CẨM ĐƯỜNG XUÂN


Sáng hôm sau, Đường Ngọc còn trong giấc mộng, Trần Thúc đã tỉnh dậy từ rất sớm
Mấy đêm này hắn đều ở chỗ Đường Ngọc, khi cùng nàng ở một chỗ, hắn dường như cũng đã quen không để đèn đêm mà vẫn ngủ được.
Không biết có phải do trước đây đã từng sống trong cung hay không, nhưng Đường Ngọc rất dễ tỉnh giấc, khi Trần Thúc đứng dậy rất chú ý, sợ đánh thức nàng, muốn cho nàng ngủ nhiều thêm một lát.
Hắn lấy xiêm y treo ở một bên, đi ra phòng ngoài mặc vào, mới ra cửa phòng.
Trần Nguyên cùng Trần Lỗi đã ở trong sân chờ sẵn, thấy Trần Thúc từ trong phòng Đường Ngọc cô nương bước ra ngoài, hai mặt nhìn nhau, rồi sau đó mỗi người đều làm bộ như không biết, một người đang lau bội đao của mình, một người thì đang cột dây giày, tóm lại, hai người cũng chưa nhìn thấy hầu gia đi ra từ hướng nào
Khi Trần Thúc tiến lên, mới sôi nổi chắp tay, “Hầu gia.”
“Đều chuẩn bị thỏa đáng hết chưa?” Trần Thúc hỏi, ngày kia chính là ngày hắn cùng Đường Ngọc thành thân, chuyện hôm nay phải làm còn có chút nhiều, cho nên buổi sáng đã phải thức dậy, cả ngày hôm nay chắc chắn sẽ bận tối mặt tối mũi
Trần Nguyên nói, “Dương phu nhân bên kia cũng đã nói từ sớm, trễ chút thuộc hạ sẽ đến chỗ Dương phu nhân, phụ Dương phu nhân và Mậu Chi công tử dọn đồ đến chỗ ở mới.

Viện mới bên kia đều chuẩn bị thỏa đáng, nhân thủ cũng đều đầy đủ.

Viện bên này cũng đều sắp xếp xong, chờ sau khi lão thái thái cùng Đường Ngọc cô nương tỉnh, liền có thể cùng đi đến viện mới.”
Trần Lỗi cũng nói, “Trang hoàng thành thân, đêm nay là có thể bố trí xong, nhưng tân phòng cần để trống trước, cụ thể ra sao, đều có hỉ nương an bài, thuộc hạ đã dặn dò người chiếu theo mà làm.

Các hạng mục công việc còn lại cũng đều thỏa đáng.

Trước đây hầu gia đã dặn dò hỉ nương, lễ nghi không cần rườm rà, nhưng những thứ cần có đều phải đủ, hỉ nương nói hôm nay sẽ nói riêng với hầu gia cùng Đường Ngọc cô nương.”
“Hai ngày này vất vả cho hai người các ngươi.” Trần Thúc nói lời cảm tạ.

Phạm Cù còn chưa tới, những việc này để hai người Trần Nguyên cùng Trần Lỗi đi làm, cũng giống như bắt hai người bọn họ lấy kim thêu hoa, hai ngày này cũng xác thật vội đến chân không chạm đất
“Hầu gia thành thân là chuyện đại sự, tự nhiên cần để bụng.” Trần Lỗi thành thật.
Trần Nguyên thở dài, “Chỉ là đem hôn sự của hầu gia làm trước, rồi sau đó tiểu Phạm đại nhân mới tới, lại không tránh được dỗi hầu gia đôi ba câu.”

Trần Thúc thoạt nhìn cũng có chút đau đầu, thở dài, “Chờ hắn tới, ta liền về Vạn Châu trước.”
Trần Nguyên cùng Trần Lỗi đều nhịn không được cười.
……
Muộn thêm chút thời gian nữa Đường Ngọc tỉnh, Trần Thúc đã không có ở trong phòng.
Đường Ngọc vừa đứng dậy mặc xiêm y, vừa nhớ tới tối hôm qua Trần Thúc nói với nàng, sáng hôm nay chờ nàng cùng tổ mẫu tỉnh, sẽ dọn đến viện bên kia, đồ để lại tại viện này, sẽ có người thu dọn mang đi cùng
Hắn có việc, khả năng cần phải đến chỗ tòa nhà bên kia sớm hơn một chút, không thể cùng đi với nàng và tổ mẫu.
Sau buổi trưa, sẽ có hỉ nương tới viện tử mới bên kia, hai người bọn họ khả năng sẽ bắt đầu không có thời gian.

Ngày kia lại là đại hôn, theo lễ nghĩa, ngày mai tân lang tân nương không thể gặp mặt, lại chờ ngày kế nữa, chính là đại hôn.
Đường Ngọc chưa bao giờ cảm thấy hôn kỳ quá nhanh như vậy, lại quá chân thật.
Hôm qua khi hỉ bào mặc vào trên người, nàng thấy Trần Thúc ngoại trừ cười, ngây ngô cười, cũng không nói chuyện……
Còn có ngọc bội kia tối hôm qua hắn đưa cho nàng, nói là tín vật đính ước.

Đường Ngọc thấy trên ngọc bội có hai chữ Trường Doãn, biết đây là nhà hắn trước đây để lại cho hắn.

Hắn ôm lấy nàng, hàm dưới đặt trên đầu vai nàng, nhẹ giọng mà thỏa mãn nói, “Đường Ngọc, rốt cuộc ta lại có nhà rồi”
Nàng hơi giật mình.
Những lời này, hẳn là nàng vĩnh viễn đều sẽ không quên được……
Đường Ngọc cất ngọc bội.
Lúc nàng đi rửa mặt đơn giản rồi đi ra phòng ngoài, Đường Đường cũng tỉnh.
Ở chỗ Đường Ngọc, Đường Đường luôn có thể trà trộn vào ngủ ở phòng trong, tuy rằng chỉ là ở dưới giường, nhưng Đường Đường thích ở một chỗ cùng chủ nhân.

Cho nên khi Trần Thúc ở chỗ Đường Ngọc, Đường Đường liền rất cao hứng, cũng đặc biệt nguyện ý cùng Trần Thúc tới chỗ Đường Ngọc.

Khi Đường Ngọc đi đến chỗ tổ mẫu, Đường Đường cũng dạo bước nhỏ chạy nhanh đi theo
Đường Ngọc đến phòng tổ mẫu, tổ mẫu đã tỉnh.

Đôi mắt tổ mẫu đã thấy được, các việc đơn giản mà khả năng cho phép cũng không cần mượn tay người khác.
Cho nên lúc Đường Ngọc đến, tổ mẫu đã rửa mặt xong.
“Tổ mẫu.” Đường Ngọc tiến lên.

||||| Truyện đề cử: Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh |||||
Tổ mẫu cười nói, “Ngọc nhi, đôi mắt tổ mẫu có thể thấy, cũng nhanh nhẹn hơn nhiều, ngày sau cũng không cần con vất vả sáng sớm đã tới chỗ tổ mẫu, tổ mẫu có thể tự chăm sóc mình.”
Đường Ngọc đỡ bà ngồi xuống, “Dù sao con cũng thức dậy sớm, tới chỗ tổ mẫu con cũng an tâm hơn.”
Tổ mẫu cười cười, lại nói, “Vừa rồi Trần Lỗi nói, trước buổi trưa cần dọn đến viện mới?”
Hôm qua bà chỉ nghe Trần Thúc nói một câu đơn giản, chỗ viện này hơi nhỏ, cũng không thích hợp làm tân phòng, hai người bọn họ chiều hôm qua mới đi xem qua một tòa nhà, nghe nói là ở thành Tây, phong cảnh rất đẹp.
Đường Ngọc gật đầu, đáp, “Dạ, hôm kia sẽ thành thân, hôm nay dọn đi trước, thời gian ngày mai cũng không cần gấp gáp nữa, bên phía hỉ nương còn có một đống việc, qua buổi trưa thì sẽ tới, phỏng chừng từ buổi trưa đến trước lúc thành thân chắc phải làm liên tục không ngừng.”
Lão thái thái cười cầm tay nàng, “Chuyện tốt không sợ bận bịu, thành thân này đến cũng nhanh nhẹn lưu loát, trong lòng tổ mẫu cũng vui mừng.”
Đường Ngọc dựa đầu vào vai tổ mẫu, cười không nói chuyện.
Lão thái thái lại nói, “Người khác thành thân, trong nhà còn có rất nhiều điều cần dặn dò, nhưng con thành thân, tổ mẫu thật không có gì cần dặn dò nữa, con cũng được, mà Trường Doãn cũng được, đều là hài tử tốt, tâm tư đều thông thấu, ngày sau tương kính như tân là được rồi.”
Đường Ngọc gật đầu.
“Đúng rồi, đầu giường ta có tráp đồ, con lấy lại đây.” Lão thái thái nói xong, Đường Ngọc đi lấy.
Cái tráp này nàng đã thấy qua, hẳn là đồ tổ mẫu trân quý
Đường Ngọc cầm lại đây, khi lão thái thái mở ra, Đường Ngọc hơi hơi sửng sốt.
Lão thái thái từ trong tráp cầm ra một chồng sổ sách màu đỏ rực, “Đây là hôm qua Trường Doãn đưa trước cho ta, danh sách sính lễ, ngày sau còn về lại Vạn Châu, cho nên sính lễ cũng không cố ý đưa tới Đào thành, con xem kĩ một chút.”

Đường Ngọc tiếp nhận, chỉ là độ dày của danh sách này lại khiến cho người xem nghẹn họng nhìn trân trối, lại từ từ mở từng cái ra xem, mới nhìn đến một phần ba, Đường Ngọc cũng không biết phải xem đến khi nào
Nhiều như vậy……
Đường Ngọc kinh ngạc.
Lão thái thái nói, “Ta cũng không nhìn kỹ, nhưng danh sách này thật dày, Trường Doãn nói với ta, mặc dù hôn sự tổ chức ở đây không tổ chức ở Vạn Châu, nhưng đều là đại sự của Vạn Châu, sính lễ này dựa theo sính lễ cho Kính Bình Hầu phu nhân mà chuẩn bị, một kiện cũng không thiếu”
Đường Ngọc nhìn bà.
Lão thái thái lại nói, “Lão bà tử ta, nửa thân mình cũng đều xuống mồ rồi, danh sách này con giữ, đồ là của hai phu thê các con, các con tự mình làm chủ.”
“Tổ mẫu……” Mắt Đường Ngọc ửng đỏ.
Lão thái thái tiếp tục nói, “Cứ chờ chút đã con, tổ mẫu chưa nói xong.”
Đường Ngọc im tiếng, nhưng đáy mắt càng hồng.
Lão thái thái lại đưa tráp trong tay cho nàng, “Ngọc nhi, tổ mẫu không có thứ gì khác, những thứ này, có đồ cha mẹ con để lại trước đây, cũng có đồ tổ mẫu tích cóp cả đời cho con, tuy rằng so với sính lễ của Kính Bình Hầu phủ, cũng không coi là gì, nhưng đều là tâm ý của tổ mẫu.

Đồ không nhiều lắm, con giữ lại phòng thân.”
Chóp mũi Đường Ngọc cũng ửng đỏ theo
Lão thái thái duỗi tay lau nước mắt cho nàng, “Tổ mẫu mong con về nhà, mong hơn mười năm, hiện giờ cuối cùng đã trở về rồi, lại có thể cùng Trường Doãn kết thành đôi, đời này của tổ mẫu rốt cuộc cũng đáng giá, cái gì cũng không mong, chỉ ngóng trông hai đứa các con có thể sống tốt.

Tới đây, cất kỹ.”
Đường Ngọc nắm tráp trong tay, hình như có thiên ngôn vạn ngữ cũng đều nói không nên lời, nước mắt lưng tròng.
Lão thái thái duỗi tay ôm nàng, “Tổ mẫu biết tính tình con tốt, cũng chỉ quen nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng.

Ở cái nơi ăn thịt người như hoàng cung, con chịu bao nhiêu khổ, gặp bao nhiêu tội, có bao nhiêu ủy khuất, tổ mẫu đều biết, cũng biết con không quen kể lể, nên tổ mẫu cũng không hỏi.

Nhưng bây giờ không giống, con có Trường Doãn, chuyện trước đây trong cung, ủy khuất cũng được, lưu luyến cũng được, đều đã qua rồi, từ nay về sau, con hãy sống thật tốt cùng Trường Doãn, buông bỏ hết chuyện trước đây.”
Đường Ngọc nghẹn ngào, “Ngọc nhi biết…… Tổ mẫu.”
Lão thái thái lại lần nữa ôm nàng.
Cháu gái của bà mà, bà cũng luyến tiếc……
Nhưng chung quy vẫn phải gả cho người.

*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Trên xe ngựa, tổ mẫu dựa vào trong một góc ngủ.
Đường Ngọc nhìn cảnh phố phường lưu chuyển qua khe hở của mành cửa, nghĩ tới lúc ở trong cung, nghĩ tới Văn Quảng, nghĩ tới tiểu hầu tử, nghĩ đến một đám khuôn mặt nhiều năm ở trong cung, có người làm nàng thấy thân thiết, có người làm nàng thấy chán ghét, có người làm nàng sợ hãi, cũng có người làm nàng tưởng niệm……
Nhưng tổ mẫu nói rất đúng, quá khứ trong cung, thì đều lưu lại trong cung, từ nay về sau, mọi việc đều là mới.
Đường Ngọc rũ mi nhìn ngọc bội trong tay
—— Đường Ngọc, rốt cuộc ta lại có nhà rồi
Nhà của hắn và nàng.
Còn có Đường Đường.
Đường Ngọc mỉm cười.
……
Đào thành không tính lớn, nhưng đến chỗ viện mới ở thành Tây vẫn tốn chút thời gian.
Tổ mẫu ở trên xe ngựa ngủ, nàng cũng ngủ một lát.
Chờ khi xe ngựa chậm rãi dừng lại, Đường Ngọc tỉnh trước, vén mành lên nhìn ra bên ngoài, rốt cuộc đến rồi
“Tổ mẫu, chúng ta tới rồi.” Đường Ngọc nhẹ gọi một tiếng.
Lão thái thái mở mắt, trong mắt có vẻ mệt mỏi.
Đường Ngọc biết, tuy rằng ngày ngày tổ mẫu đều nói tốt, nhưng kỳ thật nàng sắp xuất giá, tổ mẫu nhất định là không nỡ, tối hôm qua chắc chắn không ngủ ngon, buổi sáng lại tỉnh sớm, cho nên mới vẫn luôn ngủ trong xe ngựa
“Tổ mẫu, A Ngọc.” Mành vén lên, Trần Thúc tự mình tới đón.
Đường Ngọc đỡ tổ mẫu ra xe ngựa, Trần Thúc liền đỡ tổ mẫu xuống xe ngựa, rồi sau đó vẫn luôn là Trần Thúc dìu tổ mẫu, “Tổ mẫu, chỗ này tạm chấp nhận trước, chờ về đến Vạn Châu, thì ở tại phủ đệ của con.”
Lão thái thái cười nói, “Chuyện Vạn Châu, để tới Vạn Châu lại nói.”
Đường Ngọc nhìn nhìn tổ mẫu, biết tổ mẫu hẳn là không muốn ở chung với bọn họ.
“Tòa nhà này, có bốn cái viện nhỏ, không tính lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà đầy đủ ngũ tạng, bây giờ đang bố trí trang hoàng cho hôn sự, cho nên có chút lộn xộn, nhưng đêm nay hầu như có thể bố trí xong.” Khi Trần Thúc đỡ lão thái thái đi vào, khắp nơi đều treo hỉ lụa cùng đèn lồng hỉ, trang trí, còn có người dán chữ hỉ, lão thái thái cũng nhịn không được nhìn khắp nơi
Tuy rằng hôm qua Đường Ngọc đã cùng Trần Thúc tới đây, nhưng ngày hôm qua vẫn là một tòa nhà quạnh quẽ, hôm nay lại bỗng nhiên náo nhiệt lên, nơi nơi đều tràn đầy không khí tân hôn vui mừng, cũng bận bận rộn rộn, chạy lên chạy xuống, chuyện không khó đều tìm Trần Lỗi, lại khó giải quyết hơn nữa, thì sẽ tìm Trần Thúc quyết định
Hôm nay lại đến nơi đây, thực sự lập tức đã có bộ dáng hôn kỳ
Kỳ thật, cũng chính là ngày kia
Đường Ngọc nhìn người chung quanh bận rộn, còn tòa nhà càng lúc càng náo nhiệt, không biết vì sao, đáy lòng bỗng nhiên có thêm chút chờ mong, chờ mong hôn sự vào ngày kia, bộ dáng tòa nhà ngày kia, còn có bộ dáng Trần Thúc mặc hỉ bào…….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi