diêu Chi Hi.



Tuy nhiên chuyện hai người trùng tên cũng không có gì lạ.



Tần Nghi Ninh không suy nghĩ nhiều về chuyện đó, chỉ nói: “Nếu bọn họ có nội chiến, đương nhiên là chuyện tốt.”



Tần Hòe Viễn cũng nói: “Bây giờ cứ xem bọn chúng an bài như thế nào, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội nghỉ xả hơi một chút.”



Từ giọng điệu của Tần Hòe Viễn, Tần Nghi Ninh biết mặc dù Bàng Chi Hi không cầm quân phía Đại Chu, phần thắng của Đại Yên cũng không nhiều.



Cho dù hy vọng không lớn, Tần Nghi Ninh cũng mong muốn nàng và mọi người có thể bình an vượt qua năm nay rồi tính sau.



***



Năm thứ ba mươi lăm niên hiệu Khánh Long của Đại Yên, năm thứ ba niên hiệu Thịnh Xương của Đại Chu, đến trong sự tẻ nhạt.



Bởi vì muốn giữ đạo hiếu với nam đinh Tôn gia, Tần Nghi Ninh và Tôn thị ăn mặc giản dị, không những thế, bất luận có yến tiệc hoặc mời gánh hát tới biểu diễn tại nhà, hai người đều không tham dự.



Lần trước vì giúp Tần Tuệ Ninh, Lục tiểu thư bị Nhị phu nhân cấm túc, vì Tết đến, nàng ta được giải trừ cấm túc.



Nhưng Tần Tuệ Ninh bị Tần Hòe Viễn buộc phải đóng cửa suy ngẫm ở Tuyết Lê Viện, chép phạt “Hiếu Kinh” một trăm lần, nhưng không biết vì sao nàng ta không lập tức chép xong, cả ngày Tết, nàng ta đặc biệt yên tĩnh.



Điều làm kẻ khác kinh ngạc nhất là cách đối xử của Tần Hòe Viễn với Tào Vũ Tình.



Một đại mỹ nhân nhu tình như nước, nhưng Tần Hòe Viễn vẫn làm như không nhìn thấy, chỉ cung cấp nuôi dưỡng nàng ta như người thích ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ đi qua viện của nàng ta.



Tần Hòe Viễn tỏ thái độ như vậy lại khiến những người trong phủ cung kính với Tôn thị hơn.



Ngoại trừ lão Thái Quân.



“Chẳng phải Tôn thị và Nghi tỷ nhi muốn giữ đạo hiếu sao? Đương nhiên là không ăn được thịt cá rồi, nhà bếp làm một ít thức ăn chay đưa tới, làm sao càng đơn giản càng tốt! Dùng cơm quá thịnh soạn thì làm sao có thể biểu lộ hiếu tâm của Tôn thị? Còn nữa, cũng không cần nấu cháo tổ yến cho Nghi tỷ nhi nữa, chẳng lẽ tổ yến không cần dùng bạc sao? Giữ đạo hiếu mà còn ăn uống xa xỉ như vậy thì nó lấy đâu ra thể diện?”



Lão Thái Quân cầm tẩu thuốc bằng đồng thau hút hai hơi, cảm thấy ống hút mới không tốt bằng cái cũ, khó tránh khỏi tức giận.



Tần ma ma khuyên bảo vài lần nhưng cũng không dám nói toạc ra khiến lão Thái Quân hoài nghi, cuối cùng đành sai người làm cơm và luộc rau đưa tới Hưng Ninh Viên.



Trong Hưng Ninh Viên.



Tôn thị đang cầm chén, nhìn cơm gạo lức trong chén, lại nhìn một bình món canh rau vàng vọt nát vụn, tức giận run người.



“Thế này là thế nào! Là xem thường ta không có cha mẹ sao? Mặc dù ta không làm được việc nhưng cũng là vợ cả của Tần Mông, người trong phủ này đối xử với vợ con của Tần Mông như thế sao!”



Hễ Tôn thị nổi giận là sẽ đập bát.



Tần Nghi Ninh tay mắt lanh lẹ, đưa tay đỡ lấy chiếc bát sứ tội nghiệp.



Mấy ngày nay không biết bà đã đập bao nhiêu cái bát rồi, giá trị của bát đĩa bị đập vỡ còn cao hơn so với cơm rau dành cho hai người.



“Mẫu thân, người hãy bình tĩnh lại, người có còn nhớ những lời hôm kia con nói với người, chịu được cực khổ mới biết ai hơn ai? Huống hồ, mặc dù bọn họ cố ý đưa cơm nước như thế, nhưng trên thực tế, chúng ta ăn uống cũng không tệ mà!”

Vietwriter.vn

Tần Nghi Ninh cười nói: “Người cảm thấy cơm chay Quảng Nguyên lâu có ngon không? Con gọi người lại đi mua về?”



Tôn thị nước mắt vòng quanh: “Chúng ta là chi trưởng, mỗi tháng đều được phân bổ chi phí theo quy định, nhà bếp đưa loại cơm nước như thế này tới, chúng ta ăn uống còn không bằng người hầu kẻ hạ, số bạc đó đi đâu hết rồi? Để ta sai người đi hỏi, bọn họ nói chúng ta phải giữ đạo hiếu, phải ăn uống giản dị một chút, nhưng cũng không thể cho chi trưởng chúng ta ăn uống như thế này. Tào di nương và cả bốn di nương kia của phụ thân con cũng được hưởng một phần đều nhau trong số bạc đó, đây là… đây là lão Thái Quân tát thẳng vào mặt ta!”



Tôn thị không kiềm chế được, rốt cuộc nước mắt cũng rơi xuống.



Tần Nghi Ninh thấy thế không biết làm sao, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, khuyên hết hơi, mới khiến Tôn thị nín khóc.



Giữa lúc này, trong viện truyền tới một tràng tiếng nũng nịu.



Vẻ mặt hết sức khó coi, Kim mụ mụ vào bẩm báo: “Đại phu nhân, Tào di nương, Hoa di nương, Lý di nương, Tiền di nương và Trần di nương, cùng với Tuệ Ninh cô nương tới vấn an phu nhân.”



Vừa dứt lời, không chờ Tôn thị từ chối, rèm cửa đã được vén lên, một làn gió thơm xông thẳng tới trước mặt, một đám di nương trang điểm đẹp đẽ bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi