CẨM ĐƯỜNG XUÂN


Toàn bộ ngày thứ hai, Đường Ngọc cũng chưa nhìn thấy Trần Thúc.
Trước một ngày bái đường thành thân, tân lang tân nương không thể gặp mặt, từ xưa đã có, ngụ ý sợ chuyện không tốt, cho nên mặc dù ở cùng nhà, hai người Đường Ngọc và Trần Thúc cũng đều ở trong viện của mình, không gặp mặt.
Vì thế Hà Mậu Chi mệt muốn chết rồi
Hôm qua Trần Nguyên đi đón Dương thị cùng Hà Mậu Chi tới nhà mới, Hà Mậu Chi rất vui vẻ cùng bọn họ ở tại một chỗ
Ngày thứ hai, Đường Ngọc và Trần Thúc không thể gặp mặt, Mậu Chi liền thành tùy tùng nhỏ cho Trần Thúc, thường thường chạy đến Đông Noãn Các tại viện của lão thái thái, “Tỷ tỷ, tỷ phu nói huynh ấy nhớ tỷ!”
Các hỉ nương vốn đang nói với Đường Ngọc đại khái lưu trình thành thân ngày mai, Mậu Chi không có đi vào, chỉ ở ngoài cửa sổ Đông Noãn Các, vọng vào bên trong cửa sổ cười hì hì hô một tiếng.
Đường Ngọc sửng sốt.
Các hỉ nương cũng nhốn nháo bật cười, mặt Đường Ngọc tức khắc đều đỏ.
Các hỉ nương đều nói, làm hỉ nương lâu như vậy rồi, vẫn còn chưa có gặp được tân lang quan nhà ai mà dính người như vậy!
Đường Ngọc không còn gì để nói!
Nhưng đây là chuyện Trần Thúc có khả năng làm được……
Mậu Chi chống cằm bên cửa sổ cười, “Tỷ, tỷ phu hỏi, tỷ có lời nào muốn nhắn huynh ấy không?”
Các hỉ nương lần thứ hai bật cười, mặt Đường Ngọc càng đỏ hơn, một hỉ nương trong đó nói, “Khó có được tân lang quan để bụng như vậy, tân nương tử ngươi nói gì đó đi a ~”
"Đúng vậy nha!" Mấy hỉ nương khác nhao nhao phụ họa.
……
Mậu Chi lại chạy như bay tới viện của Trần Thúc, bên này cũng có hỉ nương vây quanh Trần Thúc nói đến lưu trình lễ động phòng cùng buổi thành thân ngày mai, thấy Mậu Chi tới, mấy hỉ nương đều cười nhìn về phía hắn.
Vừa rồi khi Trần Thúc bảo Mậu Chi chuyển lời cho tân nương tử, các hỉ nương đều nghe thấy, đã cảm thấy tân lang quan để bụng, lại cảm thấy tân lang quan thú vị.
Bây giờ, Mậu Chi chạy trở về, mọi người đều tò mò nhìn về phía hắn.
Trần Thúc cười nói, “Tỷ đệ có chuyện gì muốn nhắn với ta không?”
Các hỉ nương đều tò mò chờ nghe.

Mậu Chi vừa gãi ót, vừa đáp, “Có thì có…… Chỉ là có hơi ngắn……”
Các hỉ nương bên này cũng nhao nhao cười rộ lên
“Lời hay không sợ ngắn.” Đầu ngón tay Trần Thúc nhẹ gõ mép bàn, “Nói đi.


Mậu Chi thở dài, “Tỷ của đệ nói, câm miệng.”
Trần Thúc: “……”
Trong phòng bùng lên một trận tiếng cười, Mậu Chi cũng bật cười theo, từ xa nghe đến, trong viện đều là một mảnh hoan thanh tiếu ngữ*, kéo dài không ngừng, làm cho không khí ngày trước đại hôn vốn có chút khẩn trương bỗng nhiên trở nên vui sướng hẳn lên.
*Hoan thanh tiếu ngữ: nói cười vui sướng
Tuy rằng sau đó, Mậu Chi vẫn không nhàn rỗi, vẫn chạy đi chạy lại hai đầu, nhưng Mậu Chi cũng rất vui vẻ.
……
Thí dụ như, sau khi tỷ phu bị dỗi một câu “Câm miệng”, hắn lại lần nữa xuất hiện ở bên ngoài Đông Noãn Các
Đường Ngọc nhìn thấy hắn lại tới nữa, trong lòng thổn thức, không biết Trần Thúc lại muốn nói ra lời gì kinh người nữa, nhưng còn các hỉ nương thật ra khá tò mò.
Quả thực, Đường Ngọc nhẹ giọng thở dài, “Sao lại tới nữa?!"
Nàng nghĩ cũng đã nói trực tiếp như vậy rồi còn gì
Mậu Chi cười nói, “Tỷ phu nói, câu này không phải nói với tỷ tỷ, mà là cho các hỉ nương, vất vả rồi, phía nội tử việc nhiều, nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn”
Mậu Chi nói xong, Đường Ngọc cúi mặt xuống
Các hỉ nương lại cười không ngừng.
Tân lang quan này thật sự có ý tứ, trước đây chưa từng nhìn thấy tân lang quan nào có ý tứ đến như vậy!
Trước đại hôn một ngày, thường thường đều là ngày tân lang quan cùng tân nương tử lo âu nhất, hơn nữa hai ngày không thể gặp mặt, rất nhiều lời cũng đều không thể nói, cho nên hai người đều ở chỗ của từng người khẩn trương, nhưng đến nơi đây, hoàn toàn trái ngược lại.
Các hỉ nương đều biết, đây là tân lang quan đổi phương thức làm cho tân nương tử vui vẻ, cũng không để tân nương tử lo âu.

Cho nên, các hỉ nương đều rất thích tân lang quan này
……
Cả ngày hôm nay, Mậu Chi đều chạy tới lui giữa hai viện, hai người truyền lời kỳ thật không tính thường xuyên, chỉ là khi Mậu Chi đột nhiên xuất hiện, các hỉ nương hai bên đều sẽ không cảm thấy khó chịu vì bị chọc ngang, mà là chờ nghe tân lang quan cùng tân nương tử đối thoại.
Dần dà, Đường Ngọc cũng không cảm thấy phiền lòng gì với Trần Thúc
Ngược lại khi nhìn thấy Mậu Chi, cũng sẽ nghĩ, lúc này Trần Thúc lại mang lời gì đến cho nàng.
Hắn luôn hợp tình hợp lý, làm chuyện ngoài ý muốn
Thí dụ như, sẽ bảo Mậu Chi nói cùng hỉ nương, các vị hỉ nương vất vả rồi, nghỉ một chút, uống ly trà thông giọng đi.
Đường Ngọc cũng rũ mi cười rộ lên.
Hôm nay kỳ thật thời gian rất gấp, Đường Ngọc vốn cũng có chút khẩn trương, lại bởi vì chút nhạc đệm nho nhỏ này mà trở nên bất đồng……
Một ngày này, cũng qua đi rất nhanh, nhanh đến nỗi không lưu lại dấu vết nào
Thời gian muộn chút, các hỉ nương đi về trước, đại hôn ngày mai không cần đi xa đón dâu, đều ở trong nhà, từ một cái viện đến một cái viện khác, cho nên cũng dư ra rất nhiều thời gian, tân nương tử cũng không cần dậy từ sáng sớm giống các tân nương tử khác
Nơi thành thân là chính sảnh, động phòng ở ngay bên trong chủ viện, hôn lễ ngày mai căn bản không sợ không kịp giờ lành, trong lòng các hỉ nương đều nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi đi, lại dặn dò một ít, đêm nay tân nương tử không cần khẩn trương, ngủ sớm chút, ngày mai hết thảy mọi việc cũng đều sẽ thuận lợi
Đường Ngọc đáp lời
Các hỉ nương này rất dễ ở chung, đặc biệt là hôm nay Trần Thúc lại tới lui như vậy, làm cho hỉ nương có thêm một phần hảo cảm đối với hôn sự của hai người bọn họ, cho nên mọi việc đều suy nghĩ thay cho tân lang quan cùng tân nương tử, Đường Ngọc cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
……
Vào đêm, Mậu Chi không lại đến nữa, phía Trần Thúc chắc hẳn là cũng có việc đang vội.
Ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Đường Ngọc tiến lên, thấy là Dương thị, “Mợ?”
Dương thị ôn hòa cười nói, “Ta đến nhìn con.”

“Mợ mau vào đi.” Đường Ngọc nghiêng người nhường đường, Dương thị đi vào.
Trong phòng có chuẩn bị sẵn nước, Đường Ngọc rót nước trà cho Dương thị, Dương thị tiếp nhận, mỉm cười nhìn nàng, “Không quấy rầy con chứ?”
Đường Ngọc lắc đầu, cười nói, “Sao lại vậy chứ? Vừa lúc con cũng ngủ không được, mợ tới, còn có thể cùng trò chuyện.”
Dương thị cũng cười rộ lên, “Trước tân hôn một ngày, là rất dễ khẩn trương.”
Đường Ngọc nhìn về phía Dương thị, “Mợ có chuyện muốn nói với con?”
Dương thị nâng chung trà lên nhấp nhẹ một ngụm, lát sau mới chậm rãi buông xuống, trên mặt ly nhàn nhạt gợn sóng, Dương thị thở dài, “A Ngọc, hôm nay mợ đã tìm hỉ nương hỏi thăm, ngày mai chải đầu trước khi đón dâu, là có thể bỏ bớt……”
Dương thị vừa mở miệng, Đường Ngọc đã hiểu rõ ý nàng.
Thông thường, ngày mai trước khi đón dâu, trong khuê phòng sẽ có nữ quyến trưởng bối trong nhà chải đầu cho tân nương tử
Trần Thúc cùng Đường Ngọc sau khi thương lượng, quyết định nhờ Dương thị.
Dương thị là mợ, nhưng lại chưa từng lấy thân phận mợ xuất hiện, Đường Ngọc muốn mượn khâu chải đầu này, cho lòng mợ lưu một cảnh ấm áp.
Kỳ thật trong lòng Dương thị đều biết, nhưng chải đầu cho tân nương tử, ngụ ý là thư thái như ý, là muốn mời trưởng bối có phúc đã xuất giá trong nhà đến chải đầu cho nữ nhi, xem như chúc phúc, cho nên phần lớn nữ quyến trưởng bối chải đầu cho tân nương tử cha mẹ đều khoẻ mạnh, nhi nữ song toàn, phu thê hòa thuận……
Nhưng Đường Ngọc không để ý.
Trong lòng Dương thị cảm kích.
Nhưng hôm nay nàng đã lén tìm hỉ nương hỏi thăm, hỉ nương nói là khâu này có thể lược bớt, cho nên Dương thị mới có thể cố ý chọn thời gian này tới.
Dương thị nhìn nhìn Đường Ngọc, tiếp tục nói, “Ngọc nhi, ý tốt của con với Trường Doãn, mợ xin nhận, mợ cũng biết tâm ý các con, nhưng thành thân không phải việc nhỏ, cả đời chỉ có một lần, mọi việc đều cần có điềm lành.

Mợ cũng muốn làm chút việc gì đó cho con, nhưng mợ không tính là người phúc thọ song toàn, mợ cũng có tâm ý của mợ, hảo ý của các con, mợ sẽ vĩnh viễn nhớ rõ.

Ngày mai chải đầu, mợ thật sự không thể đi, nhưng nếu con không chê, sáng sớm mai mợ sẽ luôn bên cạnh con, con không cần khẩn trương.”
Đường Ngọc vốn còn nghĩ nên nói với mợ như thế nào, nhưng thấy vẻ mặt Dương thị thành khẩn, bất chợt, những lời này lại kẹt lại trong cổ họng.
Cữu cữu và mợ vẫn chưa thành thân, cho nên đối với mợ mà nói, thành thân là việc đáng hâm mộ nhất, cho nên sẽ có rất nhiều kiêng dè.

Đột nhiên, Đường Ngọc lại hơi rõ tâm tư mợ, nếu nàng lại kiên trì, lại tiếp tục nói có khi kỳ thật cũng không thỏa đáng.
Đường Ngọc thản nhiên tiếp thu, “Nghe mợ.”

Dương thị như trút được gánh nặng.
Đường Ngọc mỉm cười.
Mắt Dương thị mờ mịt, “Ngọc nhi, ta không có nữ nhi, nhưng từ đây về sau, con chính là nữ nhi của ta.”
Dương thị tiến lên ôm nàng, chóp mũi Đường Ngọc cũng hơi đỏ hồng, “Mợ, sẽ khá lên thôi.”
Dương thị gật đầu, “Tân hôn vui vẻ.”
……
Tiễn Dương thị, kỳ thật Đường Ngọc đã nghĩ, có nên đến phòng nhìn tổ mẫu không, nhưng Đường Ngọc biết tổ mẫu không tới là vì tổ mẫu có đạo lý của mình
Nàng xuất giá, người nàng luyến tiếc nhất là tổ mẫu.
Bây giờ, có lẽ tổ mẫu đang còn trong phòng lau nước mắt.
Ngày mai là ngày nàng thành thân, tổ mẫu không muốn hôm nay nàng lo lắng, cho nên đã nghỉ ngơi từ sớm, nhưng kỳ thật nhất định tổ mẫu vẫn chưa ngủ……
Đường Ngọc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đứng dậy.
Nhưng mới vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy Trần Lỗi đứng trong sân, Đường Ngọc kinh ngạc, một lát sau, lại thấy đèn trong phòng tổ mẫu sáng lên, cũng mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, Đường Ngọc kinh ngạc.
Trần Lỗi tiến lên, “Đường……”
Vốn định nói mấy chữ Đường Ngọc cô nương, nhưng hiện giờ cần bắt đầu sửa, “Phu nhân, hầu gia đang cùng lão phu nhân nói chuyện, bảo thuộc hạ giữ ở chỗ này, sợ phu nhân qua đó, hầu gia nói, phu nhân ngủ sớm chút, để ngài ấy nói chuyện với lão phu nhân.

Sau khi thành thân, lão phu nhân vẫn còn cùng hầu gia và phu nhân ở một chỗ, cũng không thay đổi, hầu gia nói để ngài ấy cùng lão phu nhân nói chuyện thêm chút thời gian, chờ lão phu nhân nghỉ ngơi ngài sẽ đi liền, phu nhân đừng lo, có ngài ấy ở đó được rồi, phu nhân hôm nay mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Ngọc lại nhìn về phía nhà chính của viện, ấm giọng nói, “Được, ta đã biết.”
Trần Lỗi chắp tay.
Đường Ngọc lần nữa trở về Đông Noãn Các.
Trên giường, Đường Ngọc trằn trọc, ngược lại có chút ngủ không được.
Chỗ tổ mẫu có Trần Thúc đang ở đó, nàng không có gì lo lắng, tổ mẫu vốn đã thích Trần Thúc, Trần Thúc vẫn luôn hiểu cách dỗ tổ mẫu vui vẻ, lời hắn mới vừa dặn kia, là để nàng đừng lo lắng, tổ mẫu nghe xong cũng sẽ hết buồn.
Hắn nơi chốn chu toàn, đêm nay cũng vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi