CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Lão Thái Quân giận dữ đứng dậy liền muốn đi ra ngoài.



Nhị phu nhân và Tam thái thái liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lóe lên vẻ hứng thú.



Mặc dù hai người không thích thái độ bợ đỡ, gió chiều nào che chiều ấy của lão Thái Quân, nhưng cho tới bây giờ, chi thứ hai và chi thứ ba đều ngầm cạnh tranh với chi trưởng, nhất là chi thứ hai. Tam lão gia là con thứ thiếp, lão Thái Quân không thương, nhưng vì phải dựa vào tiền bạc của chi thứ ba nên cũng coi như yêu thích Tam thái thái. Nhưng chi thứ hai thì sao? Chẳng lẽ thứ nam của chi trưởng thì kém hơn nhiều so với trưởng nam?



Tần ma ma bước tới đỡ lấy cánh tay, dìu lão Thái Quân, nhẹ nhàng nói: “Lão Thái Quân đừng nóng, chúng ta khoác thêm áo choàng, mặc ấm rồi hãy đi. Lão Thái Quân tuổi đã cao, nếu chẳng may bị nhiễm gió lạnh, cảm phong hàn thi không phải là chuyện đùa.”



Tần ma ma chậm rãi nói, lại là toàn tâm toàn ý lo cho lão Thái Quân, đương nhiên lão Thái Quân chịu nghe, vừa để cho Tần ma ma khoác thêm áo choàng, đội mũ ấm, lão Thái Quân vừa chửi mắng: “Ta xem con nha đầu kia muốn cưỡi trên đầu ta rồi. Lúc này mới yên tĩnh vài ngày, nó đã dám hành động như vậy trước mặt Tào thị là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ nó không nghĩ tới sự gian nan của nhà chúng ta hiện nay sao?”



Mặc dù Tần ma ma một lòng hầu hạ lão Thái Quân, nhưng có khi cũng không quen nhìn lão Thái Quân làm chuyện tuyệt tình, chỉ có điều, bản thân là nô tỳ, muốn khuyên bảo cũng không thể. Thấy lão Thái Quân lại nói tiếp, Tần ma ma liền mượn cơ hội khuyên nhủ:



“Lão Thái Quân bớt giận, con cháu tự có phúc của con cháu, người rốt cuộc vì việc của con cháu mà tức giận, làm sao tốt cho sức khỏe được? Huống hồ ngài nên xem thái độ của Đại lão gia, lần trước không phải do Tứ cô nương làm sao? Nô tỳ thấy, Đại lão gia yêu thương Tứ cô nương tận đáy lòng, bồi dưỡng cô nương như con trai vậy. Với tài hoa và nhân phẩm của Đại lão gia, suy nghĩ và hành động của người đương nhiên một người quê mùa như nô tỳ có thể lĩnh hội. Thế nhưng nô tỳ lại biết, từ nhỏ đại lão gia làm việc gì cũng có nguyên tắc. Hiện nay từng trải và có kinh nghiệm nhiều năm như vậy trong quan trường, Đại lão gia càng bộc lộ sự ưu tú, ánh mắt nhìn người cũng càng thêm độc đáo. Đại lão gia đã để cho Tứ tiểu thư đi làm, như vậy tình huống hôm nay là điều mà Đại lão gia mong muốn nhìn thấy đó.”



Tần Hòe Viễn hoàn toàn là điểm yếu của lão Thái Quân, Tần ma ma tâng bốc một hồi, cho dù trong lòng có tức giận, lão Thái Quân cũng nguôi giận phân nửa, lại suy nghĩ kỹ càng ý tứ trong lời nói của Tần ma ma, không phải là đạo lý này sao.



Mặc dù lão Thái Quân tức giận Tần Nghi Ninh ngang ngược như vậy, nhưng lúc này bà cũng hiểu được, có thể đây chính là Tần Hòe Viễn bày mưu đặt kế?



Bà cũng muốn đi hỏi ý tứ của Tần Hòe Viễn, nhưng hôm nay là ngày sáu tháng Giêng, trong triều muốn mở đại triều hội, còn không xác định bao lâu Tần Hòe Viễn mới trở về.



Đến lúc này, sự chú ý của lão Thái Quân đã dời đi, rốt cuộc lửa giận đã tiêu tan hơn phân nửa.



Nhị phu nhân và Tam thái thái thấy lão Thái Quân như vậy, cũng không tiện nói thêm điều gì.



Bọn họ cũng đều biết, tuy rằng lão Thái Quân kích động, nhưng Tần ma ma cũng là một người khôn khéo, nếu chẳng may nói nhiều một câu, bị Tần ma ma ghi hận, ở sau lưng thêm mắm dặm muối đối với bọn họ, lão Thái Quân đều sẽ tin tưởng.



Khi đoàn người rảo bước tới Hưng Ninh Viên, các vú già tráng kiện đã giúp bốn vị di nương thay quần áo, ban nãy bốn người gọn gàng xinh đẹp bao nhiêu, giờ đây thoạt trông chật vật không chịu nổi.



Các vú già lôi các di nương ra bên ngoài. Trần di nương nước mắt giàn dụa ôm lấy hành lang không buông, Hoa di nương thì quỳ rạp trên mặt đất, hai tay níu chặt bậc thềm, trong viện liên tục vang lên tiếng chửi bới, kêu cha gọi mẹ.



Tần Nghi Ninh đang đỡ Tôn thị đứng ở trước cửa nhà chính nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia, Tần Tuệ Ninh thì theo bên cạnh Tào Vũ Tình.



Thấy lão Thái Quân tới, Tần Nghi Ninh liền cười đỡ Tôn thị xuống bậc thềm hành lễ: “Tổ mẫu tới.”



“Lão Thái Quân mạnh khỏe.” Tôn thị và Tào Vũ Tình cũng hành lễ.



Lão Thái Quân bình tĩnh nói: “Ta thật sự muốn mạnh khỏe, nhưng ngươi hoàn toàn không làm ta bớt lo, ta làm sao có thể mạnh khỏe? Tôn thị, ngươi vừa làm ầm ĩ cái gì? Còn chưa hết tháng Giêng, ngươi đã dám làm chuyện ầm ĩ như vậy! Xưa nay Hoàng thượng dùng nhân đức trị quốc, triều đình Đại Yên chúng ta cũng không có thế gia vọng tộc nào làm chuyện đánh giết nô tỳ cả. Ngươi muốn làm, cũng làm nhẹ tay cho ta!”



Mấy ngày nay Tôn thị đang giận dỗi, cách đối xử lạnh lùng và vô tình của lão Thái Quân khiến Tôn thị đau lòng, lúc này bị răn dạy thẳng mặt, với tính tình của Tôn thị, sao có thể chịu nhẫn nhịn?



Nào ngờ, không để Tôn thị lên tiếng, Tần Nghi Ninh đã kéo tay bà, hành lễ trước một bước, nói: “Lão Thái Quân bớt giận, cháu cũng không đánh giết bọn họ, chỉ là bọn họ hầu hạ không tốt, mới bị phát mại mà thôi. Hơn nữa, chuyện hôm nay cũng không phải chủ ý của mẫu thân, mà là chủ ý của cháu.”



Lão Thái Quân trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, ngón tay đeo nhẫn vàng cẩn phỉ thúy dí vào mũi nàng: “Dù ngươi không nói, ta cũng phải tìm ngươi. Ngươi đúng là ngang ngược chuyên làm loạn, còn không quỳ xuống cho ta!”



Tần Tuệ Ninh ở một bên, không kìm được sung sướng, khóe miệng cong lên, bây giờ xem ai bị trừng trị trước!



Tần Nghi Ninh thờ ơ tất cả, vừa muốn nghe lệnh quỳ xuống, lại bị một bàn tay nâng lấy cánh tay.



Quay đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Tào Vũ Tình.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

“Lão Thái Quân bớt giận.”



Khuôn mặt tràn đầy tươi cười, Tào Vũ Tình kéo cánh tay Tần Nghi Ninh, không cho nàng quỳ xuống. Nếu không tận mắt nhìn thấy, Tần Nghi Ninh hoàn toàn không ngờ Tào Vũ Tình lại khỏe như vậy.



Tần Tuệ Ninh cũng hết sức kinh ngạc, không hiểu vì sao mình đã nhận Tào Vũ Tình làm nghĩa mẫu mà nàng ta còn muốn giúp đỡ Tần Nghi Ninh!



“Lão Thái Quân, tỳ thiếp có mấy lời vượt qua khuôn phép, hôm nay trời đông buốt giá, Tứ tiểu thư là thân nữ nhi, quỳ trên tảng đá lạnh lẽo thì làm sao chịu nổi, nếu chẳng may bị bệnh, lão gia nhất định sẽ đau lòng.”



Lão Thái Quân nghe vậy, trong lòng khoan khoái.



Tào Vũ Tình trời sinh dung mạo xinh đẹp, lại không tỏ vẻ ta đây tiểu thư con nhà quan, cho tới bây giờ luôn lễ độ và ngoan ngoãn vâng lời mẹ chồng, hơn nữa mọi chuyện nàng ta đều đứng ở góc độ của chồng mình là Tần Hòe Viễn mà suy xét.



Bà ta muốn phạt Tần Nghi Ninh quỳ, Tôn thị là mẹ đẻ tuy tức giận nhưng không ngăn cản, Tào Vũ Tình lại có thể làm được như vậy.



Lão Thái Quân gật đầu, nhìn Tần Nghi Ninh: “Nể mặt Tào di nương, ta tạm tha cho ngươi. Ngươi nói xem, có chuyện gì xảy ra trong viện này? Sao ngươi dám cả gan phát mại mấy di nương này?”



Tần Nghi Ninh không biết rốt cuộc Tào Vũ Tình muốn gì, lúc này cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng liền đi tới bên cạnh lão Thái Quân, thấp giọng nói: “Tổ mẫu, xin người ra một góc nói chuyện, cháu có điều muốn thưa cùng.”



Lão Thái Quân thấy vẻ mặt Tần Nghi Ninh trịnh trọng, liền theo nàng đi qua một bên.



Tần Nghi Ninh kề tai bà, Tần Nghi Ninh: “Lão Thái Quân, những thiếp thất này không tuân theo quy củ, vốn là cháu cũng nghĩ tới sự nhân từ của lão Thái Quân, không so đo việc nhiều năm họ không sinh nở, chỉ coi như nuôi dưỡng vài người hầu mà thôi, nào ngờ họ lại bất kính với Đại phu nhân. Cháu nghĩ không thể để họ phá hỏng quy củ trong phủ, khiến phụ thân bị người ngoài nói sau lưng phụ thân là trong nhà không yên ổn, ngay cả thiếp thất cũng tuyển chọn không tốt, cho nên mới quyết định phát mại bọn họ. Huống chi, hôm nay Tào di nương vào cửa, lão Thái Quân ngẫm lại xem, trong viện này còn cần di nương khác không?”



Tần Nghi Ninh nói mấy câu đầu, lão Thái Quân đều không muốn nghe.



Bà ta chỉ nghe câu nói cuối cùng của nàng.



Đúng vậy, sao bà ta không sớm nghĩ tới chứ?



Tào Vũ Tình vào cửa, bất đắc dĩ không thể thay thế vị trí của Tôn thị, vì có sự khác biệt giữa vợ cả và thứ thiếp.



Thế nhưng, trong nhà ngoại trừ vợ cả, nếu Tần Hòe Viễn còn có thiếp thất nào khác ngang vai vế với Tào thị, như thế chẳng phải là khiến Tào thị không hài lòng sao?



Như thế, hôm nay Tần Nghi Ninh muốn xử lý những tiểu thiếp này, chẳng lẽ là nhân cơ hội phát triển, cũng tiện thể dẹp yên hậu viện?



Vừa nghĩ như thế, lão Thái Quân liền cảm thấy việc Tần Nghi Ninh làm ầm ĩ, đem thiếp thất đi phát mãi cũng không gì sai trái. Với tư cách là lão Thái Quân, bà ta phải phân biệt rõ ràng điều chủ yếu và thứ yếu. Đối với bốn người thiếp này, Tần Hòe Viễn vốn cũng không ưa thích, thái độ kiểu như có cũng được mà không có cũng không sao, thế thì hắn chỉ cần có một vợ một thiếp là được.



Nghĩ vậy, lão Thái Quân gật đầu, quay đầu lại liền dặn bảo: “Còn ngẩn ra đó làm cái gì? Sao không đuổi bốn con tiện tỳ này ra khỏi phủ? Dám cả gan to mồm xấc xược trước mặt Đại phu nhân, các ngươi thấy Tần gia dễ ức hiếp lắm sao? Tần gia nuôi dưỡng các ngươi, không so đo các ngươi không thể sinh nở, vậy mà các ngươi còn dám vênh váo!”



Mọi người đều sững sờ.



Rốt cuộc Tần Nghi Ninh đã nói gì với lão Thái Quân? Thoáng cái, lão Thái Quân đã bị nàng thuyết phục, đồng thời còn chủ động làm theo ý của nàng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi