CẨM ĐƯỜNG XUÂN


Qua một lúc, Trần Thúc tựa như mới phản ứng lại
Rồi sau đó chậm rãi ngước mắt nhìn Trần Phong, lạnh lẽo nói, “Không cần tiếp tục tìm hiểu tin tức nàng, để ám vệ đi theo là được, gần đây cũng đừng xuất nhập kinh thường xuyên nữa, cũng không được để người khác chú ý.

Cứ làm chuyện trong kinh trước đã, chuyện khác cứ trì hoãn rồi nói sau”
Nghe vậy, Trần Phong dường như cũng khẩn trương theo
Hai ngày này đi tới đi lui giữa kinh thành cùng Quan Thành, hắn suýt nữa đã quên mất chính sự lần này nhập kinh
“Đi đi.” Trần Thúc đạm thanh.
Trần Phong chắp tay lui ra ngoài.
.........
Trần Thúc chống tay đứng dậy, đứng ở phía trước cửa sổ thật lâu
Hoàng thất Yến Hàn quốc suy tàn, thế lực khắp nơi dần dần không làm nên trò trống gì nữa; bên ngoài lại có Tây Tần, Bắc Ấn, Thương Nguyệt như hổ lang vây quanh
Yến Hàn sớm đã suy sụp, không còn cường thịnh như trăm năm trước nữa, nội bộ hoàng thất mục nát không chịu nổi, hậu nhân của những trung thần lại không được chết già.
Tổ phụ cùng phụ thân đem hết cả đời phò tá hoàng thất, cuối cùng lại rơi vào kế sâu của bọn họ, chết oan chết uổng.
Nếu không phải lúc ấy bởi vì hắn tuổi còn nhỏ, lại có Chu ma ma che chở, may mắn trốn thoát đến Bình Nam, giữ lại được tánh mạng, bằng không Kính Bình Hầu phủ đã sớm không còn người nào.

Tổ phụ của hắn, phụ thân của hắn đều chết trong mưu kế của thiên gia
Về sau các nơi đều sinh phản nghịch, thiên gia không rảnh bận tâm, hơn nữa năm đó hắn tuổi nhỏ, thiên gia mới nghĩ giữ lại hắn để trấn an bách tính Vạn Châu.

Thiên gia cũng không để ý đến hắn, lúc này hắn mới tùy ý phát triển Vạn Châu cường thịnh tới ngày hôm nay.
Trước mắt, thiên gia đã già nhưng vẫn còn đa mưu túc trí, muốn liên hôn cùng Vạn Châu, mượn sức Vạn Châu nhằm ngăn chặn thế lực các nơi trong nước.
Trần Thúc nhàn nhạt nhắm mắt.
Thiên gia với hắn có thù diệt môn, hắn làm sao có thể cưới công chúa?
Yến Hàn bây giờ, đã không còn là Yến Hàn từ thời tổ tiên
Mục nát từ bên trong, nếu không loại bỏ thịt thối, trừ bỏ tận gốc, Yến Hàn chính là Bắc Dư kế tiếp, bá tánh trôi giạt khắp nơi, trở thành dân mất nước ……
Ngoài cửa sổ, bóng đêm vô biên, tinh tú ảm đạm, bầu trời phía trước đen tối như bên trong ngôi nhà cũ mục nát, nhưng sẽ không còn kéo dài quá lâu
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***

Hôm sau tảo triều, Trần Thúc ngồi xe ngựa vào cung.
Sau khi kiểm tra tại cửa trung cung, mới có thể đi bộ đến cửa nội cung chờ tảo triều.
Trong triều đều biết mục đích lần này Kính Bình Hầu nhập kinh là cưới công chúa, trước không nói thiên gia cố ý lôi kéo Kính Bình Hầu, chỉ nói Vạn Châu giàu có cường thịnh, địa vị Kính Bình Hầu trong nước xưa đâu bằng nay.
Dọc theo đường đi, đều có quan viên trong triều tiến lên chào hỏi, “Kính Bình Hầu!”
Trần Thúc gật đầu thăm hỏi.
“Trường Doãn” Phía sau Trần Thúc có người gọi hắn.
Trường Doãn là tên tự của hắn
Nhưng mà thanh âm này cũng lại quá quen thuộc, Trần Thúc nghe vậy xoay người, trong mắt đều là ý cười, “Nhị ca.”
Bốn nhà Diệp gia, Thịnh gia, Trần gia, Lục gia, Thịnh Liên Húc cùng Trần Thúc tuổi gần nhất, Thịnh Liên Húc hơn hắn hai tháng, Trần Thúc cùng Lục Miện Thành đều gọi Thịnh Liên Húc một tiếng “Nhị ca”.
“Hạ triều có an bài gì không?” Thịnh Liên Húc mời, "Cùng nhau đến trại nuôi ngựa Tây giao ngoại ô đi”
Trần Thúc biết được nhị ca mời hắn là bởi vì chuyện Lục Miện Thành
Hôm qua Lục Miện Thành chạy tới dịch quán gặp hắn, kết quả là gây gổ cùng hắn một hồi nên sau khi trở về liền hối hận, nhưng bỏ không được mặt mũi quay lại chỗ của hắn, sợ bị hắn nói, cho nên mới nhờ nhị ca ra mặt.
Trần Thúc cũng không vạch trần, cười nói, “Được a, ta không ngại mang theo Kiến Minh (tên tự Lục Miện Thành) cùng đi đâu!”
Thịnh Liên Húc nhịn không được cười, “Ngươi đó ngươi đó!”
Khó trách thái nãi nãi nói hắn thông minh, cái gì hắn cũng biết.

Hắn cũng vẫn luôn là người thông minh nhất trong mấy người bọn họ.
Hai người sóng vai đi vào cửa nội cung, người khác nhao nhao ân cần thăm hỏi, “Kính Bình Hầu!” “Kiến Bình Hầu thế tử!”
Kính Bình Hầu phủ cùng Kiến Bình Hầu phủ là thế giao, Trần Thúc ở một chỗ cùng Thịnh Liên Húc cũng không có gì không ổn.
Khi sóng vai dạo bước, Thịnh Liên Húc nói, “Trường Doãn, thái nãi nãi nhớ ngươi! Lần này trước khi ta nhập kinh, thái nãi nãi còn dặn dò ta để ta nhớ rõ hỏi ngươi một chút, ngươi chừng nào thì cưới vợ đây? Ta chưa cho bà biết chuyện ngươi muốn cưới công chúa, bà liền nói ngươi trước đây đã từng đáp ứng với bà, sẽ dẫn tức phụ đến gặp bà, lão nhân gia người vẫn luôn một mực nhớ rõ……”
Trần Thúc rũ mi cười cười.
Thịnh Liên Húc thở dài, “Aiz, kỳ thật thái nãi nãi chỉ là nhớ ngươi! Muốn tìm một lý do để cho ngươi cùng ta về Phong Châu ~”
Trong mắt Trần Thúc lần nữa nổi lên một mảnh ôn hòa ấm áp, “Chuyện đã đồng ý với thái nãi nãi, ta tự nhiên sẽ không nuốt lời.”
Trần Thúc khi còn bé trong nhà xảy ra biến cố, một đường chạy trốn tới Bình Nam, Chu ma ma cũng vì bảo vệ hắn mà chết ở Hoàn Thành.
Khi đó là thái nãi nãi đã sai người tìm được hắn.
Kỳ thật thái nãi nãi không phải thái nãi nãi của hắn, mà là thái nãi nãi của nhị ca
Nhưng bởi vì quá mức thân thiết nên mấy người bọn họ đều giống nhị ca gọi một tiếng thái nãi nãi.

Hắn khi đó ngây người ở Thịnh gia ba năm.
Rồi sau đó thái nãi nãi lại tự mình đưa hắn về Vạn Châu, cùng hắn ngây người ở Vạn Châu suốt một năm.
Trong bốn năm đó, hắn vẫn luôn một mực đi theo thái nãi nãi.
Tuy rằng tổ phụ cùng phụ thân hắn đều không còn nữa, nhưng ở trong lòng hắn, thái nãi nãi chính là người thân của hắn, hắn cũng vẫn luôn xem thái nãi nãi như thái nãi nãi của mình, không có gì khác biệt
Về sau đó, thái nãi nãi trở lại Phong Châu, Vạn Châu cách Phong Châu không xa, năm nào hắn cũng đều sẽ đến Phong Châu vấn an, chỉ là hai năm nay xác thật quá bận rộn
Kỳ thật hắn cũng nhớ thái nãi nãi.
Bây giờ nghe Thịnh Liên Húc nhắc tới, trong lòng hắn cũng có chút gợn sóng, khó khăn lắm mới tìm được Đường Ngọc, chờ sau khi hết thảy mọi việc trong kinh đều kết thúc, hắn liền sẽ dẫn Đường Ngọc đi Phong Châu gặp thái nãi nãi.
Thái nãi nãi khẳng định sẽ rất cao hứng……
Trong mắt Trần Thúc xẹt qua một chút ý cười như có như không
Một bên, Thịnh Liên Húc thấy bộ dạng hàm xuân của hắn không khỏi để sát vào tai hắn, nói nhỏ, “Aiz, ngươi biết rõ thái nãi nãi không thích thiên gia hiện giờ, ngươi đúng thật là muốn dẫn công chúa đi gặp thái nãi nãi hả?”
Trần Thúc vô ý nhìn hắn một cái, không có đáp lời, tiếp tục cười đi về phía trước
Thịnh Liên Húc bị bỏ lại phía sau hắn
Một lát sau, ánh mắt Thịnh Liên Húc tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía bóng lưng hắn, dường như đang lo lắng cái gì, vội vàng đuổi theo đi, thấp giọng nói, “Ngươi không muốn cưới công chúa, còn muốn dẫn người khác đi Phong Châu gặp thái nãi nãi đúng không?"
Thịnh Liên Húc cảnh giác.
Thiên gia triệu hắn nhập kinh, hắn liền vào kinh, ngày hôm trước cung nữ thử hôn cũng đã qua đó, nghe Lục Miện Thành nói, hắn cũng không cự tuyệt, chẳng lẽ……
Thịnh Liên Húc hốt hoảng, chợt duỗi tay túm chặt vạt áo hắn, nói nhỏ, “Trường Doãn, ngươi đi chuyến này, không phải thật sự tới cưới công chúa đúng không?”
Trần Thúc chợt dừng bước, chuyển mắt nhìn hắn.
Tim Thịnh Liên Húc đập thình thịch, phảng phất như trong khoảnh khắc tới sẽ nhảy ra khỏi lòng ngực, “Ngươi……”
Trần Thúc nhìn quanh bốn phía, “Trong cung khắp nơi đều là tai mắt, cẩn thận họa là từ miệng mà ra”
Thịnh Liên Húc im tiếng.
Nhưng một lòng lại khó bình tĩnh.
Sắp đến trước cửa nội cung, người chung quanh càng ngày càng nhiều, đều đến chào hỏi hai người bọn họ.

Khóe miệng Thịnh Liên Húc miễn cưỡng nặn ra một ít ý cười, khi nhìn về phía Trần Thúc lần nữa, thấy hắn cũng mới vừa nhược quán*, dáng người thẳng tắp, không cường tráng, nhưng nho nhã như ngọc lại vững vàng ổn trọng.
*nhược quán: nghi lễ báo hiệu đã trưởng thành, để chỉ nam tử đã 20 tuổi

Thái nãi nãi thường xuyên nói, Trường Doãn ngày sau nhất định là nhân trung long phượng, chờ đợi một thời gian, tất thành châu báu.
Lần này Trường Doãn nhập kinh, tất cả mọi người đều cho rằng Trường Doãn là tới cưới công chúa……
Ngay cả hắn cũng đều cho là như vậy.
Nhưng Trường Doãn không phải.
Nụ cười trên mặt Thịnh Liên Húc dần dần phai nhạt
Nếu hắn không phải tới để cưới công chúa, vậy chẳng lẽ là bảo hổ lột da?
……
Toàn bộ thời gian lâm triều, Thịnh Liên Húc cũng không nghe lọt tai mấy phần.
Trong lòng đều là chuyện Trần Thúc, nỗi lòng lại khó yên ổn.
Trường Doãn lần này nhập kinh cưới công chúa, thái nãi nãi cũng không biết được, là do hắn cố ý giấu diếm thái nãi nãi.
Trong lòng Thịnh Liên Húc bất an.
Trên buổi lâm triều, ánh mắt cũng thỉnh thoảng liếc về hướng Trần Thúc, thấy sắc mặt hắn như thường.
Tháng sau là sinh thần Thái Hậu, trong cung sẽ mở tiệc mừng thọ cho Thái Hậu, thiên gia chuẩn bị ở tiệc mừng thọ Thái Hậu sẽ tứ hôn cho Trần Thúc cùng công chúa
Đã nhiều ngày qua, con cháu thế gia ở các nơi đã lục tục nhập kinh, chuẩn bị mừng thọ cho Thái Hậu, trên buổi lâm triều nhất thời cũng có không ít thân ảnh quyền thần bên ngoài cùng con cháu
Hắn cùng Trần Thúc cũng coi như vậy
Hắn đến sớm hơn Trần Thúc mấy ngày, vẫn luôn ở tại Lạc gia trong kinh, không ở dịch quán cùng Trần Thúc
Lạc gia là nhà mẹ để thái nãi nãi, hắn cùng Lạc gia đi lại thường xuyên, không ở dịch quán cũng không ai nói cái gì.
Trần Thúc lúc này nhập kinh, thân phận mẫn cảm, cũng không tiện cùng hắn dừng chân ở Lạc gia, cho nên hai người cũng không ở chung một chỗ, Trần Thúc đang âm thầm làm cái gì, hắn hoàn toàn không hiểu được.
Cũng bởi vì không hiểu được, cho nên mới lo lắng.
Toàn bộ thời gian lâm triều, Thịnh Liên Húc đều tâm viên ý mã*, khó khăn lắm mới chống đỡ được đến lúc hạ triều, khi đi ra đủ xa, Thịnh Liên Húc mới tiến đến trước mặt Trần Thúc, “Ngươi hôm nay nếu không nói rõ ràng với ta, đừng hòng được đi đâu!”
*Tâm viên ý mã: Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong.

Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định.

Ở ý này của truyện thì đại khái đang nói đến việc Thịnh Liên Húc tâm ý không yên
Trần Thúc còn chưa lên tiếng, liền thấy từ nơi xa phía đối diện có người đang tức giận vội vàng đi tới
Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc đều sửng sốt.
“Tấn Vương?” Thịnh Liên Húc nhận ra, vẻ mặt hơi kinh ngạc “Hình như là đang đi đến chỗ ta với ngươi……”
“Ừm” Hắn không có mù.
“Ngươi đắc tội gì với hắn?” Thịnh Liên Húc lại hỏi.
Trần Thúc đạm thanh, “Ta mới vào kinh có mấy ngày thôi!”

Thịnh Liên Húc cũng nói, “Ta cũng không đắc tội hắn a.”
Ánh mắt Trần Thúc hơi liễm, nhưng thấy đối phương nắm chặt nắm tay bên trong tay áo, khí thế hùng hổ, ánh mắt hình như có chút phiếm hồng, gắt gao nhìn hắn.
—— Đối phương không phải tới vì Thịnh Liên Húc, là tới vì hắn.

truyện tiên hiệp hay
Trần Thúc xác định trong lòng
Quả thực, Tấn Vương từ nơi xa trực tiếp tiến lên.
Trần Thúc cùng Thịnh Liên Húc đều chắp tay hành lễ, Tấn Vương lại đánh thẳng một quyền về phía hắn
May mắn Thịnh Liên Húc ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ, lập tức nắm lấy tay Tấn Vương, nếu không một quyền này liền sẽ đánh trúng Trần Thúc, Thịnh Liên Húc tức giận nói, “Tấn Vương điện hạ, người làm gì vậy?”
Trong triều đều biết Trường Doãn khi còn bé từng chịu qua sơ xuất, vẫn luôn bệnh tật ốm yếu, làm sao chịu nổi một quyền này của hắn!
Các quan lại còn chưa tan chung quanh đều lộ vẻ mặt nghi ngờ
Lúc này dừng chân, tiến lên khuyên can cũng không tốt; con đường tắt ở nơi này, không đi khuyên cũng không tốt.
Hành động của một mình Tấn Vương đã làm các quan lại liên quan xung quanh đều khó xử vô cùng.
Kính Bình Hầu về kinh chuyến này, thiên gia rõ ràng muốn dùng kim chi ngọc diệp tới lôi kéo Kính Bình Hầu, Tấn Vương làm như vậy, cũng hơi không có đầu óc.
Thực nhanh, liền có người nghĩ ra, Tấn Vương tuổi trẻ dễ xúc động, có lẽ là ngầm nổi lên xung đột gì với Kính Bình Hầu rồi……
Người khác không thể hỏi, toàn hai mặt nhìn nhau.
Tấn Vương bất quá chỉ mới khoảng 17-18 tuổi, giãy dụa trong tay Thịnh Liên Húc mấy phen đều không có kết quả, cấm quân phía sau cũng đuổi tới kịp
Trần Thúc vừa duỗi tay, chậm rãi kéo tay Thịnh Liên Húc đang nắm giữ cổ tay Tấn Vương, vừa nhẹ giọng thở dài, “Nhị ca, quên đi”
Thịnh Liên Húc lúc này mới buông xuống.
Trần Thúc nhìn về phía Tấn Vương, ánh mắt thanh lãnh, “Trần Thúc đã làm chuyện gì mạo phạm Tấn Vương mà Tấn Vương cần phải đại động can qua như vậy?”
Trước chưa nói hoàng tử nơi nội cung ra tay trước mặt mọi người, hành động này đã là không ổn thỏa
Mà hiện giờ hoàng thất suy thoái, hắn cùng nhị ca một người là Kính Bình Hầu, một người là Kiến Bình Hầu thế tử, Tấn Vương này vừa ra tay đã thấy rõ ràng là người không đủ thông minh.
“Tấn Vương vẫn nên suy nghĩ đến tình cảnh của mình tương đối rõ hơn đi, nếu không có việc gì, Trần Thúc cáo lui.” Trần Thúc nói xong, cùng Thịnh Liên Húc liếc nhau.
Hai người đều đã hiểu ý tứ trong mắt đối phương, song song chắp tay hành lễ cùng Tấn Vương, rồi sau đó sóng vai rời đi, vẫn không để ý đến Tấn Vương ở phía sau
“Trần Thúc!” Trong lòng Tấn Vương dâng lên một cổ ác khí, hai mắt đỏ bừng.
Trần Thúc quay đầu lại, ôn hòa trong mắt lúc nãy đã biến thành sắc bén
Tấn Vương sợ tới mức run người
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Doãn: Thái nãi nãi chủ yếu là muốn gặp tức phụ của ta thôi, việc này phải đẩy nhanh kế hoạch lên.....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi