CẨM ĐƯỜNG XUÂN


"Aiz, không ngờ lão phu nhân thật sự đã qua đời......" Lão thái thái dường như còn không thể tin được.
Tuy rằng lần này Trần Thúc cùng Đường Ngọc đi Phong Châu đã có chuẩn bị tâm lý trước, cũng có tin tức từ Phong Châu truyền đến, nói Kiến Bình Hầu phủ lão phu nhân qua đời, A Ngọc muốn ở lại Kiến Bình Hầu phủ hỗ trợ chăm sóc việc hầu phủ, nhưng chờ Đường Ngọc về đến nhà, lão phu nhân vẫn nhịn không được cảm thán.
Trong ấn tượng của lão thái thái, tựa hồ như vẫn như lúc trước khi còn ở Đào thành, Trần Thúc nói với bà, muốn dẫn Đường Ngọc đi gặp thái nãi nãi của mình
Dường như vẫn là chuyện không lâu trước đây
Đường Ngọc ấm giọng nói, "Thái nãi nãi tuổi lớn, cũng nhọc lòng cả đời, nghe Trường Doãn nói, thời điểm đi thì đi rất an tường, nắm tay chàng, còn nhìn chàng cười."
Lão thái thái thở dài, "Trường Doãn chắc đau lòng lắm? Trước đây nghe hắn nói, thân nhân trong nhà đã mất hết, chỉ còn một mình thái nãi nãi."
Đường Ngọc gật đầu, "Chưa bao giờ thấy chàng khóc như vậy, khóc hồi lâu, sau đó giữ trước linh cữu thái nãi một đêm, trong triều còn có chuyện khác nên sáng sớm lại lên đường, không chờ được thái nãi nãi hạ táng......"
Lão thái thái nhẹ giọng nói, "Có thể gặp mặt lần cuối cũng là tốt, không phải nói Kiến Bình Hầu cùng hầu phu nhân cũng về không kịp sao?"
Đường Ngọc gật đầu, "Dạ, thân thể hầu phu nhân không tốt, đại phu nói đến nơi ấm áp nghỉ ngơi, nhận được tin liền quay về nhưng lại không thể quay về nhanh như đi từ Vạn Châu, nên không kịp gặp mặt lần cuối."
"Chuyện này đúng thật cũng không còn cách khác" Lão thái thái lại hỏi, "Tang sự lão phu nhân thuận lợi không?"
Đường Ngọc đáp, "Rất thuận lợi, chỉ là Viên Liễu có thai, khi thái nãi nãi mất lại bị động thai khí, trong phủ cũng không có người khác, chỉ con có thể hỗ trợ trông nom, trước kia trong phủ có thái nãi nãi, người khác đều dựa vào thái nãi nãi, bây giờ thái nãi nãi không còn, con lại không thể luống cuống, chỉ có thể đi một bước xem một bước, miễn cưỡng đều xử lý được, tang sự cùng việc hầu phủ đều cần quản, quá trình cũng có chút luống cuống tay chân, nhưng may sao đều ổn hết"
Lão thái thái nắm nàng tay, nhẹ giọng thở dài, "A Ngọc, Kính Bình Hầu phủ không giống chỗ người khác, ta cũng nghe người ta nói, hiện giờ thiên hạ không yên ổn, thiên tử ở trong triều, phía đông có Tấn đế, không chừng Trường Doãn còn sẽ xưng quân hầu, xưng đế, ngày tháng sau này, sợ là sẽ không còn an ổn như lúc trước nữa."
Lão thái thái quan tâm nhìn nàng.
Đường Ngọc trấn an nói, "Yên tâm đi tổ mẫu, có Trường Doãn và con ở đây, hầu phủ sẽ bình an."
Lão thái thái gật đầu.
Đường Ngọc lại hỏi, "Mợ đâu?"
Lúc này lão thái thái mới than nhẹ một tiếng, "Trước đây các con ở Kiến Bình Hầu phủ, không tiện gửi tin tức cho các con, khi tốt khi xấu, bây giờ đều ở trong phủ nghỉ ngơi, đại phu cũng nói, bệnh tim trị không hết, thêm ngày nào đỡ ngày đó, tốt xấu gì mợ con cũng đã nghĩ thông, chỉ là Mậu Chi không tốt lắm, con bớt thời giờ tâm sự với Mậu Chi đi."
Đường Ngọc nhẹ giọng đáp lời.
......
Đường Ngọc trở lại viện, mấy người Tiểu Mễ và Bình Á gần như đã thu thập thỏa đáng hành lý
Lê ma ma đang chiếu cố tiểu Sơ Lục
Đường Ngọc đơn giản thu thập, liền cùng Phạm Cù đi đến nhà cũ
Tổ mẫu vốn tính ở lại nhà cũ cùng mợ, có thể chiếu ứng lẫn nhau, nhưng nàng cùng Trần Thúc rời đi, Kính Bình Hầu phủ ít nhiều cũng tính là nhà mới, đón năm mới cũng phải có người trong nhà, cho nên tổ mẫu vẫn luôn ở lại hầu phủ, còn mợ ở tại nhà cũ
Đoạn đường đi về nhà cũ, Phạm Cù cũng đơn giản nói cùng Đường Ngọc chuyện trong phủ mấy tháng qua
Từ tháng chạp đến tháng năm, thời gian khoảng bốn năm tháng, Phạm Cù cũng sắp xếp lại Kính Bình Hầu phủ tại Miểu thành này, nhưng phong thổ Bình Nam cùng Vạn Châu không giống nhau, vẫn có một số việc Phạm Cù cũng làm không chuẩn xác, vừa lúc chờ phu nhân trở về xem ý phu nhân
Trên đường về nhà cũ, Phạm Cù cũng không tiện nói tỉ mỉ, chỉ đại khái để phu nhân biết tình huống hiện nay
Đường Ngọc đáp lời
Chờ xe ngựa dừng trước cửa nhà cũ, Bảo Hương đỡ Đường Ngọc xuống xe ngựa, hiện giờ Tiểu Quả ở lại hầu hạ bên người mợ, nghe tiếng xe ngựa, Tiểu Quả ra khỏi viện đón, "Phu nhân."
"Mợ đâu?" Đường Ngọc vừa đi vào, vừa hỏi.
Tiểu Quả đáp, "Cữu phu nhân mới uống thuốc, đang nghỉ ngơi."
"Ta đi xem."

Tiểu Quả gật đầu.
Vén mành lên đi vào trong phòng, Đường Ngọc thả chậm bước chân.
Mợ mới uống thuốc xong nghỉ ngơi, khí sắc còn tốt, không giống bộ dạng khi nhìn thấy lần trước, sắc mặt đều trắng bệch.
Đường Ngọc hơi ngồi một lát, rồi sau đó mới ra khỏi phòng, chờ đến sân viện, lại hỏi Tiểu Quả, "Bệnh của mợ thế nào rồi?"
Tiểu Quả nói, "Đợt này xem như còn đỡ, trận bệnh đợt trước còn kêu ngực đau, sau đó cữu phu nhân cũng không dám nói gì nữa, sợ Mậu Chi công tử lo lắng, nhưng thật ra đại phu có tới xem qua, thời gian này cữu phu nhân còn ổn"
Đường Ngọc gật đầu, "Chăm sóc chu đáo, ta về phủ trước, mợ tỉnh cho người tới nói cho ta một tiếng."
"Dạ, phu nhân."
Lên xe ngựa, Đường Ngọc lại nhìn Phạm Cù hỏi, "Đúng rồi, Mậu Chi gần đây như thế nào?"
Phạm Cù đáp, "Hôm nay Mậu Chi công tử theo Phùng đại nhân đi ra ngoài, khi hầu gia cùng phu nhân không ở trong nhà, Mậu Chi công tử vẫn luôn đi theo Phùng đại nhân, mỗi ngày đi phòng nghị sự, lúc Phùng đại nhân ra ngoài cũng đều sẽ dẫn Mậu Chi công tử theo, có một lần nghe Phùng đại nhân nói cùng cữu phu nhân, Mậu Chi công tử đã có thể giúp đỡ Phùng đại nhân làm việc."
"Phải không?" Đường Ngọc kinh hỉ.
Phạm Cù cũng cười, "Có lẽ là do nguyên nhân này, cho nên tâm tình cữu phu nhân thoạt nhìn cũng đã khá hơn nhiều, bệnh tình cũng đỡ hơn chút, cho nên Mậu Chi công tử cũng thực chăm chỉ, ban ngày thường đi theo Phùng đại nhân, về nhà sẽ chăm sóc cữu phu nhân, ban đêm còn sẽ thức đêm đọc sách."
"Đã hiểu chuyện rồi!" Đường Ngọc thở dài.
......
Trở về phủ, vừa lúc tiểu Sơ Lục đang tìm mẫu thân.
"Nương ~" tiểu Sơ Lục làm nũng.
Lê ma ma cười, "Mới vừa rồi vẫn luôn tìm phu nhân, lão nô đã nói với tiểu công tử, phu nhân đi gặp cữu phu nhân, tiểu thế tử vẫn cứ tìm khắp nơi."
"Để con ở cùng hắn, Lê ma ma cứ nghỉ ngơi trước." Đường Ngọc mang tiểu Sơ Lục vào nhà, "Tiểu Sơ Lục, chúng ta về nhà rồi."
"Cha ~" trở về trong phòng, tiểu Sơ Lục nhìn thấy trâm gài tóc Trần Thúc thường dùng, vui mừng gọi.
Tiểu Sơ Lục nhớ cha, Đường Ngọc hôn hôn hắn, "Sơ Lục, cha sẽ trở về nhanh thôi"
Tiểu Sơ Lục thích ở cùng cha, hôn hôn, ôm một cái, nâng lên cao, tuy rằng mẫu thân cũng như vậy, nhưng mẫu thân hôn hôn, ôm một cái, nâng lên cao lại không giống cha
Đường Ngọc cười cười.
Ngày này về phủ ngựa xe mệt nhọc, Đường Ngọc mang tiểu Sơ Lục ngủ từ rất sớm
Trần Thúc không ở nhà, tiểu Sơ Lục đều ngủ cùng nàng, ban đêm cũng không làm phiền Lê ma ma chăm sóc
Thật ra Tiểu Quả đã cho người tới phủ, nói cữu phu nhân tỉnh, Lê ma ma nhìn nhìn Đường Ngọc, đáp lời, phu nhân mệt mỏi, đã nghỉ ngơi từ sớm, sợ là ngày mai mới đến được
Nha hoàn đi chuyển lời.
Khi Mậu Chi về nhà cũ, nghe nói Đường Ngọc cùng tiểu Sơ Lục đã trở về, liền muốn đi đến hầu phủ, Dương thị nhắc nhở nói, "Ngày mai lại đi, tỷ tỷ con một đường phong trần mệt mỏi, còn dẫn theo tiểu Sơ Lục, vừa rồi người trong phủ mới tới nói đã nghỉ ngơi, ngày mai con hẳn đi."
Cũng được, Mậu Chi gãi gãi đầu.
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Hôm sau dậy sớm, Đường Ngọc dẫn tiểu Sơ Lục đến chỗ tổ mẫu, để tiểu Sơ Lục chơi cùng tổ mẫu, liền đi phòng nghị sự.
Mấy tháng này đều không ở Bình Nam, lẽ ra nàng phải đi nhìn một chút
Khi Đường Ngọc đến, trong phòng nghị sự, Phùng Vân cùng Vạn Siêu đều có mặt, còn có quan lại Bình Nam phủ, thấy Đường Ngọc, đều nhao nhao cung kính chắp tay, "Phu nhân!"
"Ta đến xem, chư vị đại nhân vẫn ổn chứ?" Trước đây Đường Ngọc đã quen thuộc với quan lại Bình Nam phủ

Trần Thúc không ở nhà, nàng tới thăm hỏi một tiếng cũng là lễ nghi.
"Làm phiền phu nhân nhớ, mọi việc đều ổn" Phùng Vân dẫn đầu lên tiếng.
"Vậy không quấy rầy các vị đại nhân." Đường Ngọc chỉ là lại đây chào hỏi một tiếng, nhân tiện cũng gặp được Mậu Chi.

Mậu Chi thật sự lại cao hơn một ít, ngồi trong phòng nghị sự cũng không dễ thấy như trước đây nữa.
Vừa rồi cũng theo đám người kia nhìn nàng chắp tay, ra dáng ra hình.
Đường Ngọc cười cười, "Phùng thúc, Vạn tướng quân, vậy có cái gì cần ta hỗ trợ, tùy thời cho người tới nói một tiếng."
Phùng Vân đáp ứng
Đường Ngọc không ngồi trong phòng nghị sự lâu.
Khi Phùng Vân nhìn theo Đường Ngọc rời đi, ánh mắt thoáng qua vẻ chần chờ, phu nhân?
Ánh mắt Vạn Siêu cũng nhìn theo hướng Đường Ngọc rời đi
Ánh mắt hai người đụng vào một chỗ, hình như nhớ tới cùng một vấn đề nan giải......
*** Truyện chỉ đăng tại .wattpad.com/user/nhamy111***
Ngoại trừ phòng nghị sự, trong phủ còn có không ít công việc tồn đọng, hôm qua Phạm Cù đã hẹn thời gian với Đường Ngọc.

Sổ sách linh tinh, Đường Ngọc tùy ý lật xem, một lát nữa lại có thể nhìn kỹ.
Bây giờ, nàng tùy tay lật sổ sách, vừa nghe Phạm Cù nói tới việc trong phủ
Phạm Cù vốn là trưởng sử Kính Bình Hầu phủ Vạn Châu, nhà cũng ở Vạn Châu, nếu như không phải thái nãi nãi bệnh nặng, nàng và Trần Thúc phải đi một chuyến đến Phong Châu thành, kỳ thật Phạm Cù hẳn đã về Vạn Châu từ sớm
Phu nhân cùng hài tử của Phạm Cù đều ở Vạn Châu.
Bình Nam bên này, hầu phủ cũng cần có trưởng sử.
Cho nên Đường Ngọc tận lực tiếp nhận việc trong tay Phạm Cù, để hắn về Vạn Châu trước
"Trưởng sử cho hầu phủ bên này có chọn được người nào chưa?" Đường Ngọc nghe xong, hỏi trước việc này.
Phạm Cù hơi ngây người, "Lan thúc là mang từ Vạn Châu lại đây, là lão nhân của hầu phủ; còn có một người là của biệt phủ Bình Nam trước đây, nếu so về bảo đảm, vẫn không bằng người do mình mang tới."
Đường Ngọc gật đầu, "Vậy chọn Lan thúc đi, trước đây cũng đã quen.

Mộ Nhiên, ngươi giao hết việc ra đi, rồi về Vạn Vhâu một chuyến, chuyến này ra ngoài lâu rồi, tẩu phu nhân hẳn đang lo lắng."
Phạm Cù hơi kinh ngạc, "Phu nhân, hầu gia còn chưa trở về, Phạm Cù ở lại chờ cùng phu nhân."
Đường Ngọc mỉm cười, "Không cần, việc ngươi mới nói ta đều biết, cũng không có chuyện gì khác, đến lúc đó ta cùng Lan thúc thẩm tra đối chiếu được rồi, ngươi bàn giao cho Lan thúc xong thì về lại Vạn Châu đi, chuyến này ở Bình Nam thời gian không ngắn, chờ Trường Doãn trở về, hẳn là cũng đến lúc về Vạn Châu thôi, ngươi vừa lúc đi về trước xử lý việc trong phủ"
Phạm Vù chắp tay, trong mắt đầy ấm áp, "Đa tạ phu nhân."
Đường Ngọc gật đầu.

Phạm Cù lui ra ngoài, Đường Ngọc mới lần nữa lật xem sổ sách trước đây, trong phủ có gã sai vặt, liên tiếp bốn năm tháng tìm hầu phủ mượn tạm một khoản bạc, bởi vì là lão nhân biệt phủ, cho nên trong phủ cho mượn tạm, về sau lại không mượn nữa
Ánh mắt Đường Ngọc dừng trên cái tên này
Lại nhìn nhìn số bạc hắn mượn mỗi tháng
Không ăn không uống cũng không thể thay đổi nội trong nửa năm, nhưng nửa năm này hắn không chỉ trả lại, mà cũng không có mượn tiếp
Đường Ngọc chau mày, "Tiểu Mễ, mời Lan thúc tới giúp ta."
Tiểu Mễ làm theo
Một lát sau, Lan thúc tới trong viện, "Phu nhân."
Đường Ngọc chuyển sổ sách cho hắn, nhẹ giọng nói, "Lan thúc, giúp ta tra xét người này, người này liên tiếp bốn năm tháng đều tìm hầu phủ mượn tạm bạc, rồi bỗng nhiên trả lại, cũng không mượn tiếp nữa, nhưng bạc hàng tháng của hắn không có khả năng nhiều như vậy, thúc giúp ta âm thầm nhìn chằm chằm người này trước, nhìn xem ngày thường người này có chỗ nào đặc biệt không, nhưng đừng để lộ ra."
Lan thúc đáp lời.
Lát sau, chờ Lan thúc rời khỏi viện, Đường Ngọc lại dừng ánh mắt trên sổ sách vừa rồi
Khác thường tất có vấn đề, trước đây trong cung đều là như vậy
Bây giờ, Đường Ngọc không biết mình nghi ngờ có dư thừa hay không, nhưng kiểm tra một chút cũng không sao, đặc biệt là ở thời điểm không thái bình như hiện nay
......
Sau khi Lan thúc rời đi, Đường Ngọc vẫn luôn ở trong phòng xem sổ sách.
Trước khi Phạm Cù về Vạn Châu, nàng vẫn muốn xem các sổ sách vốn có một lần, nếu có vấn đề liền tìm Phạm Cù trao đổi
Vừa lúc tiểu Sơ Lục ở chỗ tổ mẫu, nàng có thể nhìn sổ sách trước, một lát nữa phòng nghị sự thảo luận kết thúc, nàng cùng Mậu Chi có thể cùng về nhà cũ thăm mợ cũng không chậm trễ.
Nhưng một lát sau, Bình Á tới phòng, "Phu nhân, Phùng đại nhân cùng Vạn tướng quân cầu kiến phu nhân."
Phùng thúc cùng Vạn tướng quân?
Vừa mới gặp ở phòng nghị sự, Đường Ngọc ngoài ý muốn, "Mời vào."
Đường Ngọc vừa lúc buông chén trà, Phùng Vân và Vạn Siêu vừa đi vào, "Phu nhân."
"Phùng thúc, Vạn tướng quân, đang có việc gì sao?" Đường Ngọc trực tiếp hỏi, nếu không có việc gì, hai người bọn họ cũng sẽ không cùng nhau tới tìm nàng.
Phùng Vân và Vạn Siêu liếc nhìn nhau, rồi sau đó vẫn do Phùng Vân mở miệng, "Không dối gạt phu nhân, khả năng thực sự có việc cần nhờ phu nhân hỗ trợ."
Đường Ngọc kinh ngạc.
Phùng Vân nói, "Phu nhân còn nhớ, vốn cũng đang chuẩn bị xuân tuần ở Bình Nam?"
Đường Ngọc gật đầu, "Nhớ, sau đó thái nãi nãi bệnh nặng, Trường Doãn và ta phải đến Phong Châu phủ, vốn đã nói từ Phong Châu phủ trở về liền trực tiếp đi hạ tuần, nhưng bây giờ, Trường Doãn lại đi nơi khác."
Phùng Vân gật đầu, "Phu nhân nói không sai, bây giờ là đầu tháng năm, chờ hầu gia trở về sợ là đã vào tháng sáu tháng bảy, nếu việc về phủ lại có trì hoãn, chỉ sợ đều sẽ vào thu.

Bình Nam không phải Vạn Châu, không phải đất phong trước đây của hầu gia, cần phải tốn tâm tư càng nhiều hơn.

Hiện tại thế cục bức bách, Bình Nam cần phải an ổn, cho nên lần này hầu gia cho Vạn tướng quân đi các nơi xác nhận tình huống cơ bản trước, đóng quân các nơi từ từ đến, cũng biết được thành trì nào làm theo ý mình, không chịu chỉ huy của Miểu thành từ lâu.

Bây giờ tuy đóng quân đã đến, nhưng các nơi còn đang quan sát, cho nên hạ tuần chính là thời điểm bày tỏ thái độ của hầu phủ, rất quan trọng, không thể lại kéo dài."
"Nhưng Trường Doãn còn chưa trở về......" Đường Ngọc chần chờ.
Vạn Siêu cùng Phùng Vân liếc nhìn nhau, Vạn Siêu mở miệng, "Cho nên ta cùng Phùng đại nhân mới đến tìm phu nhân hỗ trợ, phu nhân là Kính Bình Hầu phu nhân, cũng là người Bình Nam, nếu trước khi hầu gia hồi phủ, phu nhân dẫn theo tiểu thế tử đi hạ tuần, mặc dù hầu gia không có mặt, nhưng phu nhân cùng tiểu thế tử có mặt cũng như nhau"
Nàng cùng tiểu Sơ Lục?
Đường Ngọc không thể không kinh ngạc.
Phùng Vân nói, "Phu nhân, thế cục hiện nay bức bách, thật sự là bất đắc dĩ, nếu hầu gia có thể về lại Bình Nam đi hạ tuần vào tháng năm, việc này không cần làm phiền phu nhân, nhưng nếu hầu gia không thể chạy về Bình Nam kịp, việc này chỉ sợ còn cần phu nhân mang tiểu thế tử cùng đi."

Đường Ngọc hiểu ý, "Vậy việc này nghe Phùng thúc cùng Vạn tướng quân an bài."
Phùng Bân cùng Vạn Siêu lại lần nữa chắp tay.
Đường Ngọc lại hỏi, "Đúng rồi, có tin tức Trường Doãn không?"
Phùng Vân lắc đầu, "Tạm thời không có, hai quân giao chiến, hầu gia là người thiên tử, nhưng do người muốn gặp chính là thủ hạ của Tấn đế, việc này không thể lộ ra ngoài, cho nên hầu gia hẳn là sẽ không truyền tin tức trở về.

Huống hồ chuyến này hầu gia chắc hẳn sẽ an toàn, phu nhân trước đừng lắng, yên lặng chờ tin tức hầu gia."
Đường Ngọc gật đầu.
Nhưng Phùng Vân và Vạn Siêu đi rồi, trong lòng Đường Ngọc không khỏi vẫn có chút lo lắng Trần Thúc.
Hạ tuần tháng giêng rời khỏi Phong Châu, bây giờ là đầu tháng năm
Đường Ngọc tận lực không suy nghĩ nhiều.
......
Chờ tiễn Phùng Vân cùng Vạn Siêu đi khỏi, Đường Ngọc đến viện tổ mẫu, quả thực thấy Mậu Chi đang ở trong viện tổ mẫu, cùng tổ mẫu chơi với tiểu Sơ Lục.
"Tổ mẫu, Mậu Chi." Đường Ngọc kêu một tiếng.
"Tỷ!" Mậu Chi thấy nàng, liền chạy về phía nàng, "Rốt cuộc tỷ cũng trở về rồi!"
Vừa rồi ở phòng nghị sự, là nơi làm việc, hắn không thể chào hỏi thân thiết như vậy
Tuổi tác hắn tuy nhỏ, nhưng nội quy trong phòng nghị sự vẫn hiểu được.
"Nghe nói gần đây đệ học tập rất chăm chỉ? Đã trưởng thành hơn, cũng hiểu chuyện hơn." Đường Ngọc trêu ghẹo.
Mậu Chi có chút thẹn thùng, duỗi tay gãi gãi ót, "Chỉ là đi theo lão sư thôi, mọi việc lão sư đều dẫn đệ theo, nếu không bỏ ra chút thời gian, sợ nghe không hiểu, mất mặt......"
Đường Ngọc cười sờ sờ đầu của hắn, lại nhìn tổ mẫu nói, "Tổ mẫu, con đưa tiểu Sơ Lục đi cùng Mậu Chi đến gặp mợ trước, lát nữa sẽ trở về."
Lão thái thái nói được.
Đường Ngọc bế tiểu Sơ Lục lên, cùng Mậu Chi lên xe ngựa.
Mậu Chi đạo, "Tỷ, tỷ phu sẽ xưng quân hầu sao?"
Đường Ngọc nhìn nhìn hắn, ngay cả việc này hắn hắn cũng biết, vậy thật sự Phùng thúc cũng không giấu hắn việc gì
Đường Ngọc gật đầu, "Hẳn sẽ như vậy."
Mậu Chi lại chớp chớp mắt, "Vậy tỷ phu sẽ xưng đế sao?"
Đường Ngọc thở dài, "Thời cuộc quá loạn, chuyện tương lai không ai có thể biết được."
Nhưng nàng biết mặc dù xưng quân hầu, Trần Thúc cũng là bất đắc dĩ
Mậu Chi thở dài, "Hy vọng Bình Nam cùng Vạn Châu vẫn luôn bình an."
"Chắc chắn" Đường Ngọc lại sờ sờ đầu của hắn.
......
Gặp mợ một lát, trò chuyện một chút, Đường Ngọc trở về phủ.
Ngày thứ nhất hồi phủ qua đi trong bận rộn, phảng phất như một khắc cũng chưa nhàn rỗi.
Đường Ngọc rửa mặt xong, lên giường ngủ cùng tiểu Sơ Lục
Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Đường Ngọc mơ thấy Trần Thúc bị người bắt được, Đường Ngọc bỗng nhiên bị ác mộng làm bừng tỉnh, đầu đều là mồ hôi
Không có tin tức, chính là tin tức tốt nhất, Đường Ngọc duỗi tay che trán..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi